áy, vuốt lên mái tóc rối bời, thậm chí lấy khăn tay giúp cô ta lau đi nước mắt trên mặt.
Chỉ Tiểu Úc đứng trong bóng tối, nước mắt không người lau.
Cô chỉ có thể ngước nhìn bầu trời u ám không có một ngôi sao…
Lúc Âu Dương Y Phàm choàng người qua Lâm Nhĩ Tích để thắt dây an toàn, Lâm Nhĩ Tích mở mắt, lẳng lặng nhìn anh…
Sau đó bọn họ nói chuyện với nhau, Tiểu Úc không nghe thấy bọn họ đang nói cái gì, nhưng cô thấy trong ánh mắt của Lâm Nhĩ Tích là sự khát khao, chờ mong.
Sau đó, Lâm Nhĩ Tích còn nói một câu, Âu Dương Y Phàm gật đầu, đóng cửa, lái xe rời đi.
Âu Dương Y Phàm đứng dưới một khách sạn xa hoa, sau đó ôm Lâm Nhĩ Tích lên lầu.
Hai mươi mốt tầng lầu thủy tinh ánh lên màu xanh nhạt của rèm cửa sổ, trở thành điểm nhấn duy nhất cho tòa nhà lớn dưới trời đêm không trăng mà vẫn sáng sủa.
Cô tháo nhẫn kim cương trên tay xuống ném ra ngoài cửa xe, bình tĩnh nói tài xế: “Đi thôi.”
Cô tưởng rằng chính còn có thể giống như trước, kiêu ngạo mà ngẩng đầu, phóng khoáng nói bỏ đi!
Nhưng taxi chạy qua nửa thành phố, đau xót trong cô vẫn cuốn lấy nửa thành phố, qua nhà của cô, qua nhà của hai người, cuối cùng cô vẫn đứng dưới tòa nhà kia .
Tiểu Úc xuống taxi, giọt mưa tí tách lạnh buốt, chúng khiến cô đau nhức mà bình tâm lại rất nhiều.
Cô ngồi chồm hổm trên mặt đất, tìm kiếm lại chiếc nhẫn cô vứt bỏ, mưa càng rơi càng lớn, lạnh giá xuyên thấu chiếc áo khoác mỏng manh, nhưng cô không thấy lạnh, tiếp tục vuốt, rốt cục tại một vũng nước tìm thấy cái nhẫn, nắm chặt trong tay.
Lòng bàn tay bị viên kim cương tượng trưng cho vĩnh cửu kia đâm đau đớn, đau đớn truyền tới ngực, truyền tới chóp mũi…
Thoát khỏi ảo tưởng, để tình yêu rời đi, bên trọng bên khinh, cô đã không thể bàn cãi.
Lạnh giá, mưa, đêm tối, trơ trọi, tan nát cõi lòng… Đều có thể nén chịu được.
Chỉ duy nhất chịu đựng không nổi việc anh gieo hy vọng tốt đẹp trong cô, rồi làm cô thất vọng hoàn toàn về anh! ! !
*****************************
Trong tiếng gió táp mưa rào, Tiểu Úc mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập toé lên bọt nước, nghe thấy tiếng cửa sắt lay động.
Cô vừa nâng lên gương mặt chôn ở đầu gối, một sức lực thật lớn nắm chặt lấy hai vai của cô kéo cô lên…
“Tiểu Úc!?”
Khí lực biến mất nghe được tiếng gọi quen thuộc của Âu Dương Y Phàm liền ngưng tụ trở về, từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên cô hành động nhanh hơn suy nghĩ, vung một bạt tai đánh vào trên mặt anh.
Thanh âm lanh lảnh còn rõ hơn tiếng mưa rơi!
Anh xoay gương mặt bị nghiêng lại, nước mưa trên tóc chảy qua hai má, ướt đẫm quần áo.
Anh nhìn cô… Chỉ là nhìn cô, cũng không nói một chữ nào.
Tiểu Úc vốn đang muốn tát một bạt tai nữa, nhưng thấy anh ngay cả tránh cũng không tránh, hai tay vẫn đặt ở hai bờ vai cô như cũ, biểu tình xem ra còn thương tâm hơn cô, tay cô thế nào cũng đánh không nổi nữa!
Chờ cánh tay cứng ngắc của cô buông xuống, anh mới mở miệng: “Anh xin lỗi.”
“Được, em nhận!” Cô gật đầu, xoay người…
“Tiểu Úc!” Cô kéo cánh tay của cô, “Anh và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường, người anh yêu là em.”
“Nếu như anh thực sự yêu em, chúng ta sẽ không phải gặp nhau ở chỗ này.”
Anh thở dài một tiếng nặng nề, cởi áo khoác trên người đắp lên cô: “Tiểu Úc, quán bar loạn như vậy một phụ nữ ở ngoài uống rượu rất nguy hiểm. Anh có trách nhiệm mang cô ấy về…”
Cô cười cay đắng: “Anh vẫn còn quan tâm cô ta.”
“Cô ấy là em gái Quân Dật, anh không thể bỏ mặc cô ấy.”
“Vậy sao Lâm Quân Dật không đến?”
“Cậu ta…” Âu Dương Y Phàm nhất thời không biết giải thích làm sao, có chút ảo não.”Rốt cuộc em muốn anh nói như thế nào em mới tin? Anh thật tình với em, nhưng em tới giờ chưa từng tin tưởng anh!”
Mưa khiến cho quần áo mỏng manh trở nên nặng nề, nặng đến mức cô thở không nổi. Thì ra khi đau lòng đến tột cùng, trái lại biến thành bình tĩnh. Cô không muốn cãi nhau cũng không muốn làm rắc rối cô muốn nghỉ ngơi một chút, một năm, hai năm, có thể mười năm.
Cô nói: “Có lẽ, chúng ta căn bản không thích hợp… Không phải vấn đề của anh và Lâm Nhĩ Tích mà là anh không có cách nào khác khiến cho em tin tưởng anh….”
Tiểu Úc đem nhẫn kim cương trong lòng bàn tay đặt ở trong tay anh, nói với anh: “Ivan, em mệt rồi em muốn về nhà.”
Anh nhìn chiếc nhẫn cười khổ nhưng không nói gì.
Cô cho rằng lúc nói chia tay, những gì đè ép trong lòng cũng tan biến, một chút cũng không còn…Trái lại ép quá mạnh, mạnh đến mức cô không cách nào chịu đựng!
*********************
Âu Dương Y Phàm đưa cô về nhà. Lúc cô định ấn chuông cửa, anh ôm chầm cô nhẹ nhàng hôn một nụ hôn lên môi cô.
Nhẹ như gió, nhạt như nước.
Tiểu Úc xoay mặt đi, tránh đi nụ hôn tượng trưng tạm biệt của anh, đang muốn ấn chuông cửa thì nghe anh nói: ” Anh cứ nghĩ trả giá một chút, thay đổi một chút, là có thể chạm đến lòng em.”
Tay cô thoáng chút cứng ngắc, ấn xuống.
Cùng với tiếng chuông cửa, giọng anh khàn khàn vang lên bên tai cô: “Anh nghĩ mình kiên trì một chút, dễ dàng tha thứ một chút, em sẽ hiểu tình cảm của anh, nhưng em chưa bao giờ hiểu, vĩnh viễn cũng không biết…. Bất kể anh cố gắng như thế nào, em cũng không thể tin tưởng — anh yêu em!”
Mưa làm ướt thân thể anh, cũng làm ướt lời nói quyết đoán không thể ngăn cấm của anh.
Nhìn sự ưu thương và bất đắc dĩ trên mặt anh khiến cô bắt đầu tự trách…
“Em xin lỗi!” cô nói.
“Anh tôn trọng sự lựa chọn của em.”
Anh buông tay, nói câu cuối cùng: “Mặc dù anh rất yêu em…”
Nói trắng ra đây là lời chia tay sao?
Sao anh không hung hăng nắm chặt cánh tay cô, lay lay cô rồi rống to: “Là mắt tôi mù mới yêu người tuyệt tình như em!” [Tác giả: Nếu tiếng rống to khàn giọng càng có hiệu quả]
Nhưng người ta ngay cả chia tay đều cư xử khéo léo tao nhã tựa như hoàng tử, trong ánh mắt đều là đau xót, khóe miệng còn cố gắng mỉm cười khoan dung, giày xé lòng cô, máu từ tim chảy tràn còn điên cuồng hơn cả mưa.
Đúng lúc Tiểu Úc muốn ôm anh nói: “Thật ra em yêu anh!”, người hầu lại mở cửa cho cô.
“Tiểu thư?”
Âu Dương Y Phàm dặn dò người hầu: “Tiểu Úc mắc mưa, nấu bát canh gừng cho cô ấy uống….. Chăm sóc cô ấy tắm lại lần nữa rồi để cô ấy ngủ…. Đừng quấy nhiễu cô ấy nghỉ ngơi, nếu Quan bá phụ , bá mẫu hỏi, bảo họ gọi điện thoại cho tôi.”
Âu Dương Y Phàm nói xong, lại vỗ vỗ bả vai của nàng, nói với nàng: “Em giữ gìn sức khỏe.”
Cô ngây ngốc gật đầu, nước mưa trên mặt có độ ấm đặc biệt.
Đáng tiếc mưa quá lớn, anh không thấy nước mắt trên mặt cô…
Anh mở cửa xe, lên xe.
Mưa tạt vào trên kính xe ô tô, bóng dáng anh mờ ảo.
Anh ngồi trong xe, nhìn trong lòng bàn tay thật lâu, mới khởi động xe, biến mất trong cơn mưa mù mịt.
Cô tựa vào cửa khóc…
Cô biết, anh là đang nhìn chiếc nhẫn kim cương cô trả lại cho anh!
********************************************
Tắm rửa sạch sẽ, uống canh gừng, Tiểu Úc vốn định ngủ một giấc quên cả trời đất, việc gì cũng không thiết. Không ngờ đầu óc hỗn hỗn độn độn, lăn qua lộn lại như thế nào cũng không ngủ được……
Gối đầu ướt, cô lật qua mặt kia, mới phát hiện mặt kia cũng ướt.
Ngủ đến giữa trưa, điện thoại dưới lầu vang, tuy rằng thanh âm không lớn, nhưng theo phản xạ cô ngồi dậy muốn đi nghe điện thoại.
Khi mặc quần áo xuống lầu mẹ cô đã cúp điện thoại, ba cô hỏi: “Là Y Phàm gọi tới?”
“Uh! Đứa nhỏ này thật hiểu chuyện, nói đã mời bác sĩ, chốc nữa lại đây xem Tiểu Úc có cảm lạnh không.”
“Như thế là còn lo lắng cho Tiểu Úc của chúng ta, xem ra hai đứa cũng không xảy chuyện gì lớn, chắc là giận dỗi thôi.”
“Tính tình Tiểu Úc tùy hứng, đều là do chúng ta làm hư.”
Tiểu Úc ngẩn ngơ đứng trên cầu thang… hay là thực sự là cô quá tùy hứng.
Cô nhớ có một buổi tối, cô nằm ở trên ghế xem tiểu thuyết, thấy bên trong nhắc tới kem thuyền chuối tiêu, cô lau miệng thần cảm thán: “kem thuyền chuối tiêu… thèm ăn quá a!”
Âu Dương Y Phàm lập tức mặc quần áo đi ra ngoài, mấy tiếng đồng hồ sau, mua kem thuyền chuối tiêu về…
Không biết anh mua ở đâu, mà hương vị đều ngon hơn tất cả kem thuyền chuối tiêu cô đã từng ăn!
Thật ra Âu Dương Y Phàm rất lười, đôi khi cô bảo anh đến công ty xem, anh luôn nói bận rộn, nhưng mỗi buổi tối khi đón cô tan ca cho tới bây giờ anh chưa từng nói anh bận.
Mỗi lần anh đi ra ngoài xã giao trở về đều nói mệt, nhưng cùng cô dạo phố một ngày, bước chân khi đi đường đều cứng ngắc, cho tới bây giờ chưa từng than một câu: anh mệt!
Nghĩ nghĩ nước mắt cô lại chảy xuống, anh đối xử với cô thật sự rất tốt!
Ba cô định nói chuyện, thấy cô xuống lầu vươn tay kéo ghế dựa bên cạnh: “Con thức rồi? Lại đây ăn một chút gì đi.”
Cô đi qua ngồi xuống, ông không hỏi cô vì sao về nhà, ngược lại hỏi: “Làm ở công ty Y Phàm thế nào?”
“Rất tốt, toàn bộ đều đi vào quỹ đạo, phát triển càng lúc càng nhanh!”
“Y Phàm nói bạn nó rất có năng lực, bình thường con nên học hỏi nhiều ở anh ta … Nhìn xa xa một chút.”
Ánh mắt của cô quả thật rất thiển cận, cứ nghĩ rằng ba cô vì tác hợp cô cùng Âu Dương Y Phàm mới đem cô giao cho anh, thì ra bọn họ là muốn để cho cô học hỏi Lâm Quân Dật.
Hèn gì mỗi lần cô trách móc Âu Dương Y Phàm: “Anh là một người đàn ông, một ông chủ lớn lại ở nhà nhàn nhã tự tại, để em liều sống liều chết bán mạng cho công ty anh.”
Anh luôn nịnh nọt, đấm lưng cho cô, cực kỳ tỉ mỉ hỏi công việc một ngày của cô.
Có khi còn thay cô bày mưu tính kế, cả đêm vẽ kế hoạch với cô…
Bây giờ nhớ lại, căn bản anh không phải lười, mà là không muốn can thiệp nhiều vào chuyện hoạt động ở công ty Lâm Quân Dật.
Làm một người bạn, anh tôn trọng và tín nhiệm Lâm Quân Dật!
Làm người yêu, anh luôn dành cho cô sự ủng hộ và khích lệ lớn nhất.
Mà cô, hiện tại mới hiểu… Anh điềm đạm săn sóc cô.
Tiểu úc lắc đầu không muốn nghĩ tiếp, càng nhớ càng đau đầu!
******************************
Ngày đầu tiên chia tay, cô vượt qua trong hỗn loạn, trừ bỏ trống rỗng không có cảm giác đặc biệt gì;
Ngày thứ hai chia tay, cô nhìn trần nhà ngẩn người một ngày, lấy di động ra nhìn nhiều lần, không phải không muốn khởi động máy, là mở máy không được.
Ngày thứ ba chia tay, mẹ cô lải nhải bên tai cô một ngày, bảo cô gọi điện thoại cho Âu Dương Y Phàm, cô một câu cũng không nói, chỉ nằm ngủ.
Ngày thứ tư chia tay, cô trống rỗng nhìn ngón tay ngẩn ngơ thì mẹ Quan lại nói có một cô gái một họ Lâm gọi điện thoại đến tìm cô. Tiểu Úc tỏ ra phong độ, dù không muốn cũng cố nhịn, xuống lầu tiếp điện thoại.
“ Xin chào, xin hỏi ai ở đầu dây vậy?” Cô biết rõ mà vẫn hỏi.
Điện thoại truyền đến một giọng nói mềm mại: “Tôi là Lâm Nhĩ Tích, em gái Lâm Quân Dật.”
Cư nhiên chưa nói rõ là bạn của Âu Dương Y Phàm, thật là một người thông minh.
“À. Tìm tôi có việc sao?”
“Có thể gặp cô một lần không? Tôi có mấy lời muốn nói với cô.”
“Không phải ngại, đúng lúc tôi cũng có chút việc. Có gì mà không thể nói bằng điện thoại sao? Vì sao phải gặp mặt tôi mới nói?” Tuy rằng Tiểu Úc cố gắng tỏ ra khéo léo, nhưng giọng điệu vẫn không tự nhiên lắm.
Trong phúc chốc điện thoại im lặng, giọng nói dịu dàng vang lên.”Vậy tôi nói thẳng, là