Trưởng thành, giống như tham gia một cuộc thi chạy. Nhìn thấy người ta chạy nhanh hơn mình thì mình cũng không chắc sẽ sốt ruột bi thương, chỉ đến khi mình càng ngày càng cách xa người dẫn đầu, mới có thể sốt ruột bi thương. Có lẽ tôi sẽ không nhớ rõ người chạy phía sau tôi là ai, nhưng tôi vĩnh viễn nhớ rõ người chạy phía trước tôi.
Thời gian như ngọn lửa cháy mãnh liệt rốt cuộc cũng rèn luyện nên sự trưởng thành.
Trên ngã tư đường, có lẽ các bạn sẽ vẫy vẫy tay, có lẽ ngay cả một cái vẫy tay các bạn cũng không làm, cứ như vậy đều tự bước đi về những hướng khác nhau, bạn thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng trận đấu rốt cuộc cũng chấm dứt, nhưng bạn lại không biết rằng mình đã bắt đầu đứng trên một con đường khác, một trận đấu mới lại bắt đầu rồi.
Bạn băn khoăn sao nó không chấm dứt đi? Khi nào mới có thể nghỉ ngơi?
Vĩnh viễn không chấm dứt đâu! Đó là sinh mệnh!]
Hội diễn văn nghệ
Trong chương trình TV “Tuổi mười sáu là mùa hoa nở”, có một cô gái rất xinh đẹp tên là Trần Phỉ Nhi, rất nhiều người cảm thấy Hiểu Phỉ giống Trần Phỉ Nhi, hơn nữa tên cô gái kia cũng có chữ “Phỉ”, chính vì vậy mà đám bạn bắt đầu thân thiết gọi cậu ấy là “Phỉ Nhi”.
Theo sức hút của chương trình “Tuổi mười sáu là mùa hoa nở”, cái tên Hiểu Phỉ ngày càng nổi hơn, không ít nam sinh lớp trên, nam sinh trường khác đến tìm hiểu về Hiểu Phỉ, viết thư cho cậu ấy, hẹn cậu ấy đi chơi, Hiểu Phỉ trở thành cô gái trong mộng của rất nhiều nam sinh.
Nếu là cô gái khác, khẳng định sẽ rất hư vinh, có lòng tham vô bờ, nhưng Hiểu Phỉ lại không thấy vui vẻ chút nào, cấm tôi không được gọi mình là “Phỉ Nhi”, cậu ấy chẳng quan tâm ai thích mình, cậu ấy chỉ quan tâm Vương Chinh gần đây làm cái gì, có nữ sinh nào dám đến gần anh chàng của mình không.
Thật ra, đến lúc đó tôi cũng chưa được nhìn rõ bộ dạng của Vương Chinh, tuy nhiên, hàng năm cứ gần hết học kỳ hai là trường tôi lại tổ chức hội diễn văn nghệ, khẳng định có thể nhìn thấy Vương Chinh, tôi cũng có ch
t hứng thú muốn chiêm ngưỡng xem tay trống có thể chinh phục trái tim của vô số cô gái kia có bộ dáng gì.
Hội diễn văn nghệ, là một sự kiện rất có ý nghĩa, nói chính xác hơn, đó là cơ hội để các tuấn nam, mỹ nữ của các khối, các lớp tranh nhau khoe sắc.
Tiết mục của lớp tôi do Lâm Lam phụ trách, về mảng này bạn ấy cũng là người có tài, làm người ta không thể không phục. Bạn ấy lo từ việc bố trí vũ đạo đến trang phục diễn, và đã nghĩ ra hai điệu nhảy. Điều nực cười nhất là, điệu nhảy đầu tiên, bạn ấy có thể mượn trang phục may sẵn, nhưng còn điệu múa Thái, [1] lại không có trang phục may sẵn, nếu như đi đặt may theo yêu cầu thì cũng cần số tiền không nhỏ. Chậu châu báu lo lắng đến sắp bốc hỏa mà vẫn không có cách nào, rồi một này nọ, sau khi Lâm Lam nhìn chằm chằm lá cờ tổ quốc ở trường học cả buổi, ý tưởng bất ngờ ập tới, nói với chậu châu báu đi mượn cờ màu của trường học. (Mỗi lần trường có hoạt động quan trọng, ngoài cờ tổ quốc ra, còn treo những lá cờ màu ở hai bên)
[1] Dân tộc Thái: là một dân tộc ít người ở một vùng của tỉnh Vân Nam, Trung Quốc. Một hình ảnh múa Thái:
Lâm Lam cuốn lá cờ màu lên người từng bạn nữ một, dùng kim băng và dây kim tuyến cố định chúng, mặc thêm áo ghi lê vào, tóc dài chải sang một bên, gắn một đóa hoa hồng lên tóc, dưới ánh sáng của bóng đèn, nhìn từ xa, thật sự rất giống những cô gái dân tộc Thái.
Không biết Lâm Lam xuất phát từ ý nghĩ nào mà biết rõ cái não nhỏ của tôi không phát triển gì, còn mời tôi tham gia đội múa, tôi nhẹ nhàng xin miễn tham gia với bạn ấy, nhưng tôi sẵn sàng trợ giúp. Tôi thích nhìn các bạn ấy múa, nhìn những cô gái mới lớn duyên dáng múa những điệu múa thướt tha, xinh đẹp động lòng người.
Cứ hết giờ học, tôi liền giúp Lâm Lam xếp gọn bàn ghế xuống cuối lớp, tạo ra một khoảng trống để các bạn nữ tập múa. Khi họ tập múa, tôi ngồi trên bục giảng, giúp họ để ý bên ngoài, để phòng người của lớp khác đến nhìn lén.
Hiểu Phỉ có tham gia tiết mục văn nghệ của lớp 7-2, nhưng cụ thể diễn cái gì thì tôi không biết, đây là bí mật của các lớp, tôi không muốn làm kẻ phản bội, Hiểu Phỉ cũng không muốn, thế nên hai đứa đều bận rộn việc của riêng mình.
Vất vả luyện tập hơn nửa học kỳ sau, nhóm mỹ nữ lớp chúng tôi rốt cuộc cũng đợi đến ngày tranh đua khoe sắc ở hội diễn văn nghệ, vì hai điệu múa của lớp tôi đều do những bạn trong một đội múa nên thời gian trang điểm thay quần áo rất gấp gáp, vì thế tôi phụ trách việc giữ quần áo và hộp trang điểm cho đám mỹ nữ trong lớp, chính là nhân vật nha hoàn điển hình đó.
Thứ tự biểu diễn sẽ được bốc thăm để quyết định, điệu nhảy đầu tiên của lớp chúng tôi biểu diễn trước, điệu nhảy thứ hai cũng có thứ tự rất tốt, nhưng tiết mục Hiểu Phỉ tham gia thật không may, phải biểu diễn khai mạc hội diễn.
Vì tôi vẫn theo đuôi đám Lâm Lam, giúp lấy quần áo, lấy đồ trang điểm, nên không thể chuyên tâm ngồi dưới đài xem biểu diễn, màn múa của Hiểu Phỉ cũng chỉ được xem một nửa, mấy cô gái đó múa cũng khá đẹp, nhưng trang phục thì thật không thể khen nổi, ngọn đèn chiếu rọi xuống, không có một chút sắc thái biểu cảm nào, thực rõ ràng, những cô gái kia có thể múa, nhưng lại khuyết thiếu kinh nghiệm chuẩn bị, kinh nghiệm biểu diễn.
Điệu múa đầu tiên của lớp tôi tên là “Tiên nữ phóng hoa”, múa với trang phục kimono trông rất đẹp, nhưng trong lúc múa có một bạn nữ làm rơi lãng hoa, chắc cũng bị mất không ít điểm. Tuy Lâm Lam mất hứng, nhưng trên mặt lại không biểu hiện chút bực bội nào, mà còn an ủi cô bạn kia, “Không sao đâu, mọi người đều không trách cậu, chúng tớ đều biết cậu đã cố hết sức rồi.” Còn Lí Sân thì lại nghiêm mặt liếc cô bạn đó mấy cái.
Tôi đứng cạnh nhìn, cảm thấy lại phục Lâm Lam thêm vài phần. Những lớp khác, chủ nhiệm lớp đều phải tự tay lo liệu nhiều chuyện, thậm chí còn vận dụng mối quan hệ của mình, mời thầy cô dạy múa đến, nhưng chậu châu báu mới tốt nghiệp đại học đã được phân công đến dạy ở trường tôi, không có nhiều mối quan hệ, tất cả đều dựa vào Lâm Lam. Quần áo và kiểu tóc của mấy cô gái trong đội múa đều là Lâm Lam thiết kế, còn biết điều tiết quan hệ của cả đội, bạn ấy thật sự không đơn giản đâu!
Khi mấy cô gái thay trang phục, tôi tương đối nhàm chán, cầm tờ ghi trình tự biểu diễn, tiết mục của lớp 7-5 rất đơn giản, một tiết mục hát tam ca, một tiết mục độc tấu đàn nhị. Tiết mục độc tấu đàn nhị sắp diễn rồi. Nhìn thấy tên tiết mục độc tấu đó, lòng tôi khẽ động, lớp tôi đang chuẩn bị tiết mục kế tiếp, tôi nhờ Nghê Khanh và mấy bạn khác làm giúp việc của mình rồi chạy ra trước đài xem.
Quả nhiên là Quan Hà, bạn ấy mặc một bộ quần áo đơn giản, chiếc quần lụa màu tím khi bước đi cứ nhẹ nhàng lay động, như cơn gió thổi qua đóa sen. Bạn ấy nhìn mọi người rồi cúi đầu chào, ngồi trên ghế, trang điểm rất nhạt mà lại duyên dáng yêu kiều như đóa sen.
Người dẫn chương trình nói: “Sau đây là tiết mục của lớp 7-5: Độc tấu đàn nhị “Đua ngựa”, [2] biểu diễn Quan Hà.”
Chờ ánh đèn trên đài dần tối đi, chùm tia sáng chỉ tập trung trên người bạn ấy, bạn ấy mới bắt đầu kéo đàn, lúc đầu là hàng vạn con ngựa hung mãnh phi như bay, toàn bộ khán đài như biến thành khung cảnh thảo nguyên bao la, mặc cho những chú ngựa thỏa sức rong ruổi.
Một đoạn giữa bài, bạn ấy lấy tay vỗ vào đàn, bắt chước âm thanh của vó ngựa, hiển nhiên kỹ thuật rất tốt, làm cho nữ nghệ sĩ đặc biệt được mời đến làm giám khảo cũng rung động.
Biểu diễn xong, một tràng vỗ tay như sấm dậy vang lên, nam sinh lớp 7-5 gọi to tên bạn ấy, Quan Hà cười nhẹ, cúi đầu chào mọi người xong liền nhanh nhẹn rời đi. Giáo viên âm nhạc của trường và nữ nghệ sĩ trong đoàn văn nghệ kia đều cho bạn ấy điểma.
Tôi nghe thấy tiếng huýt gió ở phía góc đài, rất kinh ngạc, giáo viên chủ nhiệm các lớp đều ngồi tất ở dưới, là ai có lá gan lớn như vậy nhỉ?
Vì tôi không có chỗ ngồi, đứng trên một cái bàn, nên tôi có thể nhìn rất rõ phía bức rèm trên đài. Một thiếu niên rất bảnh trai mặc áo choàng Mông Cổ, đội mũ Mông Cổ, vẻ mặt hiện rõ ý cười, ngón cái và ngón trỏ đặt trong miệng, huýt gió ăn mừng thay Quan Hà. Hóa ra là Trương Tuấn! Khi Quan Hà đi qua người cậu ta, cười gật đầu, tỏ vẻ biết ơn.
Tôi cảm thấy lòng mình như bị chôn vùi trong hố băng vào ngày đông giá lạnh nhất, tôi và Trương Tuấn đã sớm là người xa lạ, từ khi Trương Tuấn lên trung học cơ sở, ngay cả nam sinh cùng khối cũng ít chơi, càng không cần phải nói đến nữ sinh, nhưng cậu ta lại đối xử với Quan Hà không giống những người khác.
Tiết mục của lớp 7-8 là một màn múa Mông Cổ, tôi không ngờ Trương Tuấn cũng tham gia, nhưng nghĩ lại thì có cái gì kì lạ chứ? Hội diễn văn nghệ vốn là trò chơi của đám tuấn nam, mỹ nữ, Trương Tuấn bây giờ được rất nhiều nữ sinh bình chọn là nam sinh đẹp trai nhất khối 7, đã sớm không phải là cậu nhóc với mái tóc con nhím trên đầu mà năm đó tôi nhìn thấy nữa rồi, giờ cậu ta đã rất nổi tiếng.
Muốn đi, nhưng lại muốn xem, muốn đứng im ở đó, nhưng lại muốn chạy đi.
Trong lúc do dự, bốn nam sinh và bốn nữ sinh của lớp 7-8 đã chạy lên đài từ lúc nào. Giữa những lời ca tiếng nhạc Mông Cổ, họ vừa múa vừa hát. Con trai mạnh mẽ, con gái dịu dàng nhiệt tình.
Thế mà trước giờ tôi không biết Trương Tuấn cũng có tế bào văn nghệ, cậu còn múa đầu trong đám con trai, nhảy rất ăn ý với một bạn gái xinh đẹp đầu gắn đầy châu ngọc, khi thì là con tuấn mã ngông cuồng bay nhảy trên thảo nguyên, khi thì là con đại bàng hung mãnh bay lượn trên trời cao trong xanh.
Cậu ngồi xổm xuống, thân mình hơi nghiêng về trước, hai chân thay phiên nhau bắt chước tư thế nhảy chồm lên của con ngựa, cứ thế tiến về phía trước, thấy cậu sắp đến gần chỗ mình đứng, tôi lập tức xoay người bước đi, vội vàng nhảy lên góc đài, vén màn lên, đi vào trong tìm đám Lâm Lam.
Lâm Lam thấy tôi, lập tức hỏi: “Cậu thấy màn múa Mông Cổ của lớp 7-8 không? Múa thế nào?”
Tôi nhàn nhạtình thường thôi, chúng mình vẫn múa đẹp nhất, trời nóng thế này mà còn cố mặc cái áo choàng dày cộp.”
Lâm Lam cười: “Nghe nói người biên đạo múa của lớp 7-8 là Đồng Vân Châu, là người Mông Cổ, múa điệu Mông Cổ rất đẹp, nếu không phải biểu diễn thì tớ thật rất muốn đi xem họ múa như thế nào.”
Nghê Khanh vội vàng chạy đến, thở hổn hển nói: “Trời ạ! Lớp 7-8 kia múa đẹp quá! Trương Tuấn thực quá cool! Cô nàng Đồng Vân Châu đó không hổ là người Mông Cổ, còn múa đẹp hơn trên TV đấy!”
Lâm Lam liếc Nghê Khanh một cái, làm bộ không nghe thấy gì hết, giục các cô gái trong đội kiểm tra trang phục lần cuối. Nghê Khanh còn chưa hiểu ý cứ xán quanh Lâm Lam, Lâm Lam cũng chẳng buồn để ý.
Đến khi tiết mục múa Thái của chúng tôi lên đài, tôi và Nghê Khanh chạy ra trước đài nhìn. Tiết mục của lớp 7-5 và lớp 7-8 đều tương đối sống động, hai lớp vừa rồi còn nhảy hiện đại, người xem có cảm xúc dâng trào theo một đường dài, nên khi chúng tôi biểu diễn tiết mục “Bình minh trên đất Thái” này cũng được chiếm vài phần thiên thời địa lợi.
m nhạc tươi mát dịu dàng, những cô gái duyên dáng thướt tha, như con chim non giữa núi rừng, như dòng suối nhỏ trong mát, làm cho tinh thần của mọi người đều thay đổi.
Ánh đèn chiếu rọi xuống đài, chiếc váy trên người những cô gái trở nên x