người trợ lý lại giơ tay ngăn phóng viên: “Được rồi, cám ơn các vị. Hôm nay đến đây thôi, giám đốc Lâm còn phải về nhà nữa.”
Lâm Thiển nở nụ cười lịch sự thay lời chào rồi quay người đi tới chiếc xe ô tô màu đen đỗ gần đó.
“Tuy không bán cho DG nhưng Khuynh Thành cũng không gia nhập liên minh doanh nghiệp túi xách trong nước.” Một giọng đàn ông vang lên: “Có phải chị định giữ thái độ trung lập hay không?”
Đám phóng viên yên tĩnh trong giây lát. Lâm Thiển cũng dừng bước.
Câu hỏi này tương đối sâu xa và sắc bén. Ngoài mặt, đối phương hỏi Lâm Thiển có muốn giữ thái độ tryng lập, nhưng thật ra anh ta chất vẫn cô, một nhãn hiệu nóng hổi trong thời gian gần đây định khoanh tay đứng ngoài cuộc chiến giữa các doanh nghiệp trong và ngoài nước.
Đây là một câu hỏi có tính công kích rõ rệt.
Lâm Thiển quay đầu về hướng đó. Nhân vật vừa phát ngôn là một người đàn ông trẻ tuổi mập mạp, bộ dạng không giống phóng viên, thái độ không mấy thân thiện.
Chắc đây là một phần tử trung kiên nhiệt tình bảo vệ thương hiệu dân tộc.
Một phóng viên đứng gần Lâm Thiển liền nháy mắt ra hiệu cho cô, ý là bây giờ đang phát sóng trực tiếp, liệu có cần sừng lại.
Sắc mặt Lâm Thiển không thay đổi, cô mỉm cười với người đàn ông đó.
“Về việc có giữ thái độ trung lập hay không...” Cô cất giọng từ tốn: “Nếu xuất hiện một doanh nghiệp trong nước có thực lực ‘ném cành ô liu’ cho tôi... Ví dụ như tập đoàn Ái Đạt chẳng hạn...” Nụ cười trên môi Lâm Thiển càng rạng ngời: “Vậy tôi chỉ có thể nói, hoan nghênh tham gia cổ phần.”
Em sẽ khiến tất cả mọi người thấy rõ, Lâm Thiến em không phải là nội gián của DG.
Em sẽ đứng trước mặt bọn họ, để bọn họ có ấn tượng sâu sắc. Em nhất định... nhất định sẽ khiến bọn họ nhìn thấy.
Khi nào anh tiến hành cuộc tổng phản công, em sẽ trở về.
Trở về như vậy không đủ hoành tráng.
Ví dụ tập đoàn Ái Đạt chẳng hạn, hoan nghênh tham gia cổ phần.
Lệ Chí Thành dán mắt vào người phụ nữ trên màn hình, đáy lòng dậy sóng. Còn những người đàn ông khác ở phòng hội nghị có cảm nghĩ gì?
Lời phát biểu của Lâm Thiến đúng là khiến mọi người vô cùng phấn chấn. Vĩnh viến không bán cho DG nhưng lại hoan nghênh Ái Đạt, cô đã dùng phương thức ngạo mạn vốn có của người phụ nữ, tạo nên hiệu quả cổ vũ lòng người không thua kém quảng cáo liên hợp của bọn họ trước đó.
Nhưng suy cho cùng, Lâm Thiển cũng là người phụ nữ của Lệ Chí Thành. Vì vậy, đối với những người biết rõ nội tình, câu nói đơn giản ‘hoan nghênh Ái Đạt tham gia cổ phần’ của cô còn có ý vị bày tỏ tình yêu. Bởi vì họ biết Lâm Thiển xưa nay là người thẳng thắn phóng khoáng, dám làm dám chịu.
Hành động của cô không những gián tiếp bày tỏ tình yêu với Lệ Chí Thành, mà còn khiến tập đoàn Ái Đạt rất có thể diện.
Trên thực tế, Lâm Thiển không hề có sự chuẩn bị trước khi trả lời câu hỏi này, cô hoàn toàn nghĩ sao nói vậy, cũng không nghĩ đến tình cảm nam nữ hay tỏ tình gì đó.
Nhưng đàn ông với phụ nữ nhìn nhận vấn đề không giống nhau. Vì vậy, mọi người đều cười cười, đổ dồn ánh mắt về phía vị Boss trẻ tuổi.
Lệ Chí Thành không có bất cứ phản ứng nào, chỉ là gương mặt hơi ửng đỏ. Anh thừa nhận, bản thân rất cảm động trước phương thức trở về của Lâm Thiển. Đó là cảm giác người con gái này thường mang lại cho anh, lần nào cũng vì cô rung động, vì cô cầu mà không được.
Một ham muốn mãnh liệt dâng tràn, anh muốn gặp cô ngay lập tức.
Hóa ra sau khi kết thúc phần phỏng vấn Lâm Thiển, màn hình bỗng dưng tối đen, ở giữa nhảy ra bốn chữ màu trắng: “Tập cuối “Khuynh Thành””.
Tập cuối “Khuynh Thành”.
“Anh không bận tâm đến việc chờ đợi, chỉ cần người cuối cùng anh đợi được chính là em.”
Khi màn hình xuất hiện dòng chữ này, nhiều khán giả nín thở theo dõi.
Thật ra bọn họ bị chấn động bởi thị giác và âm thanh hơn Lệ Chí Thành và những người ngồi ở phòng hội nghị. Bởi vì màn hình trên đường phố và trên internet đều dừng lại sau câu nói “Hoan nghênh Ái Đạt tham gia cổ phần” của Lâm Thiển.
Tiếp theo, không có sự quá độ nào, màn hình đột nhiên tối đen, âm nhạc nổi lên, Khuynh Thành xuất hiện.
Tất nhiên, đây cũng là do Lâm Thiển xắp xếp từ trước, với mục đích tạo ra hiệu quả lớn nhất, đánh vào trái tim mỗi con người.
So với hai tập trước, hình ảnh và âm nhạc tổng thể của tập này dường như dịu dàng hơn.
Trên tòa nhà cao tầng ở quảng trường Đông Phương Minh Châu Thượng Hải, nhân vật nữ chính mặc bộ đồ công sở, cầm di động trước bức tường kính, sắc mặt lộ vẻ mệt mỏi. “Gần đây con rất bận, Tết Nguyên đán cũng không về được. Vâng...”
Sau đó, màn hình chia thành hai hình ảnh phát song song. Bên trên là hình ảnh cô gái cầm túi xách bôn ba trong cuộc sống căng thẳng và bận rộn ở Thượng Hải. Ví dụ cô cầm sắc tay, đứng giữa buổi tiệc sang trọng, cười nói với các đồng nghiệp. Nhưng mỗi khi ngước nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, ánh mắt cô vụt qua tia cô đơn. Cô cầm điện thoại, định bấm số nhưng lại có người đến chúc rượu, mời khiêu vũ, nên cô đành đút điện thoại vào túi.
Còn bên dưới là hình ảnh chàng thanh niên xuất ngũ. Anh một mình đạp xe qua ngỏ nhỏ của thị trấn, một mình rời khỏi phòng làm đi ăn mỳ ở quán nhỏ bên đường. Lúc thanh toán tiền, anh thẫn thờ nhìn cái ví. Anh một mình đi đánh CS, vẫn mặc bộ đồ rằn ri hôm nào, cầm sũng ngước nhìn ánh hoàng hôn, sau đó một mình quay người bước đi.
Màn hình chuyển cảnh, đôi nam nữ gọi điện cho nhau.
“Tháng sau là sinh nhật em, anh có thể đến thăm em không?” Cô hỏi.
“Anh sẽ đến.” Người đàn ông trả lời dứt khoát.
Cô gái không nhịn được cười, người đàn ông cũng cười. Trời đêm tính mịch, tương tư vô tận.
Tiếp theo là hình ảnh cô gái ở trong căn hộ thuê, trước mặt là cái bánh gatô nhỏ. Cô không ngừng gọi điện, nhưng đầu kia tắt máy. Cô nằm bò xuống bàn, nước mắt chảy dài trên gò má. Cô đẩy cái túi xách ở bên cạnh xuống đất, đồ rơi tung tóe.
Ở hình ảnh bên cạnh, thị trấn nhỏ gặp mưa bão lớn, mấy bức tường của trường học lung lay sắp đổ. Nam chính và những người khác đội mưa gió, đưa các em nhỏ rời khỏi khu vực nguy hiểm.
“Tại sao anh không đến thăm em?” Cô gái hỏi.
“Bên này...”
Nam chính chưa kịp nói hết câu, cô đã tắt máy.
Thật ra chuyện tình của bọn họ không giống nhiều người. Cô vừa gặp đã yêu anh, bởi vậy trái tim càng rung động, tình yêu càng trở nên mong manh. So với kiểu tình yêu từ từ vun đắp, tình yêu của họ càng dễ rơi xuống vực thẳm.
Màn hình hiện dòng chữ: Nửa năm sau.
Cô gái từ xe ô tô BMW bước xuống, cách ăn mặc trang điểm của cô có vẻ chững chạc hơn. Một người đàn ông trẻ tuổi mở cửa xe cho cô.
Anh ta tiễn cô đến cửa tòa chung cư.
“Hãy ở bên tôi được không? Tôi sẽ cho em cuộc sống yên ổn hạnh phúc cả đời.”
Cô gái liếc nhìn người đàn ông. Đó là ánh mắt hàm chứa sự bi thương, ẩn hiện giọt lệ, khiến người xem không khỏi xót xa.
Không biết cô nhớ đến ai?
Vào thời khắc này, khán giả đang xem quảng cáo cũng hồi hộp chờ đợi câu trả lời của cô gái.
Nhưng đoạn phim không xuất hiện hình ảnh cô trả lời, mà chuyển sang cảnh cô đã lên nhà.
Đi đến cửa, cô lập tức dừng lại, bởi trước cửa xuất hiện một gói đồ. Sau khi bóc túi, cô phát hiện bên trong là một chiếc ba lô màu đỏ rực, rất nhẹ và tinh xảo. Từng đường khóa kéo phân bổ đan xen, tạo thành đường nét tinh xảo đẹp đẽ.
Trong túi nhỏ ở bên ngoài ba lô có một phong thư. Cô gái mở ra, sắc mặt biến đổi trong giây lát.
Quảng cáo vang lên giọng nói của nam chính:
“Túi xách là đồ em thích nhất. Anh từng nói sẽ tặng em một cái, cuối cùng hôm nay anh cũng làm xong rồi.”
Màn hình đồng thời hiện lên hình bóng mờ mờ. Người đàn ông ngồi ở nhà, cầm ảnh cô gái ngắm một lúc, sau đó cầm miếng vật liệu màu đỏ mềm mại xem xét.
“Đây là vật liệu quân dụng, rất nhẹ. Dù em nhét đầy đồ cũng không cảm thấy nặng.”
Hình ảnh vụt qua rất nhanh, người đàn ông cầm mấy cái ba lô quân dụng so sánh rồi vẽ lên tấm vật liệu màu đỏ.
“Cái túi này dùng để đựng ví tiền của em. Trong này, em có thể đựng đồ dùng phụ nữ mà mối tháng cần dùng đến. Nơi này đựng mỹ phẩm, nơi này đựng các loại thẻ...”
“Về màu sắc em không cần lo lắng, đây là màu em thích nhất, cũng không bị bạc... Phòng của em rất bừa bộn, lúc không cần dùng đến, em có thể gấp nhỏ lại, chẳng chiếm bao nhiêu diện tích...”
Cô gái giơ tay che mặt.
“Tuy không thể cho em nhiều thứ, nhưng anh nhất định sẽ trao cho em tất cả những gì anh có.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông lại vang lên.
Cô gái giàn giụa nước mắt. Cô cầm chiếc ba lô chạy nhưng xuống dưới. Điệu nhạc buồn da diết nổi lên, cô gái điên cuống tìm kiếm trên đường phố đông người qua lại, nhưng vẫn không thể tìm thấy hình bóng đã đi xa.
Màn hình lại chuyển cảnh tới thị trấn nhỏ thơ mộng. Hình ảnh mông lung, không thể phân biệt là chân thực hay mộng ảo.
Dưới tán cây rậm rạp, người đàn ông vẫn mặc áo sơ mi trắng quần vải đen đơn giản, sắc mặt anh có phần mệt mỏi. Cô gái cầm ba lô màu đỏ rực rỡ, lặng lẽ đứng ở phía đối diện, cách anh mấy bước.
Hai người yên lặng nhìn nhau, tựa như ngày đầu gặp gỡ.
Màn hình tối dần. Hàng chữ quen thuộc lại xuất hiện.
“Khuynh Thành chỉ vì em.”
“Just For Her.”
Cho tới lúc này, hàng vạn khán giả của Khuynh Thành mới hiểu rõ tình cảm và hàm nghĩa gởi gắm trong quảng cáo. Trong lòng họ cũng dội lên tình cảm phức tạp.
Một mặt là niềm vui bất ngờ. Từ trước đến nay, Khuynh Thành chinh phục người tiêu dùng nhờ mẫu mã và hình tượng thương hiệu. Đầu tiên là câu chuyện chứa chan tình cảm trong quảng cáo thu hút khách hàng nữ. Về bản thân sản phẩm, người tiêu dùng cảm thấy nó rất nhẹ, rất thời trang, phù hợp với phái nữ.
Tuy nhiên, nhà sản xuất chưa bao giờ giới thiệu kỹ về chức năng sản phẩm, cho đến quảng cáo ngày hôm nay.
Điều này giống như ban đầu bạn mua một món đồ chỉ vì nó đẹp. Nhưng sau khi mua về mới phát hiện, hóa ra nó còn có nhiều công dụng đến vậy. Nó thật sự mang lại niềm vui bất ngờ cho bạn.
Mặt khác là sự xúc động. Câu nói vừa nãy của Lâm Thiển, người sáng lập ra nhãn hiệu đã khiến mọi người sôi sục nhiệt huyết, sau đó bỗng dưng được theo dõi một câu chuyện tình đẹp đẽ và cảm động với cảnh người đàn ông dâng tặng túi xách nữ hoàn hảo nhất cho người anh yêu thương.
Rõ ràng là câu chuyện tình yêu rất đỗi bình thương nhưng đã rung động đến tâm can. Sự cảm động vì tình yêu đan xen với lòng yêu nước khiến trong lòng mọi người tràn ngập một niềm an ủi và viên mãn to lớn.
Đêm đã về khuya. Chiếc xe Land Rover từ tập đoàn Ái Đạt lao nhanh trên đường phố, trong ssắc đêm thanh lạnh.
Cuối cùng cũng về đến ngôi biệt thự.
Xe phanh kít lại, Lệ Trí Thành ngẩng đầu, đôi mắt xuyên qua giàn nho rập rạp, phát hiện trong nhà đã bật đèn sáng, chừng to người phụ nữ của anh đã trở về.
Anh lập tức xuống xe, sải bước dài đi qua giàn nho, lên bậc thềm trước cửa nhà. Vừa đẩy cửa, Lệ Trí Thành liền ngửi thấy hương trà thoang thoảng, ngôi nhà vốn lạnh lẽo bao ngày qua bây giờ tràn ngập ánh sáng ấm áp. Lâm Thiển vẫn chưa kịp cởi áo khoác ngoài,