c ngoài, David và mấy người đàn ông Italy đứng cuối cùng, cười híp mắt trước ống kính.
Giọng đàn ông trầm ấm vang lên:
“Bảo vệ thương hiệu dân tộc!
Lương tâm của người trung Quốc, túi xách chất lượng đẳng cấp thế giới.”
Câu nói này khiến Lâm Thiển chấn động.
Tiếp theo, màn hình đột ngột tối đen. Sau đó, từng logo của các nhãn hiệu túi xách vô cùng quen thuộc với người tiêu dùng trong nước lần lượt xuất hiện: Aito Ái Đồ, Aier Ái Nhĩ, BH Sa Ưng, MIND Minh Đức, Vinda… thậm chí có cả nhãn hiệu chủ lực của các doanh nghiệp túi xách khác.
Theo từng tiếng “tùng” mạnh mẽ, chúng liền hiện ra trên màn hình. Mỗi một nhãn hiệu tựa như mang đến sức mạnh lay động lòng người.
Cuối cùng, chúng xếp thành một thế trận hoành tráng, ngay hàng thẳng lối và trang nghiêm.
Lâm Thiển hoàn toàn ngây người.
Đột nhiên, mọi thương hiệu cùng tan biến, như bị cuốn vào màn hình tối đen. Quảng cáo chính thức kết thúc.
Nhưng trong lòng mỗi khán giả dường như vẫn chưa hết chấn động bởi hình ảnh vừa rồi. Những thương hiệu đó đều là của người Trung Quốc, từng vươn ra khắp nơi, chinh phục thị trường toàn cầu. Cuối cùng, bọn họ kết thành liên minh, công khai tuyên chiến với sự thu mua và xâm chiếm của doanh nghiệp nước ngoài.
Viền mắt Lâm Thiển ươn ướt trong giây lát. Bảo vệ thương hiệu dân tộc, một câu nói đơn giản biết bao, một câu nói xuất hiện nhiều đến mức ngán ngẩm. Nhưng đã bao lâu, cô chưa từng nghe âm thanh có sức lay động như vậy?
Tivi đã bắt đầu phát sóng phim truyền hình, nhưng Lâm Thiển vẫn dán mắt vào màn hình hồi lâu. Cuối cùng trong đầu cô hiện lên gương mặt tuấn tú điềm tĩnh và thân hình cao lớn của Lệ Trí Thành.
Lâm Thiển lại mở di động, nhìn tin nhắn ngắn gọn anh vừa gửi: “Em hãy bật kênh vệ tinh, lúc tám giờ ba mươi phút.”
Lâm Thiển, hãy xem anh vây quân bốn mặt, đốt lửa rực trời ở kênh vệ tinh, lúc tám giờ ba mươi phút.”
Lâm Thiển giơ hai tay che mặt. Cô đang cười, nhưng nước mắt dâng trào khóe mi.
Cô yêu anh biết bao, cô tự hào biết bao, cô cam tâm tình nguyện ngước nhìn anh biết bao, anh có biết không?
Vào thời khắc này, ngoài Lâm Thiển cũng có vô số người dân ở nhiều thành phố, nhiều gia đình, trên các nẻo đường, trên mạng internet đều cười vui vẻ khi xem quảng cáo của Zamon và Tây Dương Phạm, rồi lại yên tĩnh xem quảng cáo bi tráng của liên minh doanh nghiệp túi xách Trung Quốc.
Một sự kiện quan trọng tạo thành sự thất bại thảm hại của một thương hiệu quốc tế tại khu vực nào đó là hiện tượng không hiếm gặp trong lịch sử thương mại điện tử.
Ví dụ, sau khi bị phát hiện sử dụng chất cấm, nhãn hiệu mỹ phẩm SKII bị dỡ hết hàng khỏi các quầy trong phạm vi cả nước, hình tượng thương hiệu bị ảnh hưởng nghiêm trọng, dẫn đến nhiều năm sau vẫn không thể hồi phục.
Ví dụ nhãn hiệu đồ uống Pepsi Cola từng thất tín với người tiêu dùng Phillipines, dẫn đến sự sụp đổ, cuối cùng chỉ có thể rút khỏi thị trường.
Hiện tại, DG cũng lâm vào tình trạng tương tự. Sáng sớm ngày thứ hai, báo cáo số liệu thị trường mới nhất được đưa tới bàn làm việc của Charles.
So với tốc độ lượng tiêu thụ giảm sút trước đó, số liệu trong tuần vừa rồi càng khủng khiếp hơn. Dường như Charles có thể nhìn thấy đáy vực đang chờ đợi bọn họ ở một nơi không xa. Từ đáy sâu trong nội tâm Trần Tranh cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía trước thủ đoạn đáng sợ của Lệ Trí Thành. Lúc này, anh ta lâm vào cảnh “cửa thành cháy, vạ đến cá dưới ao.” Anh ta nôn nóng muốn giúp Charles cứu vãn cục diện. Bằng không… anh ta sẽ hoàn toàn trắng tay.
“Anh có biết không Ben?” Vào thời điểm này, Charles vẫn giữ được sự tỉnh táo và bình tĩnh của một người lãnh đạo cao nhất khu vực Châu Á Thái Bình Dương. Anh ta nắm tay Trần Tranh, nói: “Trước mắt đúng là nguy cơ to lớn, nhưng chúng ta chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể cố gắng vượt qua giai đoạn này.”
Trần Tranh nghiêm mặt gật đầu.
Anh ta hiểu ý của Charles. Bây giờ, DG Trung Quốc đang gặp nguy cơ nghiêm trọng, Lệ Trí Thành liên tục tấn công, đẩy bọn họ đến bên bờ vực thẳm. Tuy nhiên, giống như “loài rết chặt đứt thân vẫn có thể hoạt động[2]”, DG Trung Quốc dù thất bại nặng nề, nhưng chỉ cần thị trường không sụp đổ toàn diện, dù chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, cố gắng vượt qua giai đoạn này là được. Bản chất của người tiêu dùng là dễ quên, yêu nước cũng chỉ là xúc động nhất thời. Với thực lực của tập đoàn DG, trong tương lai họ thừa khả năng làm lại từ đầu.
[2] Loài rết chặt đứt thân vẫn có thể hoạt động: chỉ người có thế lực lớn tuy gặp thất bại nhưng vẫn không phá sản hoàn toàn, tầm ảnh hưởng vẫn còn.
Hai người lấy lại niềm tin rồi lại triệu tập nhân viên thương lượng, quyết định ra sức củng cố thị trường, đồng thời tăng cường hoạt động từ thiện và thu mua doanh nghiệp ở Trung Quốc, nhằm đánh lạc hướng người tiêu dùng.
Bọn họ sẽ cho người tiêu dùng thấy, họ dùng tiền kiếm được đ6ẻ giúp đỡ khu vực nghèo khó. Bọn họ sẽ cho người tiêu dùng thấy, cũng có doanh nghiệp Trung Quốc muốn được thu mua. Bởi vì tương lai cả hai sẽ cùng thắng, họ sẽ mang đến kỹ thuật và cách thức quản lý tiên tiến, họ sẽ thúc đẩy sự phát triển và phồn vinh của ngành thương mại Trung Quốc.
Tuy nhiên Charles và Trần Tranh không ngờ, việc làm của bọn họ còn chưa đạt được hiệu quả thực tế, bên Lệ Trí Thành lại tung chiêu tiếp theo.
Ngày mùng Ba tháng Một, cựu CEO của Tân Bảo Thụy Ninh Duy Khải công khai tuyên bố thông tin đã giành 51% cổ phần của Tân Bảo Thụy, trở thành cổ đông lớn nhất kiêm chủ tịch công ty. Hoạt động thu mua của DG ở Trung Quốc như bị tát vào mặt. Hai công ty lớn nhất trong ngành là Tân Bảo Thụy và Ái Đạt đã thoát khỏi mạng lưới của bọn họ, khiến toàn bộ kế hoạch thu mua chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.
***
Ngày mùa đông nắng vàng rực rỡ, rọi chiếu vào phòng làm việc. Ninh Duy Khải đứng dậy, thong thả đi đến trước gương, chỉnh lại quần áo comple trên người mình.
Sắp tới buổi họp báo, Nguyên Tuấn và một số tâm phúc đã tụ tập ở đây. Khác với vẻ bình thản của Ninh Duy Khải, bọn họ đều tươi cười rạng rỡ.
“Chủ tịch, chúng ta nên đi thôi.” Nguyên Tuấn lên tiếng.
Khóe miệng Ninh Duy Khải hơi nhếch lên. Hừm, tên nhóc này đúng là biết nịnh bợ. Chủ tịch, cách xưng hô êm tai biết bao, cách xưng hô mà anh ta mơ ước từ mấy năm trước.
“Đi thôi!” Ninh Duy Khải gật đầu với bọn họ, đi khỏi văn phòng đầu tiên. Đoàn người ăn mặc chỉnh tề đi thang máy xuống tầng dưới, xuyên qua khu văn phòng làm việc của nhân viên, đến hội trường đa năng, nơi tổ chức buổi họp báo ngày hôm nay.
Trên suốt quãng đường, mọi nhân viên của Tân Bảo Thụy đều đứng dậy, cúi người chào vị chủ tịch mới của Tân Bảo Thụy.
Đây không phải hoạt động sắp xếp từ trước, mà hoàn toàn là hành vi tự phát của nhân viên.
Bị đè nén và sa sút tinh thần một thời gian dài, cuối cùng bọn họ cũng chào đón vị lãnh tụ trở về. Rõ ràng Ninh Duy Khải chẳng làm gì, nhưng mỗi người đều như nhìn thấy viễn cảnh tương lai tươi sáng.
Chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng Ninh Duy Khải rất ấm áp. Nếu đổi lại là quá khứ, trước ánh mắt kính nể của mọi người, anh ta sẽ chẳng bận tâm, ung dung đi thẳng. Bởi vì anh biết rõ, cái gọi là “lòng dân” đều như vậy cả. Bọn họ muốn bạn ở trên đầu họ, bạn không cần tỏ ra hòa nhã thân thiện, bạn chỉ cần mang uy danh và niềm tin đến cho bọn họ là được.
Nhưng hôm nay, trong lòng Ninh Duy Khải thật sự cảm động. Anh ta đi chậm lại, mỉm cười gật đầu với mỗi nhân viên, dùng ánh mắt quyết đoán vỗ về sự mong chờ và khát khao của bọn họ.
Đám nhân viên vô cùng xúc động, không thể dùng lời lẽ diễn tả.
“Chào chủ tịch! Xin chào chủ tịch!” Câu chào hỏi đơn giản và cung kính liên tục vang lên, cuối cùng như kết thành một khối, làm chấn động màng nhĩ của Ninh Duy Khải.
Ninh Duy Khải bất ngờ phát hiện, viền mắt hơi cay cay. Nhưng anh ta cố đè nén tâm trạng, vẫy tay với mọi người rồi đi vào hội trường.
Trong hội trường đã không còn một chỗ trống, đèn đóm sáng trưng.
Ninh Duy Khải và Nguyên Tuấn ngồi ở sau hậu trường, quan sát toàn cảnh bên ngoài qua cánh cửa. Người phát ngôn của Tân Bảo Thụy đang tươi cười trả lời từng câu hỏi của phóng viên. Theo chương trình, Ninh Duy Khải sẽ xuất hiện sau cùng, anh ta chỉ cần trả lời vắn tắt mấy câu hỏi mà thôi.
Chỉ có điều, vào thời khắc này, đứng trước đám đông ồn ào, nội tâm anh ta có chút tự giễu.
Hồi tưởng lại nửa năm qua, Ninh Duy Khải thật sự bận tối mắt tối mũi. Hơn nữa đây là lần đầu tiên, anh ta làm việc âm thầm lặng lẽ như thế. Anh ta giao hết đội ngũ tinh anh của mình cho Lệ Trí Thành, hai bên hợp tác xây dựng trang web Tây Dương Phạm, làm ra hai quảng cáo ấn tượng, điều động mọi mối quan hệ của anh ta để gây thanh thế cho cuộc phản thu mua trong dư luận, trên internet, giới truyền thông… Trong quá khứ, anh ta hành sự luôn hoành tráng, thu hút sự chú ý của mọi người chứ đâu như bây giờ.
Có điều, âm thầm cũng có cái hay của âm thầm. Nghĩ tới văn bản sở hữu cổ phần nằm trong ngăn kéo ở văn phòng, Ninh Duy Khải nở nụ cười nhàn nhạt.
Nếu không phải trong giai đoạn trước đó, anh ta và Lệ Trí Thành cố ý để DG đưa thương hiệu Zamon vào Trung Quốc, làm sao có thể hình thành cục diện doanh nghiệp trong và ngoài nước đối chọi gay gắt? Sao có thể khiến dư luận cảm thấy doanh nghiệp quốc nội lâm vào thế yếu? Sao có thể khiến anh em nhà họ Chúc cắn câu, bán Tân Bảo Thụy với giá rẻ?
Lần này Ninh Duy Khải mắc món nợ ân tình Lệ Trí Thành. Doanh nhân người Bắc Kinh đứng ra mua cổ phần là bạn của Lệ Trí Thành, nghe nói do Khang tổng của Minh Thịnh giới thiệu.
Ninh Duy Khải không thể không thừa nhận, sau hơn nửa năm hợp tác, mối quan hệ giữa anh ta và Lệ Trí Thành đã hết sức gắn bó. Hai bên đều tán thưởng đối phương và có sự ăn ý tuyệt đối.
Sau khi đánh đổ DG, ngành túi xách Trung Quốc chắc chắn sẽ bước vào một cục diện hoàn toàn mới. Ninh Duy Khải hơi nheo mắt.
Đúng lúc này, một nhân viên đi đến gõ cửa. Nguyên Tuấn trao đổi vài câu rồi quay đầu về phía anh ta: “Chủ tịch Ninh, anh có thể ra ngoài rồi.”
Ninh Duy Khải gật đầu, đứng dậy.
Thong thả đi lên sân khấu trong tiếng vỗ tay vang dội, Ninh Duy Khải không nghĩ đến Lydia, cô gái trẻ mà anh ta tránh mặt đã lâu, không nghĩ đến chuyện sắc mặt của anh em nhà họ Chúc bây giờ khó coi đến mức nào.
Anh ta đột nhiên nhớ tới Chúc Hàm Dư. Đầu óc anh ta vụ qua một ý nghĩ rõ ràng và mãnh liệt. Anh ta đã giành được 51% cổ phần của Tân Bảo Thụy. Chồng cô đã trở thành chủ nhân mới của công ty.
Anh ta muốn cô nhìn thấy.
Khi tin tức về buổi họp báo được phát trên truyền hình, phản ứng của mọi người tất nhiên không giống nhau.
Nhiều người dân bình thường đã bị khơi gợi lòng yêu nước sau quảng cáo về ngành túi xách Trung Quốc đều cảm thấy vui mừng phấn khởi. Trong lúc tinh thần dân tộc đang dâng cao, doanh nghiệp hàng đầu của ngành túi xách đã bảo vệ thành công chủ quyền, không rơi vào tay công ty nước ngoài. Tin tức này khiến mọi người hết sức phấn chấn.
Chứng kiến thành quả mà bản thân và Ninh Duy Khải đã xác định từ trước, Lệ Trí Thành chỉ mỉm cười.
Sau khi xem tin tức, Lâm Thiển càng có cảm tình với Ninh Duy Khải. Cô chủ động nhắn tin cho anh ta: “Anh làm tốt lắm.”
Một số người ngược lại tức đến phát điên, ví dụ anh em nhà họ Chúc, Charles và Trần Tranh.