Tiểu Tưởng trầm mặc mấy giây, nghiêm túc nói: “Em chỉ sợ là như vậy!”
“Có ý gì?”
“Chị biết chuyện của anh họ chứ? Thật ra anh ấy là con trai của cô em, được ba mẹ em nuôi dưỡng.”
“Chị biết rõ. Anh ấy rất ít khi đề cập tới, nhưng chị cảm thấy, hình như anh ấy rất để ý chuyện này.”
“Đây là chuyện riêng của anh ấy, mà cũng liên lụy đến người nhà em, thật sự em không có cách nào nói,... Thôi, chuyện này mọi người đều biết, cũng không có gì phải lừa gạt. Năm đó, cô của em là một nữ sinh xuất sắc của thành phố Bắc, vừa thông minh vừa đẹp, lại là tâm càn bảo bối của người nhà em, kết quả gặp gờ ba của anh họ em, chưa cưới đã mang thai. Nhà em là Thư Hương Thế Gia, trong gia tộc có rất nhiều người là Hiệu trưởng hoặc thầy giáo, quy tắc trong nhà rất nghiêm, tai tiếng này truyền khắp quê nhà, cho nên sau khi cô em sinh anh ấy ra, lập tức bị đưa ra nước ngoài du học, anh ấy để ba mẹ em chăm sóc...”
Tiểu Tưởng tạm ngừng. “Người nhà em đối với anh ấy rất không tốt. Từ nhỏ, ông nội bà nội không cho phép anh ấy ăn cơm cùng mọi người, anh ấy phải chờ mọi người ăn xong mới được lên bàn, ăn chút đồ thừa. Ba em rất thương cô, đối với anh ấy cũng rất lạnh nhạt, chỉ có mẹ em, coi anh ấy như con trai mình, thường trộm đồ awnngon cho anh ấy ăn, anh ấy ngã bệnh đều do mẹ em chăm sóc, ông nội em mỗi lần nhắc tới chuyện này sẽ rất tức giận, mắng anh ấy phá hủy cả gia đình em...”
“Nếu cho anh ấy lựa chọn, anh ấy cũng không muốn mọi chuyện biến thành như vậy!” Cô ấm ức thay cho anh, rất đau lòng.
Tiểu Tưởng thở dài. “Năm đó bảy tuổi, anh ấy mới biết cô em là mẹ ruột mình, khí đó cô đã cưới người khác, anh ấy không biết làm sao để cầu xin cô, để cho cô đồng ý mỗi tháng gặp mặt. Chuyện này không ai biết, đến năm mười bốn tuổi thì bị dượng em phát hiện, dượng em biết chuyện cô em chưa cưới mà có con, hai người thiếu chút nữa là li hôn. Ông nội em tức giận lấy roi đánh anh họ mấy cái, nói anh ấy sinh ra là để đòi nợ, cô em vất vả lắm mới có một nơi thuộc về, đều bị anh ấy phá hư.”
“Vậy sao lại trách anh ấy? Mẹ anh ấy lúc lập gia đình nên nói mọi chuyện rõ ràng, đem giấu chuyện quan trọng như vậy, người ta đương nhiên tức giận.” Cô bất bình thay cho anh, những thứ rối rắm này có lẽ là trò đùa của vận mệnh, khiến mọi người khổ sở, nhưng vì sao anh lại là người chịu đựng nhiều nhất?
“Cũng may, sau đó cô em giữ lại được cuộc hôn nhân. Anh họ em không có đi tìm cô ấy nữa. Trải qua nhiều chuyện như vậy, anh ấy chư bào giừ oán hận, ông nội em mắng anh ấy, anh ấy cũng chưa từng cãi lại, nhưng mà sau khi anh ấy trưởng thành rời khỏi nhà, cũng rất ít khi trở về. Một năm đó, anh ấy về nhà nói muốn cưới chị, ngoại trừ mẹ em ra, phản ứng của mọi người cũng rất lạnh nhạt. Ba em nói với anh ấy, muốn anh ấy suy nghĩ kĩ, không cần giống như cha ruột anh ấy, hủy diệt đời một người phụ nữ, tốt nhất không cần có con, để tránh sau khi hôn nhân tan vỡ, ai muốn nuôi con trai lại là một vấn đề.”
Thật quá đáng! Cô thiếu chút nữa phẫn nộ phun ra ngoài, đây chính là nguyên nhân anh không muốn có con sao? Mà cô không chỉ một lần nói anh “sẽ không phải là một người ba tốt”! Thương thế trong lòng anh, có bao nhiêu vết là do cô đâm? Cô hối hận, cô quá tàn nhẫn, anh có giận cô hay không? Cô phải làm thế nào để xin lỗi anh?
“Kết quả anh ấy cũng không nói gì, đêm hôm đó em theo anh ấy tới quán rượu, anh ấy uống say, rồi hỏi em, có phải anh ấy rất xấu, cho nên cả nhà không ai muốn chúc phúc anh? Em cố gắng an ủi anh ấy, anh ấy liền không nói, nhìn chằm chằm vào chai rượu cả một đêm, em cảm thấy anh ấy giống như bình rượu đó, trang bị đầy đủ, nước mắt chảy không ra.”
Mà nước mắt cô đã ngập tràn. Những chuyện này, sao anh không nói với cô? Vì sao phải chịu đựng một mình?
Cô chợt nhớ tới, anh muốn trở thành một con vịt, rời nhà trốn đi, cô cho là mỗi người lúc tuổi còn nhỏ đều có suy nghĩ trẻ con, thật ra thì, anh muốn rời khỏi cái nhà đó, anh muốn chạy trốn khỏi nơi không có ai thương anh...
“Sau đó, hai người kết hôn, một năm đó em thấy đó là lúc anh ấy sung sướng nhất, em cảm thấy từ nhỏ anh ấy đã không được tiếp nhận, tạo thành anh ấy không tin chính mình. Tất cả mọi người trách móc anh ấy phá hủy hạnh phúc của mẹ mình, anh ấy không tin mình có thể đem lại hạnh phúc cho người khác, anh ấy không phải không muốn chị và con trai, mà là không dám muốn...” Tiểu Tưởng thở dài.
“Cho nên, chị có thể đi tìm anh ấy không? Chị sợ sẽ chọc anh ấy mất hứng?” Cô muốn lập tức nhìn thấy anh, rồi lại sợ hãi.
“Tuyệt đối không, mặc dù anh ấy sẽ làm bộ cự tuyệt chị, nhưng em dám cam đoan, chị là người duy nhất trên thế giới này, người mà anh ấy muốn thấy nhất, dù là lúc nào...”
Cúp điện thoại, Từ Lỵ Hoan ngồi ở mép giường, ngây người hồi lâu.
Ngoài cửa sổ, thành phố về đêm đèn sáng trưng, anh đang ở trong một ô cửa sổ được thắp sáng. Cô thật sự muốn thấy anh.
Anh yêu cô trong tâm tình thế nào? Nồng nhiệt lại tuyệt vọng, là nguyện ý trong lúc chia tay sao? Có cô, rồi lại tùy thời chuẩn bị mất đi? ANh dâng hiến tất cả, cũng không cần sự báo đáp, anh yêu rất hèn mọn, bởi vì anh cảm thấy mình không có tư cách được yêu...
Đồ ngốc! Sao lại ngốc như vậy? Ngốc đến khiến cô đau lòng, cũng ngốc làm cô yêu anh hơn.
Cô không cần tiếp nhận thư anh tự cho là ý tốt, anh muốn yêu anh, cũng muốn cho anh một ngôi nhà tràn ngập tình yêu. Mặc dù anh đẩy cô ra, cũng không nói chính xác cô không thể đến gần anh, coi như anh không cho phép, cô sao phải ngoan ngoãn nghe lời?
Nhưng, ngộ nhỡ anh chết tâm, không chịu tiếp nhận cô thì phải làm sao?
Cô mỉm cười, trong lòng thông suốt. Nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, cô có một kế hoạch...