Khi tia nắng ban mai đầu tiên chiếu vào phòng, Lâm Thiển mở mắt, ngắm người đàn ông nằm bên cạnh. Mái tóc ngắn đen nhánh phủ xuống trán, hốc mắt rất sâu, sống mũi thẳng và xương gò má đầy đặn, tạo thành đường nét gương mặt đầy nam tính. Ánh mắt Lâm Thiển dừng lại ở cái cằm luôn sạch sẽ mà cô yêu thích.
Lâm Thiển động lòng, chống tay vào ngực anh, ngẩng đầu hôn lên nơi đó. Bờ môi vừa chạm vào làn da, Lệ Trí Thành đã giơ tay ôm cô, đè cô xuống dưới thân.
Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, Lâm Thiển lập tức đọc hiểu ánh mắt đó.
“Anh lại muốn nữa à?” Cô hỏi nhỏ.
“Ừ.” Lệ Trí Thành nhẹ nhàng thúc cô một cái.
Phòng của Lâm Thiển ở tầng trên cùng khách sạn, từ cửa sổ có thể ngắm con sông chảy qua thành phố. Bây giờ là mùa thu đẹp nhất ở thành phố A, ngọn gió đầu thu mát rượi thổi qua dòng sông và rừng cây, giống một bàn tay dịu dàng lướt qua người bạn, cuối cùng chỉ còn lại sự tĩnh mịch thanh thản.
Lâm Thiển và Lệ Trí Thành chìm trong cuộc ái ân ngọt ngào khi anh đến đây vào buổi tối ngày hôm qua. Thời gian như bị lãng quên ở căn phòng này. Mới một tuần không gặp, nhưng cô cảm thấy đôi mắt của anh, đường nét gương mặt anh càng cuốn hút, càng đi sâu chiếm trọn trái tim cô.
Vận động một lúc, Lệ Trí Thành rời khỏi người Lâm Thiển, giơ tay cầm bao cao su ở đầu giường.
Lâm Thiển cười híp mắt trêu anh: “Anh vẫn còn dùng hàng Nhật cơ à? Chậc chậc, Lệ tổng nhớ đừng để người khác biết, bằng không sao có thể kêu gọi cả ngành tẩy chay công ty nước ngoài…”
Lâm Thiển đã quên mất một điều quan trọng, cần phải suy nghĩ kỹ trước khi thách thức Lệ Trí Thành. Anh liếc cô một cái, đột nhiên ném bao cao su xuống đất rồi lại tiến vào: “Anh không dùng nữa.”
Lâm Thiển: “…”
Thấy anh tiếp tục vận động, Lâm Thiển vội lên tiếng: “Em sai rồi, em sai rồi được chưa nào? Anh mau đeo vào đi.”
Ai ngờ anh nhìn cô chăm chú, đồng thời nâng mặt cô: “Không dùng được không em?”
Giọng nói của anh vô cùng trầm ấm, tim Lâm Thiển đập rộn ràng.
Anh có ý định rất nghiêm túc.
Tuy hai người đã lên kế hoạch kết hôn vào bốn tháng sau, trước đó cũng từng thảo luận muốn sinh con trai hay con gái, Lệ Trí Thành nói thích con gái. Nhưng một người đàn ông chưa đến ba mươi tuổi, đang đứng trên đỉnh cao sự nghiệp như anh, vừa đính hôn đã muốn có con, sớm hơn những người đàn ông trên thương trường khác. Ninh Duy Khải đã ba mươi còn chưa có con.
Lệ Trí Thành quả nhiên chỉ có “cái vỏ” của tuổi hai mươi, bên trong là người đàn ông trung niên chững chạc.
Nghĩ tới kết luận này, Lâm Thiển không nhịn được cười.
“Em cười gì thế?” Lệ Trí Thành hỏi.
Lâm Thiển đương nhiên không nói thật, có điều, về chuyện con cái, cô cảm thấy cứ thuận theo tự nhiên là được. Do đó cô gật đầu: “Vậy thì không dùng nữa.”
Ánh mắt Lệ Trí Thành lập tức biến đổi, xuất hiện tâm tình khó diễn tả. Chắc là… do xúc động.
Bắt gặp vẻ xúc động trong mắt anh là một điều vô cùng hiếm thấy. Ngay cả cảm xúc đó cũng thâm trầm, kiềm chế, không dễ phát giác. Nếu không phải quen thuộc từng biểu cảm nhỏ của anh, Lâm Thiển chắc cũng không nhận ra. Điều này cũng khiến cô rung động.
Cuối cùng khi đạt tới cao trào, Lâm Thiển mới phát hiện, lúc giữa hai người không có bất cứ ngăn cách nào, chất dịch ấm nóng của anh chảy trong người cô, cảm giác đó hoàn toàn khác bình thường.
Trong lòng Lâm Thiển vô cùng cảm động. Trước đây, đọc sách gặp từ “tưới nước”, cô chẳng hề để ý. Nhưng vào thời khắc này, hóa ra thật sự chỉ hai từ “tưới nước” mới có thể khái quát cảm nhận của cô lúc này.
Anh “tưới nước” cho cô bằng phương thức thân mật nhất, đẹp đẽ nhất của người đàn ông và người đàn bà.
Gò má Lâm Thiển lại ửng đỏ. Sự thay đổi thần sắc ấy không lọt qua mắt Lệ Trí Thành, anh để cô gối đầu lên cánh tay mình, hỏi nhỏ: “Em lại nghĩ linh tinh gì thế?”
Lâm Thiển không nhịn được cười, nói cho anh nghe lý luận “tưới nước.”
Lệ Trí Thành nghe xong, miệng cười cười, nhưng ánh mắt nhìn cô ngày càng thâm trầm, nơi nào đó lại thức tỉnh.
Lâm Thiển tròn mắt: “Anh lại…”
“Là em khơi gợi trước.” Lệ Trí Thành cất giọng trầm khàn.
“Em đâu có.”
Lệ Trí Thành im lặng nhìn cô, tất nhiên là có. Câu trắng trợn như “anh tưới nước cho em” được cô nói bằng một giọng thản nhiên ngây thơ. Thử hỏi, liệu người đàn ông nào chịu nổi?
Bởi vì sắp tới giờ ra sân bay, Lâm Thiển lại quá mệt mỏi nên cuối cùng Lệ Trí Thành đành đi tắm nước lạnh để hạ nhiệt.
Trong lúc tiễn anh xuống dưới khách sạn, đón xe đi sân bay, thân thể Lâm Thiển vẫn có cảm giác lạ thường. Thứ anh để lại trong cơ thể cô, nhắc nhở cô rằng, người đàn ông bên cạnh đã trở thành người thân mật nhất của cô trên thế giới này.
“Anh hãy chú ý an toàn, đừng để mệt quá.” Lâm Thiển ngẩng đầu hôn anh.
Lệ Trí Thành ôm chặt cô, thì thầm: “Em hãy lên phòng ngủ thêm một lát.”
“Vâng.”
Anh buông người cô, lên xe taxi. Ô tô nhanh chóng rời khỏi khách sạn, biến mất khỏi tầm mắt.
Đây đã là tuần thứ tư kể từ khi hai người xa nhau, mỗi lần tiễn anh rời đi, Lâm Thiển vẫn cảm thấy trống trải. Cô kéo vạt áo khoác, quay người đi vào trong khách sạn.
Phòng khách sạn không còn Lệ Trí Thành tựa hồ khôi phục sự xa lạ trong giây lát. Lâm Thiển sắp xếp lại đồ dùng cá nhân, tùy tiện mở quyển catalog áo cưới đặt trên bàn.
Bởi vì quá bận rộn, Lệ Trí Thành giao toàn bộ việc chuẩn bị hôn lễ, từ chọn áo cưới, khách sạn và nơi hưởng tuần trăng mật cho cô. Nhưng Lâm Thiển biết, anh không muốn cô lo nghĩ nhiều nên mới làm vậy.
Anh thật sự muốn cô ở lại nơi này, đợi anh giải quyết mọi chuyện rồi đến đón cô.
Lâm Thiển thở dài, lật giở quyển catalog, ánh mắt dừng lại ở một kiểu trên đó. Bộ váy này trễ ngực, hở vai, thắt eo, bên dưới là tầng tầng lớp lớp xếp li. Bộ váy như bông hoa nở rộ, vây quanh cô dâu.
Đây là kiểu Lệ Trí Thành ưng ý. Bởi vì anh thích nên cô cũng thấy đẹp.
***
Hôm nay là thứ hai, Lâm Thiển đến văn phòng lúc chín giờ sáng.
Bởi vì mấy nhà máy của Minh Đức ở đại lục đều mới xây dựng, rất quy củ nên công tác quản lý của cô cũng rất thuận lợi, công việc tương đối nhàn rỗi.
Lâm Thiển mở máy tính xem tin tức, trên mạng quả nhiên tràn ngập thông tin mấy nhãn hiệu chủ lực của DG thâm nhập vào các trung tâm thương mại lớn và bắt đầu tiêu thụ ở cửa hàng chuyên kinh doanh sản phẩm Tư Mỹ Kỳ.
Tình hình này không thể tránh khỏi, người trong ngành đều biết, Hiệp hội ngành túi xách do Ninh Duy Khải đứng đầu không ngừng gây áp lực cho DG. Các đại lý và đơn vị hợp tác bị kẹp giữa hai bên rất khó xử. Vì vậy, bước tiến của DG ở thị trường Trung Quốc không phải dễ dàng và thuận lợi.
Vào thời khắc then chốt, anh chàng Ninh Duy Khải cũng có nghĩa khí ra phết, Lâm Thiển nghĩ bụng. Có bài báo còn gọi anh ta là thương nhân yêu nước.
Ninh Duy Khải đúng là đã đổi đời.
Tuy nhiên, Lâm Thiển biết rõ, đây chỉ là bước đầu tiên, chỉ có thể ngăn cản tiết tấu tiến vào thị trường của DG. Cuộc chiến thực sự vẫn chưa bắt đầu.
Lại xem một lúc, thư ký mang đến một cái đĩa: “Giám đốc Lâm, đoạn băng video quay cuộc họp chiến lược vào tuần trước đã làm xong, có thể lưu hồ sơ rồi.”
“Được, để tôi xem đã.” Lâm Thiển bỏ cái đĩa vào ổ cứng máy tính.
Đây là cuộc họp chiến lược của toàn thể tầng lớp quản lý Ái Đạt vào tuần trước, nhằm mục đích thảo luận về việc đối phó với hành động thu mua của DG. Ngay cả chủ tịch Từ Dung, bố Lệ Trí Thành cũng tham gia.
Lâm Thiển từng gặp ông bố chồng tương lai hai lần. Sau khi sống chung, Lệ Trí Thành đưa cô đi viện điều dưỡng thăm ông. Ông Từ Dung đối xử với cô hòa nhã thân thiện. Hai bên có ấn tượng khá tốt về nhau nhưng vẫn chưa tiếp xúc sâu hơn.
Lâm Thiển bấm nút play, màn hình xuất hiện nhiều người: Lệ Trí Thành, Cố Diên Chi, Lưu Đồng, Tiết Minh Đào… và chủ tịch Từ Dung, ông già tóc bạc quắc thước ngồi ở vị trí đầu tiên. Hai bố con Lệ Trí Thành tương đối giống nhau, đều có vóc dáng cao lớn và gương mặt cương nghị.
Ông Từ Dung nhanh chóng phát biểu. Ông là người có vị trí cao nhất, từng đại diện cho quyền uy và tín ngưỡng trong lòng nhân viên Ái Đạt. Ông chậm rãi hồi tưởng lại quá trình lập nghiệp của mình. Tất cả mọi người im lặng lắng nghe, Lệ Trí Thành ngồi bên cạnh cũng rất tập trung.
Sau đó, ông chuyển đề tài: “Nghe nói gần đây tập đoàn DG của Mỹ đề xuất mua Ái Đạt, điều kiện rất hấp dẫn. Họ cũng âm thầm liên lạc với các cổ đông nhỏ của công ty.”
Không khí trong phòng họp trở nên căng thẳng trong giây lát.
“Thời trẻ, tôi từng đi Mỹ khảo sát, cũng có đến thăm quan DG.” Ngữ khí của ông Từ Dung rất thoải mái: “Tập đoàn này đúng là không tồi, nằm trong Top 500 toàn cầu, là doanh nghiệp túi xách hàng đầu thế giới. Trước kia, bọn họ triển khai ở thị trường Trung Quốc ba năm mà không thành công. Vì vậy, bây giờ họ nghĩ ra cách đơn giản hơn là mua lại doanh nghiệp.”
Ông vừa dứt lời, mọi người đều cười ồ. Khóe mắt Lệ Trí Thành cũng thấp thoáng ý cười nhàn nhạt.
Ông Từ Dung nói tiếp: “Ái Đạt có nên bán cho bọn họ hay không?” Ông đảo mắt một vòng, toàn thể im lặng như tờ.
“Không bán.” Ông nói chắc như đinh đóng cột: “Giá cao đến mức nào cũng không bán. Một người con trai của tôi phấn đấu một đời dù ngắn ngủi vì Ái Đạt, cuối cùng mất trên đường đi công tác. Một người con trai của tôi…” Ông quay sang Lệ Trí Thành: “Từ bỏ quân ngũ để về quản lý Ái Đạt. Ái Đạt chứa đựng toàn bộ tâm huyết của hai con trai tôi, cũng chứa đựng tâm huyết và tình cảm của mấy ngàn công nhân viên, bao gồm cả các vị ngồi đây. Vì vậy, tôi sẽ không bao giờ bán Ái Đạt.”
Tiếng vỗ tay rào rào vang lên, bầu không khí trở nên sôi động trong giây lát. Đặc biệt, những “cựu thần” như Lưu Đồng đều lộ vẻ mặt phấn chấn.
Đợi tiếng vỗ tay chấm dút, ông Từ Dung đảo mắt một vòng quanh phòng họp, đồng thời cất giọng nghiêm nghị: “Hôm nay tôi đến đây, một là tỏ rõ lập trường, cũng là thống nhất suy nghĩ của các vị. Tôi không bán, các vị cũng đừng bán, bởi vì Ái Đạt thuộc về mọi người. Nếu có người bán cổ phần trong tay, tôi chỉ có thể nói, từ nay về sau, người đó không còn là bạn của Từ Dung tôi, không còn là nhân viên của tôi, cũng không còn là người của Ái Đạt. Người đó đứng về phía đối lập Ái Đạt, thậm chí có thể nói, phản bội sản phẩm của dân tộc. Người như vậy, Từ Dung tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ.”
Cuộc họp kết thúc trong tiếng vỗ tay không dứt của mọi người. Bây giờ xem lại đoạn băng này, Lâm Thiển vẫn thấy cảm động trước lời phát biểu đầy sức lay động lòng người của bố chồng tương lai.
Quả nhiên hổ phụ sinh hổ tử.
Đầu óc cô chợt vụt qua một ý nghĩ khác, chắc ông Từ Dung không biết thân phận của anh trai cô là nhà đầu tư đại diện cho phía Mỹ tới thu mua doanh nghiệp túi xách. Với thái độ cứng rắn của ông, một khi biết được, thể nào trong lòng ông cũng sẽ nảy sinh khoảng cách với cô.
Chắc chắn Lệ Trí Thành sẽ giấu bố anh.
Điều mà lúc này Lâm Thiển không ngờ tới, nhiều ngày sau, khi cô cho rằng sẽ không xảy ra lại lần lượt xảy ra.
Thậm chí ngay cả Lệ Trí Thành cũng không kịp đề phòng.
***
Dưới ánh nắng chói chang, Trần Tranh đưa một đoàn người do Tổng giám đốc khu vực Châu Á Thái B