ổi, đi ra khỏi phòng học, các bạn thích quét tước thế nào thì cứ quét tước thế ấy đi, chẳng liên quan gì đến tôi hết.
Các lớp 9 đều ở tầng ba, lớp 9-1, 9-2 và 9-3 đều ở cùng một hành lang, nếu cứ đi theo hành lang tầng ba thì sẽ đi qua văn phòng giáo viên ở giữa, tôi không muốn đụng phải cô giáo Ngô, nên đi theo hướng khác xuống tầng, vòng vèo qua hành lang tầng hai một chút.
Còn chưa đi tới lớp 9-7, đã chợt nghe thấy tiếng Trương Tuấn nói chuyện, nhìn qua cửa sổ, tôi thấy cậu đứng trên bục giảng, vẻ mặt bất đắc sĩ. Biểu tình của những bạn học sinh ngồi dưới hoàn toàn khác với 9-4 của tôi vừa rồi, đây là lớp kém hơn, một nhóm học khá khá ngồi cùng nhau, một nhóm học kém ngồi cùng nhau, tạo nên sự khác biệt cấp bậc vô cùng lớn!
Những học sinh nghịch ngợm và kiêu ngạo nhất khối tôi đều được phân vào lớp 9-7 này, rất có cảm giác thổ phỉ tranh rừng đoạt biển. Tôi nghi trường cố ý sắp xếp như vậy, như lớp 9-6 là lớp giỏi nhất trong những lớp giỏi, lớp 9-7 là lớp kém nhất trong những lớp kém, có lẽ nhà trường đã tính không hy vọng gì nhiều ở lớp này, nên để cả một đám ngỗ ngược vào đây để họ cùng kéo nhau xuống.
Trương Tuấn học lớp 9-7, được coi là một học sinh khá trong đám nghịch ngợm ấy, xem dáng vẻ này, cậu đã bị giáo viên giao trọng trách làm lớp trưởng rồi, tôi không nhịn được cười, giáo viên lớp này cũng may mắn đấy, dùng mông nhìn người! Chọn một cậu nam sinh “ngoan ngoãn” đi quản lý một đống ngỗ nghịch này, chỉ sợ cuối cùng ngoan ngoãn cũng biến thành ngỗ nghịch. Dù Trương Tuấn ở trong trường luôn ủ rũ, không náo loạn hay giở trò gì, dựa vào thái độ hời hợt và những chuyện xấu để nổi tiếng, chứ không dựa vào mấy chuyện hút thuốc, uống rượu, đánh nhau để nổi tiếng, nhưng nếu cậu ấy muốn, thì quản lý mấy tên côn đồ cũng không phải chuyện khó.
Khi tôi nhìn thấy Trương Tuấn, tất nhiên cậu cũng thấy tôi, có lẽ ý cười trên khóe miệng tôi đã làm cậu bất ngờ, cậu đang nói mà bỗng dừng lại, giống như quên mất câu từ, đám học sinh phía dưới lập tức cười vang, chế nhạo cậu, thậm chí mấy tên còn đập bàn đập ghế.
Trương Tuấn lại rất bình tĩnh, chỉ mỉm cười nhìn bọn họ, nhẫn nại chờ họ gõ đập đến mệt, cậu mới nói, nhưng cô giáo chủ nhiệm lớp này lại không chịu nổi, không ngừng kêu to: “Yên tĩnh, yên tĩnh!” Câu “yên tĩnh” của cô bị lấn áp bởi những tiếng cười nhạo.
Tôi cười đi xuống tầng, từ tầng hai vòng sang một cầu thang khác để đi lên tầng ba. Lớp 9-1 đang tụ tập, thầy chậu châu báu đang nói, học sinh bên dưới đương nhiên không thể so sánh với lớp giỏi, nhưng cũng khá ngoan, xem ra trường vẫn còn coi trọng thầy ấy, để thầy dẫn dắt một lớp sắp tốt nghiệp ra trường, cũng coi như một đợt tập luyện.
Lớp 9-2 và lớp 9-3 đều đang quét dọn vệ sinh, Lâm Lam và Hiểu Phỉ đứng trên ghế lau kính, tôi đi đến đó, đứng trước mặt hai người, Hiểu Phỉ lập tức hỏi: “Sao cậu lại tới đây? Lớp cậu không cần lau dọn gì à?”
Lâm Lam cười: “Chắc cậu ấy lại trốn rồi, bây giờ lá gan cậu ấy càng lúc càng lớn, giáo viên chủ nhiệm lớp 9-4 cho rằng mình nhặt được một kho báu, thật không ngờ mình lại vớ phải một tai họa.”
Tôi hỏi: “Lớp trưởng lớp cậu là là ai?
“Thẩm Viễn Tư.”
“Em gái của Thẩm Viễn Triết à?” Tôi yên lòng, trước đây Thẩm Viễn Tư từng học lớp 8-2 cùng Hiểu Phỉ, quan hệ của hai người cũng không tệ, những ngày sau này của Hiểu Phỉ, chắc sẽ không có sóng gió gì.
Hiểu Phỉ nói: “Đúng là cậu ấy đấy, hai anh em cậu ấy đều làm lớp trưởng, thú vị nhỉ.”
Lâm Lam nói: “Hai anh em họ đều học tập giỏi, khả năng ứng xử cũng tốt, lại còn có vẻ ngoài đẹp nữa, sau này dù làm gì cũng có đôi có cặp, nhìn họ, đột nhiên cảm thấy con một như chúng ta thật đáng thương.”
Hiểu Phỉ dùng sức gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Tôi không hé răng, tôi thì tình nguyện nhà mình chỉ có một con.
Tôi đứng cạnh nói chuyện phiếm với Hiểu Phỉ và Lâm Lam, thấy họ đã lau xong cửa kính, tôi mới đi lại đường cũ, xuống tầng hai rồi vòng lên lớp mình, lớp học đã sáng sủa hẳn lên, ánh mắt mọi người trong lớp nhìn tôi rất đặc biệt, tôi hoàn toàn không để ý, độ dày của da mặt tôi đã là số một rồi, còn lâu họ mới xuyên thủng được.
Đang tìm chỗ ngồi thì Quan Hà gọi tôi, không ngờ cô ấy cố ý dành chỗ cạnh mình cho tôi, những chỗ khác đều có bạn ngồi rồi, tôi chỉ có thể yên lặng ngồi cạnh cô ấy.
Cô giáo Ngô bước vào lớp, bắt đầu tuyên bố danh sách cán bộ lớp, lớp trưởng là một nam sinh mới chuyển từ Tây An đến, tên là Lí Sam, cô Ngô giới thiệu, trước đây cậu đã từng làm lớp trưởng, có kinh nghiệm quản lý lớp, Quan Hà là cán bộ học tập, kiêm đại diện về ngữ văn của lớp, tôi được làm đại diện về môn toán, thật đúng là một khóa đại biểu, những người làm đại biểu thế này thường có rất nhiều quyền lợi đặc biệt.
Đây làc quan” đầu tiên trong cuộc đời của tôi. Hồi còn nhỏ, tôi đã từng vô cùng khát khao nó, nhưng bây giờ, lại chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, tôi cũng đã hiểu tâm tình của Trương Tuấn khi bị làm lớp trưởng.
Cô Ngô sếp lại chỗ ngồi, tôi và Quan Hà vẫn ngồi cùng bàn, bị chuyển đến vị trí giữa lớp, Lời của cô ấy có rất nhiều hàm ý: “Hy vọng hai em sẽ giúp đỡ nhau, cùng nhau tiến bộ, làm tấm gương cho các bạn trong lớp, tạo nên phong cách học tập tốt cho lớp ta.”
Cứ như vậy, bức màn năm cuối cấp của tôi được kéo ra. Người ngồi cạnh tôi là người tôi ngưỡng mộ, là người tôi ghen tị, là người trong lòng của người trong lòng tôi, là người từng giây từng phút nhắc nhở tôi, mình không hề tài giỏi gì.
Thời niên thiếu không thể quay lại ấy – Phần 02 – Chương 13 part 2
~~~~~~~~
Tiếng hát vui vẻ
Vẫn là vậy, khí chất và phong độ của Quan Hà rất nhanh đã chinh phục tất cả các bạn trong lớp, làm cả lớp đồng tâm học tập, lớp trưởng Lí Sam của lớp tôi cũng không phụ sự kỳ vọng của cô giáo Ngô, cậu học giỏi, ôn hòa và hào phóng với mọi người, rất nhanh đã có được sự tin cậy của các bạn, cậu và Quan Hà, một cương một nhu, quản lý lớp tôi rất chu đáo, có tổ chức.
Lớp vô cùng hài hòa, điểm duy nhất không hài hòa chính là tôi.
Cứ hai tuần trường tôi lại tổ chức cuộc thi “viết báo trên bảng đen” một lần, những lớp xuất sắc sẽ được cộng thêm điểm, nghe nói nó sẽ ảnh hưởng đến thành tích của lớp, đặc biệt ảnh hưởng đến tiền thưởng của giáo viên chủ nhiệm, vì vậy giáo viên chủ nhiệm và ban cán bộ lớp đều rất quan tâm đến cuộc thi này.
Lí Sam nghe nói tôi biết, nên mời tôi góp sức cho cuộc thi viết báo này, tôi không nghĩ ngợi nhiều liền từ chối ngay. Từ nhỏ đến lớn, tinh thần tôi khuyết thiếu nhất chính là tinh thần tập thể.
Quan Hà lại mời tôi một lần nữa, tôi nói: “Tớ chỉ học được hơn một năm thôi, còn chưa đủ khả năng.”
Quan Hà mỉm cười nói: “Tống Thần phụ trách các bài viết, tớ phụ trách viết bảng, hy vọng cậu có thể vẽ bảng cho lớp mình, thật ra người biết vẽ không khó tìm, Lí Sam cũng biết vẽ, nhưng tớ cảm thấy cậu sẽ có ý tưởng đặc biệt, chúng ta cần trang trí thật nổi bật, thu hút. Cậu cứ thử trước xem, nếu thật sự không được thì thôi.”
Tôi âm thầm thở dài, cùng là một chuyện, nhưng từ miệng cô ấy nói ra, nghe thật thoải mái. Đối với cô ấy, tôi không nói nổi tiếng từ chối, vì thế, tôi đã đồng ý.
Nhiều năm trôi qua, những chi tiết trên tấm bảng đen tôi cũng quên gần hết. Tôi chỉ nhớ mình và Quan Hà đều theo chủ nghĩa cầu toàn. Quan Hà có thể chỉ vì chút khác biệt giữa màu xanh đậm và màu xanh nhạt mà đã xóa hết cái bảng vất vả viết bốn, năm giờ, viết lại từ đầu. Tôi cũng chỉ vì một bài văn mà vẽ bốn, năm bức tranh minh họa, để mọi người góp ý, sau đó sửa đi sửa lại đến khi mình vừa lòng mới thôi.
Dưới sự hợp tác của hai đứa hơi cố chấp chúng tôi, bảng tin của lớp tôi không bao giờ đứng thứ hai, mà luôn luôn đứng thứ nhất, Lí Sam trêu chọc tôi và Quan Hà là: “Song kiếm hợp bích, thiên hạ vô địch”.
Thường thì khi các bạn trong lớp đã ra về, tôi, Quan Hà, Lí Sâm vẫn ở lại lớp làm việc. Khi tôi và Quan Hà tập trung làm việc, có thể quên ăn cơm, Lí Sam phải đi mua bánh mì và đồ uống cho chúng tôi.
Khi cậu mua về, sẽ mời chúng tôi ăn. Chúng tôi ngồi trên bàn học, vừa ăn vừa thưởng thức thành quả lao động của mình, đến lúc đó sẽ đến phiên Lí Sam làm việc, cậu ấy phụ trách kiểm tra, chỉnh
Tiếng hát của Quan Hà nghe rất êm tai, cũng rất thích hát, cô ấy thường ngồi trên bàn, vừa đong đưa chân vừa hát, gần như bài hát đang được thịnh hành nào cô ấy cũng hát được, Lí Sam nói bài nào, cô ấy lại hát bài ấy; mà tôi, hưởng thụ tiếng hát tuyệt vời đó, vừa uống nước, vừa nhìn Lí Sam bận rộn. Thỉnh thoảng, tôi cũng rung đùi đắc ý hát cùng Quan Hà, tuy nhiên, tôi cũng chỉ ngâm nga nhỏ nhỏ theo cô ấy thôi, giống như tiếng hát đệm.
Có một lần, chúng tôi đang vui vẻ hát, tôi đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trương Tuấn đứng ngoài hành lang, nhìn chúng tôi qua lớp kính cửa sổ, ánh mắt vô cùng chăm chú, cho dù tôi phát hiện ra cậu, cậu cũng không rời mắt, thoáng chốc, tôi cảm thấy kinh ngạc, nghĩ người cậu nhìn là mình, nhưng ngay sau đó tôi liền hiểu, sai rồi, cậu đang nhìn người bên cạnh tôi, Quan Hà.
Quan Hà cũng nhìn thấy cậu, vẫy tay chào hỏi cậu, Trương Tuấn liền đi vào, dựa lưng trên vách tường, hai tay khoanh trước ngực, nhìn bảng tin của lớp chúng tôi.
Quan Hà vẫn hát, tôi nhảy xuống bàn, vẽ nốt bức tranh minh họa cuối cùng với Lí Sam, cố gắng bỏ qua sự tồn tại của Trương Tuấn.
Không biết tại sao Trương Tuấn không đi, Lí Sam và Quan Hà không có ý kiến gì, nên tôi cũng không thể có ý kiến, cậu ấy luôn nhìn vào bảng tin.
Có lẽ vì tiếng hát vui vẻ của Quan Hà, có lẽ vì ánh mắt Trương Tuấn luôn nhìn bảng tin, nên tôi không nảy ra một tia ghen tị nào, thậm chí còn hưởng thụ cảm giác hạnh phúc khi có cậu ở bên, cố gắng vẽ thật đẹp, đôi khi bất chợt quay đầu lại, đón lấy tầm mắt cậu, tôi vẫn vội vàng lảng tránh, nhưng không hề sắc bén như ngày xưa.
Chúng tôi đều không nói câu nào, nhưng ngày hôm đó, là lần ở chung lâu nhất của tôi và Trương Tuấn từ khi biết nhau, cũng là một kỷ niệm nho nhỏ bình thản và ấm áp nhất
Vì vậy, nhiều năm sau, tôi đã rất cố gắng muốn miêu tả lại khung cảnh năm đó. Khi ánh hoàng hôn len lỏi vào lớp học, ánh sáng nhu hòa ấm áp chiếu vào, một cô gái xinh đẹp ngồi trên bàn học, vui vẻ ca hát, một cô gái và một cậu thiếu niên đứng trước bảng tin, khi thì đứng lên, khi thì khom người, cẩn thận tô vẽ, một thiếu niên anh tuấn đứng dựa vào tường, chăm chú nhìn họ. Đáng tiếc, dù tôi có vẽ thế nào, cũng không thể vẽ ra hình ảnh đã lưu giữ trong trí nhớ.
~~~~~~
Tâm lý sợ hãi giáo viên
Cô giáo chủ nhiệm lớp mới của tôi, cô Ngô, cực kỳ nhiệt tình, cực kỳ tốt với tôi, lần đầu tiên tôi gặp được giáo viên nhiệt tình đến vậy.
Sau khi tan học, cô cố ý bảo tôi đến văn phòng cô, cho tôi sách tham khảo, dùng bút đánh dấu những ví dụ mẫu, mỗi lần dạy hết tiết, cô lại đến chỗ bàn tôi hỏi han, tiết này cô dạy có dễ hiểu không, thậm chí khi trời mưa gió, cô còn nhắc nhở tôi chú ý mặt quần áo.
Nhưng cô ấy không hề biết tôi có rào cản tâm lý với giáo viên, tôi đã quen duy trì khoảng cách với các giáo viên rồi, trên thế giới này, ngoài cô giáo Cao ra, không một giáo viên nào có thể đến gần tôi. Nếu cô ấy giống cô Từng Hồng, ít nhất tôi còn có thể làm một học sinh bình thường, nhưng cô ấy nhiệt tình, cô ấy thiên vị khiến