Kế hoạch của Từ Lỵ Hoan là... làm bộ cùng bạn tốt đi chơi, ném con trai cho Lê Thượng Thần, để cho anh lưu luyến không rời, sau đó ở lại nhà anh, nói chuyện với anh, cô sẽ rất nhẹ nhàng, kiên nhẫn dẫn dắt từng bước, thành thật khuyên bảo, mở ra trái tim của anh, cuối cùng bọn họ sẽ vui vẻ ở cùng nhau, ừ, rất hoàn mĩ!
Khi anh đưa con trai đi tắm, cô đang nấu ăn ở phòng bếp, cắt nhỏ ớt xanh, cần tây xào mực, luộc rau cải và chưng cá, còn có một bát canh sò, ừ, một bữa ăn hoàn hảo!
Khi cô thông báo ăn cơm, Lê Thượng Thần và con trai đi vào phòng bếp, nhìn thấy một bàn món ăn, trong không khí tràn ngập hương thức ăn, còn có từ Lỵ Hoan vừa mới cởi tạp dề, cười khanh khách nhìn anh, anh có chút hoảng hốt, đến tột cùng cô có ý đồ gì?
“Vốn tối nay phải về nhà nấu cơm, dù sao không thể quay về, thì nấu cơm cùng nhau ăn đi.” Cô lấy bát thêm cơm. “Bình thường em ăn cơm với Tiểu Mị, đồ ăn không nhiều lắm, cũng rất bình thường.”
“Đã đủ rồi.” Lê Thượng Thần giúp một tay sắp xếp bát đũa, nhìn thấy cần tây xào mực, tay anh tạm ngừng, mới đưa bát đũa cho con trai.
Cô nhìn lén anh, vẻ mặt anh phức tạp, nhưng không mất hứng, anh thích bữa ăn mà cô chuẩn bị này chứ?
Ba người ngồi xung quanh bàn ăn cơm.
“Có ớt xanh.” Từ Tử Kình chu cái miệng nhỏ nhắn chỉ ớt xanh trên bàn ăn.
“Không được kén ăn.” Cô gắp ớt xanh để vào bát con trai.
“Con không muốn ăn.” Cậu nhóc lấy ớt xanh trong bát ra, đầu nhỏ quay sang một bên, tỏ vẻ cương quyết cự tuyệt.
“Không được không ăn, không phải con muốn lớn lên có thể cao sao? Muốn cao, phải ăn đủ loại rau, ớt xanh cũng không khó ăn, con xem ba mẹ đều ăn.” Cô ăn ớt xanh, lấy ánh mắt ý bảo Lê Thượng Thần.
Vì vậy anh gắp một miếng ớt xanh, ăn, bộ dạng giống như đang thưởng thức. “Ăn rất ngon!”
Từ Tử Kình méo miệng, không tình nguyện nhìn mẹ gắp một đồng ớt xanh vào bát mình.
“Ngoan, ít nhất phải ăn một chút, như vậy đi, ba ăn bao nhiêu, con ăn bấy nhiêu.” Cô chuyển hướng sang Lê Thượng Thần, gắp thức ăn cho anh. “Nào, ăn ít cần tây...”
Viu, chén của anh trong nháy mắt di chuyển vị trí, cách xa cần tây trong đũa cô,... một màn này nhìn không khỏi rất quen mắt!
Từ Lỵ Hoan nheo mắt lại, đầu anh chuyển sang bên trái, tránh nhìn vào ánh mắt của cô. “Anh không muốn ăn.” Giọng điệu trầm bổng hoàn toàn giống với con trai.
A, thì ra điểm yếu của anh là cần tây. Cô ngọt ngào nói: “Không thể không ăn, cần tây không khó ăn, anh xem em và Tiểu Mị đều ăn.”
Không đợi cô ám hiệu, con trai tự động gắp một đũa cần tây, nhét vào cái miệng nhỏ nhắn, gương mặt trắng noãn phình lên, dùng sức nhai nhai. “Con ăn bao nhiêu, papa cũng ăn bấy nhiêu.” Còn chủ động gắp cần tay vào bát cha, một đũa, hai đũa, ba đũa, chồng lên cao!
“Đợi chút, quá nhiều? Con không ăn nhiều như vậy!” Đây là trả thù, nhất định là như vậy. Lê Thượng Thần bất đắc dĩ, nhìn về phía Từ Lỵ Hoan.
Cô đang nén cười... phụt, cô bật cười, ha ha.
Anh cũng cười. Cậu nhóc mặc dù không hiểu rõ có cái gì hay, cũng cười theo.
Sau khi ăn xong, Từ Tử Kình đi tô vào quyển sách của mình, Từ Lỵ Hoan dọn dẹp bàn còn Lê Thượng Thần rửa bát.
Anh vừa rửa bát vừa hỏi: “Không phải em nói mua quà tặng cho anh sao, hình như là cá nước ngọt thì phải?”
“A, em và Phương Phương chơi vui quá, quên mua.” Thật ra thì cô không có đi Đạm Thủy.
“Đúng vậy, đến chìa khóa cũng làm mất.”
“Không phải anh không tin tưởng em làm mất chìa khóa chứ?”
Anh không tin, anh biết hành động hôm nay của cô là cố tính toán, nhưng, vì sao? “Anh chỉ không hiểu, tại sao em đến tim anh?”
“Anh không hi vọng em đến đây sao?”
Anh siết chặt bát, không khỏi phiền não. Lại là giọng nói có ngụ ý này. “Ở chân núi, anh đã nói rõ ràng, tiền cũng đã đưa, em không có lí do gì để đến tìm anh.Tại sao em lại muốn đến?”
“Hai ngày trước em nói chuyện điện thoại với Tiểu Tưởng.” Cô đi tới bên cạnh anh, tắt vòi nước. “Cậu ấy nói cho em biết, tình huống lúc nhỏ của anh trong nhà, còn có người nhà đối xử với anh như thế nào.”
Đây chính là nguyên nhân? Anh trừng cô. “Cho nên em cảm thấy nên cứu vớt anh?” Vết thương kín đáo bị nhìn thấy, anh đau, một sự phản kháng phẫn hận làm giọng nói của anh bén nhọn lại châm chọc.
“Không. Em không có hứng thú làm Thánh Mẫu, chỉ bởi vì em muốn gặp anh, muốn ở cùng một chỗ với anh.”
Anh chấn động, nghe cô chậm rãi nói: “Còn có một chút chuyện, em muốn hiểu rõ, em không biết, là nguyên nhân gì để anh uy hiếp em muốn cướp con trai, sau đó lại không làm như vậy?Nếu như em nhớ không nhầm, anh nói anh cần tiền, lại đưa cho em một tỷ. Đối với anh mà nói, em và con trai quan trọng hơn tiền bạc, đúng không? Đã như vậy, tại sao anh lại cự tuyệt không cho em bước vào cuộc sống của anh?”
Anh không cách nào để nói, cảm giác mình bị cô phân tích ra từng chút một, trần truồng, không thể nào phòng bị, cũng không cách nào chống cự.
“Mặc dù đôi lúc anh có nói những lời quá đáng, khiến cho em tức giận, nhưng hiện tại em đã rõ rồi, anh thật sự không có ý đó, anh chỉ muốn khiến em tức giận, nói cho em biết, tại sao lại như vậy?”
Mắt đẹp của cô trong suốt như gương, nọi tâm anh giống như bị ánh mắt cô chiếu vào, anh không thể lẩn trốn, giọng nói khàn khàn: “Nếu chúng ta ở chung một chỗ, anh liền làm tổn thương em, còn có Tiểu Mị.”
“Tại sao? Anh nói tổn thương là có ý gì? Anh sẽ đánh chúng em sao?”
“Không, không phải! Anh vĩnh viễn cũng không đánh hai người!” Giọng nói anh kích động.
“Vậy là ý gì? Tại sao anh lại nhận định mình sẽ tổn thương bọn em?”
“Bởi vì...” Anh cười nhẹ một tiếng, nhưng trong giọng nói lại không có chút vui vẻ. “Điều này còn cần hỏi sao?Chúng ta ly hôn, nếu không phải anh khiến em không vui vẻ, làm sao lại ly hôn?”
“Nhưng em từng khiến anh không vui, không phải sao? Khi đó em thường hoài nghi anh lăng nhăng với những nữ minh tinh, không tin anh...”
“Anh không tin em, là bởi vì anh không tin mình.”
Cô nghe được đau lòng, là bởi vì từ nhỏ chịu nhiều chỉ trích, anh mất đi lòng tin đối với chính mình? Trong tình yêu, anh cũng không khẳng định mình đáng giá có được cô, thiếu đi cảm giác an toàn liền biến thành đố kị và hiểu lầm.
“Anh biết điều này chứng mình cái gì không?”
“Chứng minh chúng ta không hợp nhau?”
“Không, điều này chứng minh chúng ta đều là người phàm, sẽ mềm yếu, sẽ hiểu lầm, cũng sẽ phạm sai lầm, nhưng chúng ta yêu nhau, tình yêu của chúng ta không sai, không có người nào phản bội người nào, chỉ là có chút vấn đề nhỏ, chúng ta có thể cùng nhau đền bù, em nguyện ý cố gắng thay đổi vì anh, anh đáng giá để em làm như vậy. Em thì sao? Em đáng giá để anh cố gắng không?”
Cô đáng giá để anh bỏ đi tất cả, nhưng anh do dự. “Ngộ nhỡ chúng ta lại gây gổ vì cùng một nguyên nhân thì sao?” Ngộ ngỡ anh lại chọc cô đau lòng thì sao?
“Coi như thử thêm một lần nữa đi.” Cô nháy mắt mấy cái. “Cho nên anh nguyện ý cố gắng vì em không?”
Sao cô có thể nói điều này nhẹ nhàng như vậy? Mà ở trong ánh mắt dịu dàng tràn ngập sự tin cậy của cô, anh cũng cảm thấy, chuyện thực sự sẽ dễ dàng như vậy, anh luôn yêu cô, có cơ hội quay lại, đương nhiên anh nguyện ý nắm chặt, anh gật đầu.
Cô tươi cười. “Em còn muốn nói với anh lời xin lỗi, luôn mắng anh ‘không phải người ba tốt’, khi đó em chỉ muốn bảo vệ Tiểu Mị, chỉ sợ anh cướp nó đi, em không biết nói những lời đó sẽ làm tổn thương anh, em thật sự không cố ý, xin lỗi anh.”
“Thái độ của anh với em cũng không tốt, rất kém.” Anh chần chừ. “Tiểu Tưởng... nói cho em biết bao nhiêu?”
“Em cũng không biết cậu ấy có phải nói cho em biết toàn bộ hay không, nhưng em không muốn biết thêm nữa.” Cô cau mày, giống như xem thường.
Nét mặt của cô khiến anh thấp thỏm. Cô đã sớm biết anh là con riêng, nhưng không rõ chi tiết, hiện tại cô đã biết hết, ngộ nhỡ vì vậy mà cô ghét bỏ anh thì sao?
“Em không muốn phê phán cái gì, dù sao đây cũng là chuyện của nhà anh, em chỉ muốn nói...”
“Anh sẽ giải thích, em không càn nói gì cả.” Nếu như từ ngữ khắc nghiệt đến từ người nhà ông ngoại anh thì không sao cả, dù sao anh cũng đã quen rồi, nhưng nếu đến từ cô, dù chỉ là một ánh mắt khắc nghiệt, anh cũng không chịu nổi. “A Lỵ, anh biết rõ tình hình gia đình anh phức tạp, xin em tin tưởng anh...”
“Anh đừng cắt đứt em được không? Để em nói hết.” Cô nghiêm túc nhìn anh, nhưng giọng nói rất dịu dàng. “Em cảm thấy điều tồi tệ nhất trong cuộc sống, không phải bị nhiều người ghét bỏ, mà là tự ghét bỏ chính mình. Có lúc, cuộc đời đối với anh không công bằng, nhưng anh sẽ công bằng đối với chính mình, cho mình một cơ hội, nhưng thứ đó không phải chuyện anh có thể tự quyết định, không cần phải cố gắng đi gánh chịu lỗi lầm. Mặc kệ người nhà đối xử với anh như thế nào, anh phải nhờ... đó không phải lỗi của anh.”
Anh không có cách nào mở miệng, cũng không cách nào dời mắt khỏi khuôn mặt cô. “Những chuyện đó có thể là một phần cuộc đời anh, nhưng không phải tất cả của anh.Anh tự mình lưu lại một chút không gian riêng, cho chính mình, để mình vui vẻ,... để lại cho em, được không?
Anh muốn nói ‘được’, nhưng không cách nào nói ra, anh muốn gật đầu, nhưng không thể nào cử động, nội tâm anh kích động sôi trào, bị cô làm cảm động thật sâu.
Anh không muốn nhìn lại tuổi thơ u tối, cho nên chưa bao giờ nói với cô, người nhà ông ngoại yêu mẹ anh, rất hận sự ra đời của anh, anh chưa từng oán, cho dù lúc mười bốn tuổi mẹ yêu cầu anh không nên đi tìm bà, anh vẫn như cũ không oán, bởi vì dù sao bà cũng đã sinh ra anh, thế nhưng anh lại tước đoạt hạnh phúc của mẹ. Anh cho rằng mình không có tư cách yêu, anh không dám nghĩ nhiều trong tình yêu.
Nhưng cô yêu anh, không chỉ là tình cảm nhất thời, mà là ý đinh tỉ mỉ, tinh tế. Cô muốn biết rõ về anh, nhưng không dò hỏi, nhìn ra anh đang tình toán, thì không hỏi dồn, cô xhir tiếp nhận anh, tiếp nhận cùng thông cảm cho anh, lấy tỉnh cảm đơn thuần nhiệt huyết của cô để ủng hộ anh. Cô không nhắc tới nửa chữ yêu, thế nhưng anh lại cảm thấy mình được yêu thương thật sâu.
Chuyện cũ giấu giếm cũng bị cô biết rồi, anh có chút lúng túng, nội tâm vừa chua vừa đắng, lại có một chút ngọt. Anh có chút xấu hổ, rồi lại hoàn toàn an tâm, bị nhìn thấy rõ ràng, anh nên cảm thấy lo lắng, nhưng khi tâm sự bị bại lộ ở người trước mắt, khi mình được người mình yêu tiếp nhận, có thể không sợ hãi thể hiện chính mình, đây là thời khắc mình cảm thấy hạnh phúc nhất.
Anh từ bỏ việc chống đối, bỏ qua thời gian dài ngụy trang mình như không có chuyện gì xảy ra, đứa trẻ đáng thương và người đàn ông cô đơn, cùng đầu hàng trước cô, thuần phục cô. Cô yêu, cứu vớt anh, lòng anh tràn đầy sung sướng.
“Em xác định anh chỉ lưu lại một chút cuộc đời cho em? Nhưng anh muốn trao cho em toàn bộ.” Anh cầm tay cô, ánh mắt lấp lánh. “Dĩ nhiên, em cũng phải dùng toàn bộ cuộc sống của mình để trao đổi.”
“Được rồi, như vậy em cũng không bị lỗ vốn.” Cô cười khanh khách, chủ động chui đầu vào lồng ngực anh, thích anh sau khi mở rộng trái tim, lại là giọng điệu bá đạo đoạt lấy.
Anh ôm chặt cô, cằm đặt bên trong mái tóc mềm mại, giọng nói khàn khàn: “Cảm ơn em.” Một lời cảm ơn, bao hàm rất nhiều tình cảm và lòng cảm kích không thể nói thành lời.
“Em không muốn nghe những lời này.”
Nếu không cô muốn nghe cái gì? Anh không hiểu, cô lại nói: “A, em còn có việc muốn nói với anh, em tìm đượ