“Tất cả quần áo màu xanh nước biển chị đều không thích. Chưa kể đến vị khách lần trước đến mua nhà mặc áo màu xanh nước biển, chị chẳng thèm trả lời người ta, làm người ta tức giận bỏ đi. Lại còn lần trước phu nhân tổng giám đốc mặc chiếc áo len màu xanh nước biển, chị lại kêu trông người ta giống đèn trang trí neon…”
“Sao lại thế được, chị làm những chuyện ấy sao?” Nại Nại vẫn cố chối cãi.
“Đúng thế, em nhớ rõ như in mà”. Tiểu Trần gật đầu lia lịa, mặt đầy vẻ khẳng định.
Nại Nại chẳng chuyển qua được chủ đề khác, cảm thấy hơi đau đầu, cắn mạnh một miếng kem, bất hạnh là lại gặp ngay chiếc răng lâu ngày thiếu chăm sóc, gây lạnh buốt đến tận óc, khiến Nại Nại vô cùng đau đớn.
Xanh nước biển, chính là cái màu sắc tưới trẻ hôm đó. Là màu sắc mà Nại Nại nhìn thấy ở trong xe của Lữ Nghị.
Tuy rằng hai năm đã trôi qua, nhưng trong tiềm thức của mình Nại Nại vẫn ghét cái màu đó vô bờ bến. Mặc dù cô biết rằng, chuyện ly hôn này chỉ có thể trách người đàn ông đó phụ tình và chỉ có thể trách mình không có mắt, chứ sao có thể trách màu áo được. Thế nhưng trong sâu tâm trí vẫn luôn có một tiếng nói thì thầm, đều tại cô cả thôi. Cô không dám mặc thứ màu sắc tươi trẻ thanh xuân ấy và vì thế cô bị người khác chiếm mất chỗ.
“Chị Nại Nại, chị sao thế?” Tiểu Trần vỗ nhẹ vào vai cô khẽ hỏi.
Cô thu lại ánh mắt vô hồn, mỉm cười trả lời :”Chị thì có chuyện gì được, chỉ đang nghĩ coi nên chọn cái nào?”
“Thực ra xương quai xanh chị rất đẹp, mặc cái này sẽ rất hợp.” Tiểu Trần cầm chiếc áo màu đen lên. Cô cũng cảm thấy được sự bất thường ở Nại Nại nên đã cố ý chuyển màu sắc đi.
Nại Nại dừng lại một lúc, quyết tâm lấy chiếc áo màu xanh nước biển rồi mỉm cười nói :”Không, lần này chị phải lấy lại tuổi thanh xuân đã mất, chị lấy nó.”
Còn Tiểu Trần chọn một chiếc đỏ rực, trông tươi trẻ, hoạt bát, rất đẹp! Nại Nại tươi cười trả tiền, trong lòng cũng có chút xót xa.
Ly hôn không phải nấm mồ, những thứ dẫn đến ly hôn cũng không phải rác rưởi. Có lẽ, cô nên học cách khống chế cảm xúc, quên hết đi những chuyện dĩ vãng không thể cứu vãn được và bắt đầu một cuộc sống mới.
Rốt cuộc thì cuộc sống hiện tại vẫn cứ tươi đẹp, tất cả đều không hề khiến người ta thấy tuyệt vọng.
Bước ra khỏi hôn nhân, biết đâu còn có những thứ còn đặc sắc hơn đang đợi cô ở nơi không xa…
* * * “Kình ca, anh tìm em?” Lão Thất đang đùa giỡn tình tứ cùng một nữ nghệ sĩ của cấp dưới, vừa nghe thấy tiếng của Lôi Kình, mặt liền nghiêm chỉnh trở lại, đẩy cô gái ra khỏi đùi mình, cúi đầu hỏi.
“Chỗ chú còn loại phụ nữ thế nào?” Lôi Kình cầm rượu nhìn cô gái đối diện với ánh mắt bực dọc.
Lão Thất lập tức nói :”Kình ca, sao thế? Loại hoang dã thế này anh không thích sao? Vậy để em đổi cho anh loại dịu dàng, tuyệt đối là loại vợ hiền dâu thảo, không những miệng lưỡi ngọt ngào hết xảy, mà còn rất biết chăm sóc người khác.”
Lôi Kình cạn cả ly Whisky xong nói :”Được, bảo cô ta đến ngay lập tức. Nếu như còn tệ thế này, anh sẽ phải suy nghĩ xem công ty văn hóa của chú có nên đổi tổng giám đốc không.”
“Kình ca, anh kén chọn quá. Cô trước mặt anh là người đoạt giải nhất trong cuộc thi người đẹp của Malaysia đấy, lúc Lý Tiểu Gia đến Bắc Kinh em còn không nỡ cho hắn.” Lão Thất cười trừ.
“chú cứ nhường cho rồi. Loại thế này lần sau không cần giữ lại cho anh đâu.” Lôi Kình hướng về phía cô gái xua xua tay, đuổi người một cách thẳng thừng.
“Được! Vậy để em bảo cô kia đến chỗ anh. Cô ta tuyệt lắm.”
Lôi Kình lại rót một ly rượu, bật ti vi lên, trong lúc chuyển kênh liên tiếp, tay anh vô tình chạm vào mũi, bỗng nhiên một hương thơm dịu nhẹ tỏa ra từ bàn tay.
Người anh bỗng nhiên cứng đờ lại, cảm giác không lành, bản thân anh đột nhiên có chút nhớ nhung cái khuôn mặt cà chua đó, lại còn những giọt nước mắt sụt sùi nữa chứ.
Cô và những người phụ nữ đã qua đêm với anh khác nhau một trời một vực. Mặc dù rất ngốc nghếch, nhưng da ở phần eo rất nõn nà trắng trẻo, và còn có một mùi hương thơm của sữa rất quyến rũ.
Lôi Kình rút di động ra, tức giận vô cớ gọi cho Lão Thất :”Bảo người phụ nữ đó không cần đến nữa, anh ngủ rồi.”
“Kình ca, giờ mới có 9 giờ. Em đã bảo người ấy đến rồi, sẽ rất nhanh thôi. Đảm bảo 15 phút nữa có mặt.” Lão Thất sợ mình chậm chạp, khiến Đại ca tức giận, nên ra sức trình bày.
“Anh nói anh ngủ rồi.” Sự tức giận của Lôi Kình lên đến đỉnh điểm, góc mép bắt đầu co giật.
“Vậy… được thôi, vậy anh ngủ đi, Kình ca, chúc anh gặp… mộng đẹp.” Lão Thất run rẩy nói lời tạm biệt. Lôi Kình chả buồn mở mắt, trực tiếp vứt di động lên đầu giường, sau đó tắt đèn.
Lôi Kình lật người liên tục trên chiếc giường êm ái của khách sạn, trong lòng anh tức giận hét lên :”Mộng đẹp cái của nợ! Chết tiệt! Bây giờ chắc chắn sẽ chẳng ngủ nổi.”