h thường hơn được: “Ống nước nhà tôi bị hỏng rồi. ”
“Mời ngài tìm dịch vụ”. Nại Nại nghiến răng trả lời, chuẩn bị dập máy.
“Họ tan ca rồi”. LÔI KÌNH nói dối mà không viết trước bản thảo. Thậm chí anh còn thề rằng, trước khi cô kịp gọi điện cho dịch vụ sửa chữa, anh sẽ đánh ngất hai tên trực ban của họ, hiện thực hóa lời nói dối “đã tan ca” của mình.
Nại Nại quay đầu nhìn đồng hồ treo tường, thầm nghĩ, mấy người đó lại trốn việc rồi, vẫn còn 15 phút nữa mà.
“Vậy thế này đi, tôi sẽ qua xem. ” Nại Nại đặt điện thoại xuống, viết lại giấy cho mấy đồng nghiệp đi ăn, vừa bước ra khỏi cửa cô đã nhìn thấy LÔI KÌNH đứng đó trong bóng tối.
Anh mặc chiếc áo sơ mi đen đặc biệt khác thường, đứng lẫn trong bóng tối có một cảm giác hòa hợp nào đó rất khó nói nên lời, giống như khi sinh ra anh đã thuộc về bóng tối vậy. Đôi vai vạm vỡ vững chắc khiến Nại Nại rất muốn dựa vào, dụi đầu vào đó, ôm anh rồi hỉ hỉ mũi.
Nếu như anh có thể học cách tôn trọng người khác, nếu như, anh không phải ngành nghề đó, nếu như, cô có thể quên đi quá khứ, nếu như, cô có thể không sợ hãi bị tổn thương… có lẽ họ sẽ là một sự kết hợp rất tốt.
Nại Nại lắc lắc đầu cho đầu óc tỉnh táo, lại suy nghĩ lung tung rồi, tháng mười đúng là một mùa quỷ quái.
LÔI KÌNH thấy bước đi của Nại Nại sau khi rời khỏi phòng tốc độ giống như sên bò, anh đành phải giữ đúng tốc độ như thế đi cạnh cô. Hai người đi song song, giữa họ luôn duy trì một khoảng cách bằng nắm tay.
“Công việc dạo này bận không ?” LÔI KÌNH cố lắm mới thốt ra được một câu hỏi dịu dàng.
“Không bận. ” Câu trả lời của Nại Nại rất dứt khoát, khiến câu hỏi đầy dịu dàng hao tốn bao công sức của LÔI KÌNH trực tiếp bị cắt đứt.
“Đói không ?” LÔI KÌNH lần nữa dịu dàng hỏi thăm.
“Không đói. ” Nại Nại lần nữa đả kích sự khoa trương của xh đen.
“Buồn ngủ không ?” LÔI KÌNH là điển hình cho câu nói không thấy quan tài không đổ lệ.
Nại Nại không nhịn được lườm anh một cái, trực tiếp từ chối câu trả lời câu hỏi xuẩn ngốc này.
LÔI KÌNH thề rằng những lần anh mất mặt nhất trong cả cuộc đời đều phơi bày hết trước mặt Nại Nại. Nếu như ông trời có thể cho anh làm lại lần nữa, anh nhất định sẽ bóp chết người phụ nữ này ngay trong lần gặp mặt đầu tiên, tránh việc sau này sự tự tin của anh bị chà đap một cách thảm hại.
Dù có đi chậm đến mấy thì cũng đến lúc đi hết đoạn đường, trước mắt đã là khu biệt thự rồi, LÔI KÌNH đột nhiên nắm tay Nại Nại nói: “Ồ! Đây là cái gì?”
Nại Nại rất muốn trả lời đồng chí LÔI CÔNG đó là tay, nhưng theo hướng tay LÔI CÔNG chỉ thì biết thứ anh đang nói đến là thứ trên thảm cỏ. Thị lực kém cỏi của cô rất khó phân biệt được đồ vật trong bóng tối, cô trực tiếp trả lời: “Không biết”
LÔI KÌNH kéo tay Nại Nại bc nhanh về phía đó, cúi người nhặt một bó hoa bách hợp trắng thật to lên, nhìn ngó xung quanh, sau khi xác định không còn có ai mới nói: “Ở đây sao lại có bó hoa?”
Nại Nại lườm thêm một cái. Thứ được gói cẩn thận như thế này chỉ cần nhìn là biết người nào đó âm mưu đã lâu, không ngờ LÔI CÔNG lại có thể diễn y như trong kịch, anh tưởng anh là thầy giáo Bộc Tồn Hân sao?
Khóe miệng cô hơi co giật, nhưng vẫn tiếp tục diễn kịch cùng anh, cô muốn coi tên ngốc này muốn giở trò quỷ gì. LÔI KÌNH ôm bó hoa cảm thấy ngại ngùng khi Nại Nại chẳng phản ứng gì, ho mấy tiếng rồi nói tiếp: “Hay là, tặng bó hoa này cho en?”
“Nhỡ chủ nhân của nó quay lại tìm thì sao?” Nại Nại hỏi rất nghiêm túc.
“KHÔNG đâu. ” LÔI KÌNH trả lời ngay, sau đó mới thấy có chút bất hợp lí, lại bổ sung thêm: “Có lẽ là người khác cố ý vứt đi. ”
“Thứ người ta không cần nữa anh lấy ra tặng tôi?” Mặt Nại Nại nghiêm lại, khẩu khí thay đổi ngay lập tức.
LÔI KÌNH nghiến răng, hậm hực trả lời: “Đây không phải thứ người khác không cần. ”
Thấy xã hội đen hoảng hốt cuống cuồng là một việc vô cùng thú vị, Nại Nại không biết tại sao đột nhiên cô không thấy sợ LÔI CÔNG nữa, một đàn anh xã hội đen dám bỏ chút tâm tư cỏn con này ra đến tặng hoa cho cô để chuộc tội quả thực là quá dễ thương.
“Vậy rốt cuộc là gì?” Nại Nại vẫn hỏi ngây ngô, cô vẫn muốn trêu chọc anh, xem anh có chịu thốt ra những lời mong cô tha thứ không.
“Đó là…” LÔI KÌNH thề là bản thân anh khi đối mặt với những kẻ sừng sỏ ở Maracco cũng chưa từng bồn chồn lo lắng như thế này. Còn phải nghĩ xem cô có chấp nhận không, còn phải nghĩ xem có tổn thương lòng tự trọng của cô hay không, còn phải nghĩ xem có giữ được thể diện của mình hay không, ba điều này đều phải suy nghĩ vẹn toàn, đúng là khó chết đi được. Mẹ kiếp!
“Đây là hoa tôi tặng cho em, tôi không muốn ôm tới trước cửa công ty nên mới đặt ở đây, em muốn lấy thì lấy!”
LÔI KÌNH với khuôn mặt hầm hầm độ nhiên quay mặt bỏ đi, Nại Nại vôi vàng nhặt bó hoa lên đuổi theo anh, nhưng trong một khoảng khắc cô nhìn thấy một thứ không nên thấy.
Một chút ửng hồng vừa vụt mất rất nhanh khỏi khuôn mặt của LÔI KÌNH.