gắng làm một người xứng với ngươi. Khi đó, cậu ngươi thấy ta so với người khác đều tốt, coi như không muốn, cũng đành phải gả ngươi cho ta.. . . . . ."
Ninh Nhi từ trong mộng tỉnh lại, lẳng lặng nhìn nắng sớm ngoài cửa sổ, ánh mắt u buồn.
Chử Đường sáng sớm thức dậy vừa mới ra khỏi cửa phòng, một thị tỳ đã đi tới, nói Ninh Nhi muốn gặp hắn.
Chử Đường kinh ngạc, đồng ý, lập tức đi gặp Ninh Nhi.
"Chử lang." Ninh Nhi thấy hắn , thi lễ.
"Nương tử." Chử Đường ôn văn hoàn lễ, nói: " nương tử muốn gặp ta, không biết có chuyện gì."
Ninh Nhi nhìn hắn, nói: "Chử lang từng nói, hôn nhân giữa ta và ngươi, đều không phải do nguyện ý. Thiếp nếu có mong muốn gì, Chử lang sẽ không làm khó dễ, vả lại sẽ tận lực làm theo. Không biết lời ấy có còn tính không?"
Chử Đường đáp: "Đường đã nói như vậy nặng tựa núi Thái Sơn, chắc chắn không thay đổi."
Ninh Nhi vẻ mặt thành khẩn, nói: "Thiếp có một chuyện muốn nhờ, phiền Chử lang lập tức triệt hồi hôn ước giữa hai ta, thiếp không muốn đi Lãng châu."
Chử Đường hoảng sợ, đầy mặt kinh ngạc.
Tiêu Vân Khanh được Chử Đường truyền lời, vội vã chạy tới.
Ninh Nhi cùng Chử Đường ở trong phòng ngồi đối diện, nhìn thấy hắn, Chử Đường như trút được gánh nặng.
"Chuyện gì xảy ra?" Tiêu Vân Khanh cau mày nhìn Ninh Nhi, "Ngươi không muốn đi Lãng châu à?"
Ninh Nhi nhìn hắn, trên mặt có chút tránh né, gật đầu: "Ừ."
"Vì sao?" Tiêu Vân Khanh hỏi.
Ninh Nhi cúi đầu, không trả lời.
Tiêu Vân Khanh hiểu được, nói: "Ngươi là nghĩ tới chuyện trước kia, không muốn đi nữa?" Nói xong, cười cười, "Yên tâm, không đi Lãng châu cũng được, ngươi không phải vẫn muốn trở về Thành Đô sao, đi Thành Đô đi. . . . . ."
"Không đi Thành Đô." Ninh Nhi bất chợt ngẩng đầu, nói: " Tiêu Lang, ta không đi đâu cả, ta muốn trở về Trường An, về nhà cậu ta."
"Ngươi điên rồi?" Tiêu Vân Khanh trừng mắt, "Về nhà cậu ngươi, làm sao ngươi gặp được Trí Chi? Làm sao có thể cùng Trí Chi ở chung một chỗ?"
"Ta không ở cùng chàng." Ninh Nhi nói, "Ta cả đời này hầu hạ cậu mợ ta, ai ta cũng không muốn gả."
Tiêu Vân Khanh chu miệng, tức cười.
Hắn nhìn hướng Chử Đường, Chử Đường cũng cả mặt mờ mịt.
"Làm sao vậy. . . . . ." Hắn không hiểu nổi, nở nụ cười, "Ninh Nhi, ngươi sao lại nghĩ như vậy? Ngươi bị bệnh sao?"
"Ta muốn về." Ninh Nhi nhỏ giọng nói, "Ta nếu giả vờ gả cho Chử lang rồi trốn theo Chẩn lang, lừa gạt cậu ta, ông sẽ đau lòng, ta chỉ có mỗi mình ông là người thân. . . . . ."
"Cậu ngươi?" Tiêu Vân Khanh giận quá hóa cười, "Ninh Nhi, trên đời nào có chuyện vẹn toàn như vậy. Hôm qua ngươi đi tìm Tào Mậu không phải là muốn chạy trốn sao? Lúc đó ngươi có cân nhắc đến cậu ngươi không?"
Lời này đâm trúng tim của nàng, Ninh Nhi trầm mặc không nói .
Thật sự nàng vô cùng áy náy. Ý tưởng chạy trốn, thật ra thì đã có từ lúc ở Trường An. Nhưng thứ nhất, nàng nghĩ đến sau khi mình chạy trốn, cả nhà cậu sẽ như thế nào, liền do dự. Thứ hai, nhà cậu là đại viện kín cổng cao tường, Ninh Nhi vừa ra khỏi cửa là có thị tỳ đi theo, nàng muốn trốn đi cũng không có cơ hội.
Trong thư phòng của Tiết Kính có một ít sách về luật pháp, Ninh Nhi đã từng đọc tỉ mỉ.
Nhớ lại trước khi đi, nàng viết hai lá thư, một cho cậu, một cho Chử Đường.
Thư cho cậu, trước khi nàng đi đã nhét vào phía dưới gối đầu. Nàng biết thị tỳ của mình vốn không chăm chỉ nên phải mấy ngày nữa mới có thể phát hiện. Trong thư, Ninh Nhi nói với cậu, mình không muốn gả cho người, những chuyện nàng làm đều là do chính nàng tự nguyện, không liên can đến người khác. Nàng sẽ chăm sóc mình thật tốt, cậu không cần lo cho nàng.
Thư cho Chử Đường, nàng bị nói mình nhận hôn ước là do bị ép buộc, thế gian có nhiều cô gái tốt hơn nàng, xứng với hắn hơn nàng.
Ninh Nhi ước chừng, sau khi mình chạy trốn, Chử gia có lẽ sẽ làm ầm ĩ. Nhưng bọn họ vốn đuối lý từ đầu, như thế cũng coi như hòa nhau, hôn ước cũng sẽ sảng khoái mà triệt tiêu, đồ cưới cũng sẽ được trả cho cậu.
"Là ta quá tùy hứng." Nàng nhẹ nhàng nói, "Ta biết sai rồi, ta muốn về nhà."
"Ngươi không sai." Tiêu Vân Khanh nói: " suy nghĩ cho kỹ, mọi người đều sẽ đem lợi ích của mình làm đầu, cậu ngươi gả ngươi cho Chử lang thì chẳng lẽ không từng cân nhắc qua?"
Ninh Nhi lắc đầu: "Đó không phải là ý của cậu ta."
Ánh mắt Tiêu Vân Khanh thâm trầm, một chốc hắn quay sang Chử Đường, nói: "Công tử, ta có lời muốn nói với Đỗ nương tử."
Chử Đường nhìn bọn họ, gật đầu nói: "Ta chờ ở trong đình." Dứt lời, đứng dậy đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Tiêu Vân Khanh và Ninh Nhi.
"Nói đi, ngươi vì sao không chịu đi theo ta." Tiêu Vân Khanh lạnh nhạt nói, "Đừng nói là vì cậu ngươi, ngươi không phải là người hay thay đổi."
Ninh Nhi cắn cắn môi, biết không thể gạt được, nói: "Tiêu Lang, vì sao ngươi lại giúp ta?"
Tiêu Vân Khanh bật cười: "Vì sao? Đương nhiên là chỉ vì ngươi và Trí Chi."
"Không hoàn toàn" Ninh Nhi lắc đầu, "Tiêu Lang, lúc ngươi cứu Chử lang thì ta với ngươi chẳng qua chỉ mới vừa quen biết. Ngươi cứu hắn thì đã nghĩ tới hôm nay. Hiện giờ, thoạt nhìn thì là ngươi giúp chúng ta, nhưng trong tay ngươi có ta, Chẩn lang quay lại, chính là phải mang ơn ngươi. Ngươi vẫn muốn Chẩn lang quay về Trường Phong đường, Chẩn lang trọng tình nghĩa, hắn thiếu ngươi nhân tình này, sẽ không cự tuyệt ngươi."
Qua một hồi lâu, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, thở dài: "Ta sớm nên biết, Ninh Nhi tiểu nương tử không dễ bị lừa gạt như vậy."
Ninh Nhi nhìn hắn, mắt đỏ lên: "Tiêu Lang, ta biết ngươi làm chuyện này không chỉ vì mình, cũng là vì ta cùng Chẩn lang. Nhưng Chẩn lang vì ta, một lòng muốn quay về chính đạo, quay về nhà tộc thúc hắn lạc tịch, lại đi ghi danh nhập ngũ, sau đó bại lộ. . . . . ." Nàng nghẹn ngào, nước mắt vòng quanh, "Tiêu Lang, nếu không phải vì ta, chàng sẽ không rơi vào hoàn cảnh như vậy, hôm nay chàng thật vất vả mới có thể yên ổn một chút, ta sao lại nhẫn tâm để chàng vì ta mà uổng công?"
"Đó là thứ nhất." Ninh Nhi lau nước mắt, "Thứ hai, ta lúc đó đã từng muốn đi theo chàng bỏ trốn, nhưng Chẩn lang không muốn, chàng nói muốn đường đường chính chính cưới ta, không để người đời chê cười ta. Chuyện hôm nay, nếu như chàng muốn thì một năm trước chúng ta đã cùng nhau đi xa chân trời, cần gì phải đợi đến hôm nay?"
Tiêu Vân Khanh nghe nàng nói, cứng lưỡi im lặng.
"Tiêu Lang, " tiếng Ninh Nhi thật nhỏ, "Ngươi để cho ta trở về thôi, ta lúc trước muốn chạy trốn, quả thật là tùy hứng, ta không muốn cô phụ tấm lòng của cậu ta, càng không muốn cô phụ Chẩn lang. . . . . ."
Đang nói, ngoài cửa chợt truyền đến âm thanh rối loạn ầm ĩ.
"Vị lang quân này, không thể đi vào. . . . . ."
"Tránh ra! Chử Đường! Biểu muội ta ở đâu?" tiếng Tiết Đình tức giận quát lên, hai người nghe được đều giật mình.
Ninh Nhi đứng dậy, nhìn về trước cửa, một chút sau, Tiết Đình sải bước xông vào.
Hắn nhìn thấy Ninh Nhi, nhíu mày rồi liếc về phía Tiêu Vân Khanh, ánh mắt trở nên sắc bén, đề phòng.
"Đây là người nào?" Hắn quay lại nhìn Chử Đường ở sau lưng, lạnh lùng hỏi.
Vẻ mặt Chử Đường lúng túng mà bất đắc dĩ.
"Lạc Dương Tiêu Vân Khanh." Tiêu Vân Khanh vẻ mặt trấn định đáp lời, hắn nhìn Tiết Đình cười cười, "Vị này chính là biểu huynh của Ninh Nhi tiểu nương tử sao?"
Tiết Đình khẽ cau mày, lại không để ý tới, nói với Ninh Nhi: "Theo ta trở về." Dứt lời, kéo tay Ninh Nhi lôi nàng ra bên ngoài.
Mới đi được hai bước, Tiêu Vân Khanh chậm rãi nói: "Từ từ đã." Lời nói vừa dứt, bên ngoài chợt xuất hiện mấy người, tay cầm đao, ngăn ở trước cửa.
Tiết Đình thấy tình thế không ổn, nhìn về phía Tiêu Vân Khanh, cười lạnh: "Thế nào, ngươi muốn cậy mạnh cướp đoạt con gái đàng hoàng sao?"
"Trắng trợn cướp đoạt con gái đàng hoàng chính là Túc hạ." Tiêu Vân Khanh không chút hoang mang, "Đỗ nương tử là thê tử chưa cưới của Chử Đường, đang theo Chử Đường trở về Lãng châu, đã được cha mẹ Túc hạ đồng ý, Túc hạ hôm nay đem nàng mang đi, việc đến tai quan phủ, người bị trị tội chính là Túc hạ."
Tiết Đình nổi giận, tay cầm vào chuôi đao, Ninh Nhi liền kéo tay áo hắn: "Biểu huynh, muội theo huynh về."
Tiết Đình sửng sốt.
Ninh Nhi nhìn về phía Tiêu Vân Khanh, "Tiêu Lang, lời mới rồi ta đã nói xong, để cho ta đi đi."
Tiêu Vân Khanh ánh mắt phức tạp, một lát hắn hỏi thật nhỏ: "Ngươi đã quyết định rồi?"
Lúc này, Chử Đường đi tới, nhìn bọn họ, nói: "Nương tử hiện giờ muốn đi luôn sao?"
Tiết Đình liếc qua hắn: "Ngươi còn muốn cản?"
Chử Đường cười lắc đầu, nói: "Đường đã đồng ý với Đỗ nương tử triệt hồi hôn ước, sao lại ngăn trở." Dứt lời, hướng Ninh Nhi thi lễ, "Lúc trước nếu có gì mạo phạm, kính xin nương tử tha lỗi. Đồ cưới của nương tử cùng người hầu, xe ngựa, đều bên ngoài khách điếm."
Ninh Nhi vẻ mặt ôn hòa, hoàn lễ nói: "Đa tạ Chử lang." Dứt lời, nàng nhìn hướng Tiêu Vân Khanh, hắn cũng nhìn nàng, muốn nói lại thôi.
Đại Mạo không biết chạy tới từ lúc nào, cọ xát dưới chân Ninh Nhi, làm nũng muốn ôm.
"Ninh Nhi." Tiêu Vân Khanh suy nghĩ một chút, nói: " chuyện này, ta xác thực sớm có chủ ý. Chẳng qua khi đó ta nghĩ chuyện này có lẽ sẽ có lúc hữu dụng, những chuyện về sau cũng không phải do ta bày kế, ta không muốn hại hắn."
Ninh Nhi gật đầu: "Ta biết." Nói xong, nàng ôm Đại Mạo, vuốt đầu nó, cười với Tiêu Vân Khanh, "Tiêu Lang, ta đi, ngươi bảo trọng."
Tiêu Vân Khanh hít sâu một cái, gật đầu.
Tiết Đình đứng ở một bên, nhìn Ninh Nhi một chút, lại nhìn Tiêu Vân Khanh một chút, lại nhìn Chử Đường một chút, không rõ chân tướng nhưng không tiện hỏi. Đang hồ nghi, Ninh Nhi hướng Tiêu Vân Khanh thi lễ, rồi kéo tay Tiết Đình, kéo hắn rời đi.
Bên ngoài khách điếm, xe ngựa của hồi môn của Ninh Nhi cùng người hầu, đã tề chỉnh đứng đợi.
Gió sớm thổi lất phất, mặt trời chỉ mới lên mà Ninh Nhi lại cảm thấy hình như đã qua nửa đời người.
Nàng đi về phía xe ngựa, bước chân không còn do dự như lúc trước.
Trong lòng nàng vô cùng rõ ràng, nàng cảm thấy mặc dù mình không giúp được gì cho Thiệu Chẩn, nhưng ít nhất nàng có thể không cô phụ hắn. Bảo vệ ước định của hai người lúc ban đầu, đó cũng là một loại hạnh phúc.
Tiết Đình đi sau nàng, có một bụng lời nói muốn hỏi nhưng không muốn trì hoãn nữa. Hắn nhìn Ninh Nhi lên xe, tự mình cũng nhảy lên ngựa, dẫn đội ngũ tiến về phía cổng thành.
Đi được hơn hai mươi dặm, đến một chỗ rẽ, Tiết Đình cho đội ngũ dừng lại.
"Các ngươi trở về Trường An, đem thư này giao cho phụ thân ta." Hắn nói với người hầu.
Ninh Nhi kinh ngạc, nói: "Biểu huynh không trở về cùng chúng ta sao?"
Tiết Đình nói: "Không, ta lần này là thuận đường đi An Tây nhậm chức mới đến đây."
Ninh Nhi lúc này mới nhớ ra, mấy ngày này, quả thật cũng là lúc Tiết Đình nên rời kinh.
Tiết Đình nhìn nàng, nói: "Thư kia của muội, phụ thân thấy được trước lúc ta lên đường, liền sai ta lập tức đuổi theo."
Ninh Nhi thẹn thùng, áy náy cúi thấp đầu: "Cậu nhất định rất tức giận."
"Dĩ nhiên là tức giận." Tiết Đình nói: " Ông muốn ta tự mình áp giải muội về." Nói xong, hắn tỏ vẻ khó xử, "Mà ta vội vàng đi n