hương Hải tuy có cùng nhóm nam sinh lén truyền đọc tạp chí đàn ông cũng có thể tính đến kiến thức trong lời nói, anh tin tưởng anh đã chứng kiến bộ ngực đẹp nhất. Hay là thật ra vì lần đầu tiên thấy a đã mê?
Vô luận thế nào, cô đẹp hoàn hảo, làm cho anh không thể không quỳ gối cúng bái, hai đóa hoa mềm mại thẹn thùng nở rộ, kích thích khát khao dục vọng không dứt của anh, Tần Thương Hải thô lỗ đẩy ngã Thẩm Tâm, cúi đầu ngậm một bên hoa nhấm nháp.
"A. . . . ." Thẩm Tâm cảm giác các dây thần kinh toàn thân đều co rút, ngón tay vô lực, ngón chân lặng lẽ cuộn lên, trong cơ thể ham muốn nguyên thủy cuồn cuộn tăng vọt, chúng nó giống như dung nham chảy khắp nơi tay chân, cuối cùng mới tìm được lối ra duy nhất, từ nơi nữ tính kia ái dục chảy ra.
Tần Thương Hải đầu lưỡi liếm qua đỉnh ngực, cảm nhận được thân thể mẫn cảm nằm dưới đang run rẩy, lập tức gợi lên ý muốn chinh phục của đàn ông, làm anh to gan ngậm hơn phân nửa ngực, răng nanh ở ngũ thịt nhẹ nhàng ma sát, đầu lưỡi lượn quanh vú liếm láp.
Cô bé nhỏ rên rỉ, gần như vì ngượng ngùng cùng với khoái cảm xa lạ mà khóc nức nở, nơi riêng tư nóng lên nhanh chóng làm cho cô nghĩ khép ại hai chân, nhưng chỉ có thể bị khí lực to lớn của người trong lòng giam cầm hai bên thân thể anh.
Tay Tần Thương Hải tàn sát bừa bãi kiều nhũ bên kia, gần như thích đùa giỡn da thịt tuyết trắng, mang chút ác ý lôi kéo hai đỉnh hoa đứng thẳng, từng phát từng phát bắn ra.
"A. . . . Không cần. . . . " Anh sao có thể bắt nạt cô như vậy? Thẩm Tâm ngại đến mức che kín hai mặt đỏ ửng, âm thanh hỗn độn nhưng không có lấy một tia chống cự cương quyết, ngược lại dính lấy như muốn mời. Tần Thương Hải đáp lại cô, cũng là lớn mật hôn to một tiếng, đầu lưỡi khiêu khích càng thêm không kiêng nể gì.
"A. . . . . " Hai chân cô kẹp chặt anh, chính là che khuất khuôn mặt nhỏ nhắn, tay không nhịn được ôm lấy đầu anh. Cô nghĩ chính mình nên có rụt rè, nhưng tình dục vốn là một loại dụ dỗ đen tối, nhân loại có thể dùng các loại phương thức làm bộ vì nó tồn tại, không cẩn thận như cũ thì sẽ rơi xuống.
Thẩm Tâm sợ hãi trước mặt người trong lòng mà trở nên xa lạ như thế.
Đây mới chính là cô sao? Hay là, những thứ làm cho Tần Thương Hải cười nói cô đáng yêu chỉ là giả? Giờ phút xa lạ này, cô lại là nữ nhân phóng đãng không biết xấu hổ, đây mới chính là bộ mặt thật? Cô gái đối với tình dục ngây thơ như thế, giống như nụ hoa tâm vẫn ẩn sâu.
Cô gái cảm thấy giống như nụ hoa, không đến thời khắc nở rộ kia, vẩn sẽ ngủ say. Cô không thể hiểu biết bản thân, chỉ có thể tùy tình dục chìm nổi, để mặc cho nam nhân cô yêu tùy ý trêu chọc dục vọng của cô.
Tần Thương Hải đem ngực phải cô hôn đến phiếm hồng, đương nhiên không có khả năng xem nhẹ bên kia, tay anh bắt đầu từng chút từng chút âu yếm cô, anh để lại dấu vết tên ngực, ở không khí lạnh lẽo phần giữa chân ẩm ướt từng đợt, nhũ tiêm được thương yêu sau lại diêm dúa lẳng lơ, giống như được cho ăn no rồi lòng tham lại muốn nhiều hơn.
Thẩm Tâm không thể đè nén, vặn vẹo lấy éo cố xua đuổi phần trống giữa hai chân, cô không nhịn được hướng Tần Thương Hải cọ xát, cắn chặt miệng nhỏ nhắn không phát ra âm thanh nức nở.
Cô bé phục tùng chưa làm Tần Thương Hải mềm lòng. Anh không chỉ muốn thưởng thức cô, còn muốn đùa giỡn cô, bắt nạt cô!
Bàn tay nóng bỏng hướng phía Thẩm Tâm vì anh cậy mạnh mà không thể mở rộng hai chân, quần nhỏ mỏng đã sớm không thể ngăn cản thanh triều tràn lan, đầu ngón tay anh để ổ gần quần mỏng trượt lên xuống, Thẩm tâm sớm bị khoái cảm dày vò.
"Thật là nhiệt tình nha Tâm Tâm" thật sự là tiểu bảo bối của anh, làm cho anh càng thêm luyến tiếc khi nhanh như vậy kết thúc "trò chơi" hai người. "A. . . . " Nóng quá! Đầu ngón tay của anh có phải đang đốt lửa? Vì sao làm cho cô khó chịu như vậy, lại càng muốn nhiều hơn?Vì sao ngọn lửa không tên kia trong cơ thể cô còn không đem cô đốt thành tro tàn? Rõ ràng cô đã cảm thấy thân thể sắp hòa tan!
Tần Thương Hải đè nén phần dưới đau đớn, anh đang dạy dỗ cô bé này nghe lời, phản ứng mê người cỡ nào, quần nhỏ đã ướt hơn phân nửa, chính là ở quần vuốt ve qua lại, cô đã chịu không được, ở trong ngực anh khóc nức nở.
Rất mẫn cảm, cũng rất ngon miệng, trong cơ thể anh thú tính đang rít gào.
"Như vậy rất khó chịu đúng không? Anh không nỡ nha" bàn tay to bắt đầu cởi quần nhỏ của cô, không đợi hoàn toàn cởi ra, quần nhỏ màu hồng còn treo ở đầu gối Thẩm Tâm, anh đã muốn nhanh chóng đùa giỡn hoa huyệt ướt đẫm của cô.
"Em thật sự là cục cưng bé nhỏ, như vậy mà đã ướt" ngay lập tức,toàn bộ tay anh làm cho hoa dịch trong suốt ướt đẫm, cô bé nhỏ kia có bao nhiêu nhiệt tình hồi báo dụ dỗ của anh, làm cho ngực anh đau, phần dưới cũng không ngoại lệ.
"Uhm. . . . . A. . . . ." làn sóng xa lạ tràn ngập đầu cô, cuồng dã run rẩy làm cô rên rỉ, cô hoàn toàn không có phản kháng và chống đỡ dư âm, chỉ có thể thừa nhận đối với cô mà nói là kích tình qúa sức mãnh liệt, giống con rối mất đi tự chủ. Cô vô tình đong đưa mông, một lòng thầm nghĩ đến gần hơn tên vô lại bắt nạt cô, mặc cho anh khi dễ cũng không sao, chỉ cần anh cho cô nhiều hơn.
Giống như con mồi không có chút năng lực phản kháng, cô chỉ có thể nằm dưới thân anh, bị anh yêu thương, bị anh bá đạo dạy dỗ thành ái nô, bên hông đầm xanh nở rộ như lá sen, cô cũng không phải không dính ái dục trần gian, ngọn lửa dục vọng của cô cháy trên da thịt từng mảng đỏ, nhưng mà trong mắt Tần Thương Hải,trên thế gian không có đoá hoa nào có thể đẹp động lòng người bằng cô.
Cô đỏ mặt khóc, run run, lại đắm chìm trong dục vọng đang chảy khắp cơ thể mềm mại, làm cho anh sắp nhịn không được, vật trong quần cương cứng.
Thì ra con mồi ngon miệng cũng là một loại thuốc độc, không nghĩ là anh ngay cả xương cốt cũng không chừa, toàn bộ trở thành vật tế dâng cho cô.
Anh không thể kiềm chế được! Thần Thương Hải thô lỗ vội vàng không kiên nhẫn xé quần nhỏ.
Trên thế giới này ngoại trừ anh và Thẩm Tâm ra, không còn bất cứ gì tồn tại. Anh giống như con quỷ háo sắc, nhào đến người cô khắc vào cổ trắng như tuyết biểu thị chủ quyền công khai, hôn mút cắn cắn, một tay kia thông thạo nâng chân Thẩm Tâm lên, kẹp ở dưới nách.
Chỗ kia đỏ tươi hoa tâm nở rộ, vì anh. Tần Thương Hải không chút do dự lấy phần nam tính cực đại ngang nhiên đam mạnh vào.
"Đau quá!" Cô cảm giác như mình bị hung hăng xỏ quyên qua, từ thiên đường rơi xuống đại ngục, vừa vặn nam nhân trên người cô không có chút thương hoa tiếc ngọc, vậy mà càng thêm mãnh liệt xé rách cô! Nên nói, Tần Thương Hải cho dù nghĩ muốn thương hoa tiếc ngọc cũng không được, anh bị dục hỏa đốt đỏ mắt, thân dưới bị dung nham thiêu đốt nếu không lấy được thuốc giải, anh sẽ chết! Anh tin tưởng thật sự anh sẽ chết! Anh giống như con thú đói bụng mấy trăm năm, đối với con mồi dâng đếm miệng có thể nào không khát khao đem nuốt? Cô bé nhỏ này có bản lĩnh làm cho anh không khống chế được, anh làm sao có thể giữ được một tia lý trí thương tiếc cô?
"Không cần, đau quá. . . . " Thẩm Tâm chỉ có thể bất lực khóc kêu, nước mắt rơi đầy má, đau đớn làm cho cô càng thêm cảm thấy vô lực, cô muốn ôm nam nhân mình yêu, nhưng vào lúc này anh trở nên rất xa lạ.
Anh nghe được cô bé này đang khóc? Phải không? Nhưng cảm giác rất xa xôi, dục vọng làm cho anh mất hết tri giác, anh đang ở thiên đường, điên cuồng yêu cầu, thỏa thích gầm nhẹ ra tiếng.
"Tâm Tâm. . . . " Tâm can của anh, bảo bối nhỏ! Anh vĩnh viễn muốn không đủ cô!
"Ô. . . .Người ta thật đau. . . . . " Cô khóc như một con nhóc đáng thương. Vốn hai người hoàn toàn không phát hiện, lúc Thẩm Tâm kêu khóc chói tai thì ở nhà lớn mọi người bị kinh động, tiếng người rối loạn lộn xộn đi hướng đến căn phòn cuối cùng.
"Không cần. . . Đau quá. . . "
"Tâm Tâm!" Dã man rong ruổi đến tận cùng thế giới, cuối cùng chìm đắm trong thiên đường giữa ban ngày.. . . . .Tần Thương Hải cảm giác được một trận run rẩy toàn thân, dung dịch trắng nóng bỏng thỏa thích phóng thích ngay trong cơ thể cô bé nhỏ nằm trong lòng anh.
"Các ngươi đang làm cái gì?" Tiếng rống to tức giận như muốn thổi bay nóc nhà.
Mọi người gần như đều tụ tập bên ngoài, chẳng qua ngoại trừ hai nhà Thẩm Tần, những người còn lại đều chờ trước cánh cửa bị mở, Tần Thương Hải cơ hồ trong cơn khoái cảm bình phục, giác quan hồi phục lại vận hành, trong lòng lập tức vang lên tiếng chuông báo động, anh nhìn dưới thân bởi vì kinh sợ mà ngưng khóc, nước mắt vẫn đầy má, không ngừng run rẩy, lại so sánh bộ dáng anh thô lỗ nhẹ nhàng vui vẻ má lúm đồng tiền.
Một màn này có thể giống cái gì? Kẻ đốn mạt chiếm đoạt con gái nhà lành!
Này tung hoành đi tiểu thái thượng hoàng, lúc này mi phải đổi rồi!
Tần Thương Hải sống đến mười chín tuổi, từ trước đến này đối với người dưới nghiêm khắc Tần lão gia, cha anh, cho tới bây giờ chưa từng đánh anh, nhưng đêm nay phá lệ.
Thiếu niên trần truồng quỳ gối giữa đại sảnh, cha già cầm trong tay gia pháp nhất côn đánh vào cái người con từ lúc sinh ra luôn luôn được cưng chiều, sức tay chưa từng giảm đi, ngay cả mẹ cùng các anh chị trước nay luôn nói giúp cũng không dám nói nửa câu cầu xin tha thứ.
Đại khái là di truyền đi, người con này từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, người nhà cùng trưởng bối hận không thể làm đau anh một chút, cưng chìu nhiều một chút, lớn lên như vậy lần đầu bị đánh, tính tình thật sự cứng rắn, không nói một tiếng.
Về phần Thẩm Tâm, trận kia cũng không quá, tuy rằng mọi người đều biết cô là người bị hại, nếu như muốn kiện cũng là lẽ thường, chẳng qua là mọi người mặt ngoài nói vậy, trong lòng nghĩ một chuyện khác.
Con gái giống mẹ! Ai cũng biết rằng cô là con gái riêng, không biết cha là ai, hiện tại con làm chuyện giống mẹ, mặc kệ có phải xuất phát từ tự nguyện hay không, dù sao thêm chút nắm muối lại càng khó nghe mang truyền ra ngoài.
Tóm lại, Tần gia cùng Thẩm gia hai nhà, thiếu chút nữa tức đến trúng gió.
Sau ngày đó một tuần, Thẩm Tâm mới tìm được cơ hội vụng trộm đi tìm Tần Thương Hải, bất quá khi đó hai người trẻ tuổi cũng không biết hai nhà trưởng bối tính làm cho bọn họ kết hôn, cho nên thật ra Thẩm Tâm không cần lén lút như vậy. "Thật xin lỗi." Thẩm Tâm vừa thấy Tần Thương Hải áo tay ngắn lộ ra những vết đỏ, liền cảm thấy áy náy không thôi. "Em. . . Em không phải cố ý khóc lên." Cô thật sự rất đau! Nhưng vì thế mà anh bị phạt, trong lòng cô đã khó chịu trong nhiều ngày.
"Không có gì." Cho dù có gì, anh cũng không tự giác ở trước mặt cô bé này cậy mạnh, bày ra khí thế anh hùng, huống chi cô đã muốn khóc làm cho anh không đành lòng.
Thật ra không chì có Thẩm Tâm nhớ anh bị đánh bị thương, Tần Thương Hải cũng không có cách nào không quan tâm cô, nghĩ lại việc ngày đó anh thô lỗ, đều muố n mắng chửi mình đáng chết, quả thật so với uống xuân dược còn điên cuồng hơn!
"Em. . . . . . " Tần Thương Hải hai má nóng lên, quanh co một lúc sau mới nói: " Thân thể em có khỏe không? Chỗ đó còn đau không?"
Hai người trẻ tuổi cùng lúc đỏ mặt, Tần Thương Hải càm thấy chính mình kỳ quái, anh cũng không phải lần đầu tiên, làm sao còn ngại ngùng?
Nhưng mà thật sự đó là lần đầu tiên anh thô lỗ, không để ý đến cảm nhận bạn gái, nghĩ đến Thẩm Tâm vì anh mà chảy máu, nghĩ đến cô bộ dạng như vậy mà thuận theo ở dưới thân anh, trong liền liền nổi lên trận khô nóng. Căn cứ việc anh từ nhỏ được giáo dục theo kiểu phương tây, đi ngược chiều để văn h