chuẩn mấy văn bản rồi đưa cho anh ta. Xong việc, anh cầm áo comple rời khỏi văn phòng.
***
Lâm Thiển trách Lệ Trí Thành không nhớ mình, bởi trong lòng cô cho rằng, Lệ Trí Thành đặt sự nghiệp và Ái Đạt lên trước cô. Hơn nữa, khả năng kiềm chế của anh rất cao, dù theo đuổi cô trước nhưng cho đến bây giờ, anh luôn là người tự chủ.
Thật ra Lâm Thiển không biết, Lệ Trí Thành không đến mức lý trí như cô tưởng.
Anh không hoàn toàn đặt sự nghiệp lên trước cô, cũng không hoàn toàn tự chủ trong tình cảm. Trong hai tháng qua, anh từng có lần suýt bỏ hết công việc, bay đi thăm cô.
Đó là khi Lâm Thiển vừa đi công tác hơn một tháng. Một buổi tối, cô gọi điện thoại cho anh. Lúc bấy giờ, anh vừa kết thúc một cuộc họp căng thẳng, toàn thân mệt mỏi ngồi ở văn phòng của mình. Giọng nói cô như dòng suối ngọt ngào chảy trong màn đêm yên tĩnh, khiến tâm trạng anh hết sức dễ chịu.
Trò chuyện một lúc, Lâm Thiển tiết lộ: “Hôm nay anh trai gọi điện cho em, hỏi về hai chúng ta.”
“Thế à?” Lệ Trí Thành bóp trán, nhắm mắt nghỉ ngơi: “Anh ấy nói gì vậy?”
Lâm Thiển ngập ngừng vài giây mới cười: “Anh ấy hỏi quan hệ của chúng ta phát triển đến đâu rồi, em bảo gần đây em đi công tác suốt. Bây giờ chắc anh ấy rất đắc ý, chúng ta không gặp nhau, tất nhiên sẽ không thể gần gũi…”
Ngữ khí của cô rất bình thản, như thể đang kể chuyện của người khác. Thấy anh trầm mặc, cô bổ sung một câu, giống lời nói đùa: “Em còn nói với anh ấy, cho em tấm áo cà sa, để em đi làm Diệt Tuyệt Sư Thái[2]”
[2] Tên một nhân vật hư cấu trong Ỷ thiên đồ long ký của nhà văn Kim Dung.
Đây chỉ là cuộc điện thoại bình thường, Lâm Thiển vẫn uyển chuyển đáng yêu như thường lệ. Nhưng sau khi cúp máy, Lệ Trí Thành mãi vẫn không thể giở tiếp tập tài liệu trong tay.
Trong công việc, cô chưa bao giờ giở thủ đoạn với anh mà luôn thẳng thắn. Sau khi trở thành bạn gái anh, cô cũng trao cho anh trái tim chân thành, giản đơn nhất.
Nhưng lần này, sau một tháng xa nhau, Lâm Thiển đã gợi ý anh một cách tế nhị. Cô muốn anh đi thăm cô mới nói những lời bóng gió đó. Nhưng vì không muốn ảnh hưởng đến công việc của anh nên cuối cùng, cô thốt một câu tự giễu: “Cho em tấm áo cà sa, để em đi làm Diệt Tuyệt Sư Thái.”
Nghĩ đến đây, Lệ Trí Thành cảm thấy lồng ngực tắc nghẹn. Trầm mặc một lúc, anh gọi Tưởng Viên vào phòng: “Hãy đặt vé chuyến bay sớm nhất đi Nam Kinh vào sáng mai cho tôi sáng ngày kia quay về.” Nam Kinh là điểm dừng chân của Lâm Thiển lúc bấy giờ.
Tưởng Viên ngẩn người, vài giây sau mới hiểu ý. Nhưng anh ta vẫn phải can ngăn: “Lệ tổng, ngày mai anh có cuộc hẹn gặp gỡ với hai giám đốc siêu thị, bọn họ rất khó hẹn. chiều mai Khang tổng còn bố trí cuộc gặp với người của Cục Công thương thành phố…”
Lệ Trí Thành cắt ngang lời anh ta: “Hoãn lại hết.”
Tưởng Viên không nói thêm điều gì, gật đầu đi ra ngoài. Một lúc sau, anh ta đặt xong vé máy bay, gửi tin nhắn cho Lệ Trí Thành: Chuyến bay sớm nhất lúc tám giờ sáng mai.
Lệ Trí Thành mỉm cười khi đọc tin nhắn. Nhưng vừa định gọi điện cho Lâm Thiển, Tưởng Viên lại một lần nữa gõ cửa vào phòng, sắc mặt anh ta vừa hoảng hốt vừa nghiêm trọng: “Lệ tổng, tôi vừa nhận được thông tin, một giám đốc bán hàng của Tân Bảo Thụy muốn hẹn Uông tổng của Minh Đức để bàn việc hợp tác, nhưng bị Uông tổng từ chối. Chuyện này đã lan truyền rộng rãi…”
Anh ta còn chưa nói hết câu, điện thoại bàn và di động của Lệ Trí Thành đồng thời đổ chuông. Cố Diên Chi, Lưu Đồng, người phụ trách các bộ phận… thậm chí cả bố anh lần lượt gọi điện hỏi han tình hình, liệu vụ Tân Bảo Thụy muốn lôi kéo Minh Đức có ảnh hưởng đến Ái Đạt? Cần dùng biện pháp nào đối phó?
Đến khi Lệ Trí Thành xử lý xong, đã hơn một giờ sáng. Anh hẹn một số lãnh đạo cao cấp của công ty tiến hành cuộc họp qua điện thoại với Uông tổng vào tám giờ sáng mai.
Tưởng Viên cũng bận rộn cùng anh, lúc hai người rời khỏi văn phòng, anh ta mới hỏi: “Lệ tổng, vậy vé máy bay bay đi Nam Kinh vào sáng ngày mai…”
“Trả lại đi.” Lệ Trí Thành đáp.
Vài ngày sau, sóng gió mới được dẹp yên. Buổi tối yên tĩnh, Lệ Trí Thành lại gọi điện cho Lâm Thiển. Sau khi trò chuyện như thường lệ, anh nói nhỏ một câu: “Nhớ em nhiều.”
Chỉ ba từ đơn giản nhưng khiến Lâm Thiển trầm mặc hồi lâu. Mấy ngày sau đó, mỗi lần gọi điện thoại, giọng điệu của cô không che giấu niềm vui và sự đắc ý.
Thang máy từ từ đi xuống bãi đỗ xe. Khi cánh cửa mở ra, Lệ Trí Thành ngẩng đầu, liền thấy chiếc Land Rover của mình đỗ ở một góc cách đó không xa. Người phụ nữ của anh đang ngoan ngoãn ngồi trong xe đợi anh.
***
Lâm Thiển ngồi trong ô tô đợi một lúc. Nghĩ đến ánh mắt và giọng nói trầm thấp của Lệ Trí Thành, cô bất giác mỉm cười.
Bây giờ là giờ tan tầm, bãi đỗ xe đông người đi lại. Vừa rồi cô cũng phải đợi một lúc mới có cơ hội leo lên xe của anh. May mà chỗ này tương đối khuất nên không ai để ý.
Lâm Thiển đợi thêm vài phút, cánh cửa ở vị trí tài xế mở ra, Lệ Trí Thành chui vào trong xe. Anh không nói một lời, chỉ liếc cô rồi nổ máy.
Lúc ô tô đi ra cổng công ty, Lâm Thiển cúi thấp xuống, né tránh ánh mắt mọi người. Tuy Lệ Trí Thành nói sẽ công khai mối quan hệ nhưng những lúc như thế này, cô vẫn vô thức trốn tránh.
Lâm Thiển không quên nhắc anh: “Không được cười em đâu đấy.”
“Ừ.” Lệ Trí Thành đáp. Sau đó, anh giơ tay vuốt ve lưng cô, như với vật sở hữu. Ra đến đường không bao lâu, Lâm Thiển liền đỏ mặt ngồi thẳng người.
Lúc này, Lâm Thiển mới phát hiện, xe ô tô không phải đi về hướng nhà mình. Nhà cô cũng ở con đường này nhưng đi mấy trăm mét là tới nơi, còn bây giờ đã đi quá một đoạn.
“Chúng ta đi đâu đây?” Lâm Thiển hỏi, cô tưởng anh sẽ đưa cô về nhà cất hành lý trước, sau đó đi ăn cơm.
“Nhà anh.” Lệ Trí Thành trả lời ngắn gọn: “Cất hành lý rồi đi ăn cơm.”
Lâm Thiển ngẩn người. Gì thế? Anh ngang nhiên dẫn cô về nhà sao? Cô đồng ý tối nay qua đêm ở nhà anh lúc nào?
Mặc dù thầm trách móc nhưng cuối cùng Lâm Thiển cũng không lên tiếng phản đối, cô giả bộ ngắm phong cảnh ngoài đường, để mặc Lệ Trí Thành lái xe thẳng về nhà anh.
Nơi anh sống cách tập đoàn Ái Đạt không xa, là một khu biệt thự mới xây cách đây hai năm. Bởi vì nằm ở ngoại ô thành phố nên khu biệt thự có diện tích rất rộng, khoảng hai ba mươi ngôi nhà san sát dưới ánh hoàng hôn.
Lệ Trí Thành sống ở ngôi biệt thự nhỏ sâu trong cùng, gần hồ. Lâm Thiển thoạt nhìn đã yêu ngôi nhà của anh, bởi cô không thích biệt thự quá rộng. Nhà chỉ có hai tầng, diện tích vừa phải, trước sau đều có sân. Sân sau là nơi đỗ xe, sân trước trồng nhiều loại hoa cỏ và có một giàn giá gỗ, nhưng bên trên trống không.
Lâm Thiển sờ vào giàn gỗ: “Anh định trồng gì ở đây?”
“Tùy em.”
Lâm Thiển bụng bảo dạ: Xì, đây đâu phải nhà mình. Mặc dù vậy, trong lòng cô vẫn rất ngọt ngào.
Vừa vào cửa, Lâm Thiển liền nhìn thấy một phòng khách rộng, trang trí theo phong cách điền viên kiểu Mỹ, sang trọng nhưng không mất đi sự trang nhã ấm áp. Lâm Thiển quan sát một lượt, hỏi Lệ Trí Thành: “Không phải do anh trang trí đúng không?”
Lệ Trí Thành đặt hành lý của cô xuống sofa, gật đầu: “Nhà của bố anh, anh tạm thời sống ở đây.”
Lâm Thiển bắt đầu tham quan ngôi nhà với tâm trạng đầy hứng thú. Lệ Trí Thành đúng hai tay vào túi quần, đi theo cô qua phòng khách, phòng ăn, nhà bếp, phòng ngủ. Ngoài phòng khách, những nơi khác không xuất hiện dấu vết có người ở.
Lâm Thiển đi cầu thang xoắn màu trắng lên tầng trên. Tầng hai cũng có một phòng khách nhỏ, sau đó là thư phòng đặt mấy giá chứa đầy sách. Ngoài ra, nơi này còn có phòng tập thể thao, đặt máy chạy bộ và hai máy tập thể hình.
Lâm Thiển đứng ở cửa, hỏi Lệ Trí Thành: “Ngày nào anh cũng tập thể hình sao?”
Lệ Trí Thành: “Anh quen rồi.”
Cũng phải, hồi còn ở trong quân ngũ, chắc chắn anh phải thường xuyên vận động. Lâm Thiển quay người, nhéo cơ bắp trên cánh tay Lệ Trí Thành. Trông anh không cường tráng nhưng cơ bắp rất rắn chắc. Bộ phận đẹp nhất trên thân thể anh chính là cơ bắp không một chút mỡ thừa đó. Hôm trước khi đi công tác, cô còn cọ cọ ở nơi đó mãi… Lâm Thiển hơi đỏ mặt, đi khỏi phòng tập.
Cuối cùng là phòng ngủ. Phòng ngủ rất rộng, trên trần treo đèn pha lê, rèm cửa sổ màu vàng rất dày, bên trong kê một chiếc giường màu trắng cỡ lớn và tủ quần áo. Phòng này tương đối đơn giản, ngoài giường và tủ quần áo chẳng có đồ đạc nào khác. Trên giường thậm chí cũng chỉ có một cái gối.
Dường như đoán ra tâm tư của cô, Lệ Trí Thành lên tiếng: “Em mở tủ quần áo lấy thêm một cái gối ra đây.”
Lâm Thiển hơi xấu hổ, quay đầu trừng mắt với anh: “Anh tự đi mà lấy.”
Khóe mắt anh cười cười, anh kéo tay cô đến bên tủ quần áo, sau đó mở tủ lấy cái gối đưa cho cô. Lâm Thiển cầm cái gối theo phản xạ, cô đỏ mặt quay người đặt gối xuống giường.
Bỗng dưng nổi hứng nghịch ngợm, Lâm Thiển đẩy cái gối của Lệ Trí Thành về một góc, sau đó đặt cái gối của mình ở giữa giường. Vừa định quay người, đắc ý trêu anh, cô liền cảm thấy thân thể ấm nóng của người đàn ông từ đằng sau phủ tới, anh đã ôm eo cô.
Lâm Thiển bị anh đẩy vào tủ quần áo, một tay anh chống lên cánh tủ, một tay ôm thắt lưng cô, hôn cô từ má xuống đến cổ. Cho đến khi toàn thân Lâm Thiển bủn rủn, Lệ Trí Thành mới xoay người cô lại, để cô đối diện anh.
“Sao anh đột nhiên hôn em, em chỉ chiếm vị trí của anh mà thôi…”, thế nào anh lại như bị khiêu khích, bỗng nhiên hôn cô như vậy?
Trước sự hờn dỗi của cô, khuôn mặt anh lại không chút ý cười, ánh mắt trở nên sâu thẳm đen kịt bức người.
“Lâm Thiển, hôm nay là ngày hai mươi ba.”
Lâm Thiển ngây ra, Lệ Trí Thành buông người cô: “Chúng ta đi ăn cơm đã.”
***
Hai người ăn tối tại một nhà hàng nhỏ ở bên ngoài khu biệt thự. Lâm Thiển đã hoàn toàn quên đi cảm giác hụt hẫng và một chút xa lạ trước đó, cô vừa gọi món vừa kể cho Lệ Trí Thành nghe những câu chuyện thú vị trong thời gian cô ở bên ngoài.
Lệ Trí Thành không nhiều lời, nhưng tâm trạng rất vui vẻ, khóe miệng luôn ẩn hiện nụ cười nhàn nhạt, còn ánh mắt không rời khỏi người cô.
Ăn xong, hai người đi bộ về khu biệt thự tĩnh mịch. Đêm nay thời tiết rất đẹp, bầu trời trong vắt, ánh trăng vằng vặc. Nghĩ tới chuyện sắp xảy ra, Lâm Thiển hơi căng thẳng, cô vô thức muốn kéo dài thời gian.
“Ăn cơm xong đi dạo sẽ kéo dài tuổi thọ.” Lâm Thiển viện cớ một cách chính đáng: “Chúng ta đi loanh quanh đi.”
Lệ Trí Thành nói: “Đi siêu thị.”
“Đi siêu thị làm gì cơ?”
Lệ Trí Thành ôm eo cô: “Anh muốn mua ít đồ.”
Ban đầu Lâm Thiển không rõ anh muốn mua gì. Siêu thị ngày cuối tuần tương đối náo nhiệt. Cô đi về khu hoa quả, chọn ít cam và quả kiwi.
Sau khi cân xong, Lệ Trí Thành cầm giỏ hàng, ôm eo cô tiếp tục đi về phía trước. Hai người dạo một vòng, Lâm Thiển cũng chẳng có nhu cầu mua thứ gì. Đến gần quầy thu ngân, cô mới nhớ ra, hỏi anh: “Anh muốn mua đồ gì?”
Lệ Trí Thành không trả lời. Anh dẫn cô đi qua một loạt giá để hàng, cuối cùng lại dừng ở nơi bày những cái hộp nhỏ xanh xanh đỏ đỏ.
Lâm Thiển đỏ mặt trong giây lát, vội giằng khỏi tay anh nhưng phản ứng của Lệ Trí Thành còn nhanh hơn. Anh nắm chặt tay cô, không cho cô bỏ chạy.
Lệ Trí Thành vốn là người có tính cách trầm ổn. Tuy trước đó không h