"Lúc nói điện thoại, rõ ràng cô đang cười." thật không biết sao khi bị cười nhạo như vậy, anh vẫn có dũng khí làm chuyện điên rồ này?
Đúng, cô nhớ cô có cười, còn Bị Tiểu Huệ ngăn lại: "Tôi cười vì tôi hồi hộp được không? Khi đó tôi đang nói chuyện với Tiểu Huệ về anh. Tôi rất lo lắng, khi lo lắng tôi sẽ cười khúc khích."
"Hai người nói cái gì?"
"Bởi vì dường như tôi yêu anh, bọn tôi đang phân tích xem anh có cảm giác giống như tôi không..." cô bỗng dưng im miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
cô yêu anh? cô yêu anh? Tinh thần anh chấn động.
cô lại nói: "Nếu như anh thích tôi, tại sao không nói ra?"
"Tôi cho là cô biết, mà Tiểu Huệ cũng giễu cợt tôi, sao có thể nói ra? Hơn nữa trước đây chúng ta luôn cãi qua cãi lại. Tôi cảm thấy cô không thể yêu tôi, cô thì sao? không phải cô cũng không bày tỏ sao?"
"Giống như anh nói, chúng ta thường hay cãi nhau, hơn nữa anh nói không muốn dính tới tình yêu, đương nhiên tôi cảm thấy không có hi vọng, không dám nói mà!" cô méo miệng. "Hơn nữa lúc đó Anh cũng rất hung dữ, coi như tôi muốn nói cũng không dám."
Anh buồn cười. "Bình thường cãi nhau với tôi, cô rất hung dưc mà, sao lại sợ tôi hung dữ với cô?"
"Cái này không giống trước đây tôi không thích anh." Bởi vì thích anh, coi như anh chỉ khinh miệt nhìn một cái, cũng cảm thấy nặng hơn việc một tảng đá lớn rơi trúng đầu, đau hơn cả việc bị dao chém. Thích anh độ khó rất cao, giống như đi trên sợ dây bị kéo lên trời cao, mỗi một bước đều phải cẩn thận, nhưng chỉ cần anh lộ một chút gì đó thể hiện anh yêu cô. cô liền không thể chờ được chạy như bay về phía anh, yêu thật là mâu thuẫn! Nó khiến cho cô lúc khiếp đảm, lúc lại dũng khí tăng lên mười phần.
Anh cũng có cảm giác như vậy. Trước kia nếu có người, nói anh sọ Trình Dư Nhạc, anh sẽ hừ mà coi thường, nhưng mới vừa rồi, cô tức giận tới đòi danh thiếp, cả đời anh chưa từng buồn bã như vậy, cho tới mấy phút sau nói hết tất cả, giông như ngồi lên 4 um-night speed, trước tiên đẩy anh vào vùng bùn tuyệt vọng, sau đó lại ném anh bay lên trời cao.
cô làm anh sợ, nhưng chỉ cần cô yêu anh, anh lại can đảm tiếp tục bị cô kiểm soát, tâm tình cũng giao cô quản.
Hai người nhìn nhau mỉm cười, rõ ràng rất thông minh, nhưng vì sao khi đối mặt với tình yêu, cả hai đều giống như đứa ngốc tay chân luống cuống? Ở bên kia tôi đoán anh anh đoán tôi, cũng không dám chủ động nói rõ, đều cho trong quá khứ luôn trong trang thái đối địch trở thành chướng ngại vật trong tình yêu.
Âu Quan Lữ thanh thanh cổ họng. "hiện tại... Em còn muốn lấy lại danh thiếp không?" Anh nhìn cô, ánh mắt nóng rực, rốt cuộc đã xác định được tâm ý của cô, vứt đi mọi lo lắng, anh mỉm cười, tràn đầy tự tin.
Ánh mắt anh cường thế không kiêng kị như một tên cướp biển, sắp sửa chiếm đoạt cô, thấy vậy cả người Trình Dư Nhạc tê liệt. cô cố ý nói: "Em còn đang suy nghĩ. Bây giờ abh nói ba ba hoa như vậy tại sao, lúc này lại nấu trà gừng cho Nhã Nam?" Nghĩ đến cô liền tức.
"Đó là do cô ấy nghĩ sai!"
"Chính miệng anh nói nấu trà gừng cho cố ây uống ... Uố..ng!"
"Sao Anh có thể nấu cho cô ấy uống? Vốn anh muốn nấu cho em, kết quả cô ấy hiểu lầm, cho là nấu vì cô ấy, anh sợ cô ấy lúng túng, tuỳ nói, giải thích như vậy em đã chấp nhận chưa?" Khó trách vừa rồi cô lại quay đầu rời đi, gọi cô cũng không để ý, do cô đang ghen, giận anh, anh thầm vui mừng.
"Được rồi, em tiếp nhận nhưng danh thiếp em vẫn phải lấy lại." Trong những người đàn ông đó có vài người là bạn tốt của cô, yêu là yêu, không cần phải cắt đứt liên lạc với những người đó.
"Được rồi." Âu Quan lữ lấy danh thiếp ra, đợi cô đưa tay, anh chơtj xoay người, mạnh mẽ vứt ra ngoài ban công! Hoa bay đầy trời, danh thiếp bay về phía trời xanh, sau đó rơi xuống.
Anh quay đầu nhìn cô: "đã có anh, còn cần những tấm danh thiếp này làm gì?"
Trình Dư Nhạc không biết nên khóc hay nên cười, không nhìn ra ham muốn chiếm hữu của anh lại mãnh liệt như vậy, nhưng cảm giác được người khác quan tâm cũng không tệ. "Âu tiên sinh tư thế ném dang thiếp của anh thật đẹp trai..." Chỉ có vấn đề nhỏ.
"E hèm."
Mặt anh rất hài lòng! cô ầm thầm buồn cười. "Nhưng mà anh ném danh thiếp xuống như vậy là ném giấy vụn, tạo ra đồ bỏ đi, anh còn muốn thế nào?"
Đúng rồi! Anh sửng sốt, xấu hổ.
"A... Vậy phải làm sao giờ?"
Làm thế nào? Tất nhiên là nhặt lên rồi, còn phải làm sao?"