mò đi bật đèn. Tôi mò toàn bộ đèn trong phòng khách, thậm chí bật cả ti vi. Đùi bị muỗi đốt sưng vù mấy chỗ, vừa ngứa vừa đau, nãy giờ làm tôi đứng ngồi không yên. Điều khiến tôi bất an hơn cả, đó là tôi lại chọc giận Mạc Thiệu Khiêm mất rồi. Đáng lẽ tâm trạng của hắn hôm nay cũng khá vui vẻ, vậy mà tôi lại đi chọc giận hắn.
Chẳng biết Mạc Thiệu Khiêm bỏ đi đâu. Tiếng sóng xô bờ liên tiếp dội về, ngoài kia gió giật mỗi lúc một mạnh, hai âm thanh ấy hòa vào nhau, tạo thành tiếng rít gào của một lòai sinh vật không tên. Đầu tôi không thể nghĩ được chuyện gì khác khi thứ âm thanh kinh khủng ấy cứ xâm chiếm toàn bộ trái tim. Tôi nép mình vào một góc ghế, thậm chí, tôi không dám nhìn vào ti vi, như thể sợ một con quái vật nào đó sẽ bò ra từ màn hình. Cả người run lên bần bật vì khiếp đảm. Tôi có cảm giác căn nhà này ẩn nấp đầy rẫy quái vật, chúng khiến tôi không thể nào chịu đựng thêm nữa.
Tôi ôm chặt chiếc điện thoại, bắt đầu bấm số của Mạc Thiệu Khiêm nhưng di động trên bàn lại reo, thì ra hắn quên không mang theo máy. Đến di động mà hắn còn để ở nhà thì có thể đi đâu được chứ?
Vùng này hoang vu, bốn bè là bãi cát, trống vắng, lưa thưa vài căn biệt thự, thậm chí nhà hàng xóm cũng chẳng lên đèn. Tôi run rẩy, siết thật chặt chiếc di động của hắn trong tay rồi chẳng may chạm vào phím mở máy. Danh mục các cuộc gọi gần đây hiện ra, tôi nhìn chiếc điện thoại, toàn bộ danh bạ chỉ ghi tên liên lạc của hai người, một đề là “mẹ”, còn lại cái tên lẻ loi, trơ trọi kia là của tôi.
Tôi lật tới lật lui mấy trang, cũng chỉ có mỗi mục ấy, tên tôi được lưu kèm ba số điện thoại, một là số di động, hai là số máy bàn phòng ký túc xá, sau cùng là số máy bàn khu chung cư. Tôi biết hắn còn một chiếc di động khác để liên lạc công việc, còn chiếc này là số máy cá nhân. Nhưng tôi không thể nào tin nổi bên cạnh số điện thoại của mẹ hắn lại là tên tôi.
Tôi biết mình không nên táy máy, đụng chạm vào điện thoại của hắn, trước nay, tôi chưa từng đụng chạm đến đồ đạc của hắn. Bây giờ, tôi cũng nên đặt nó ra xa một chút. Dù sao thì hắn cũng chẳng dính dáng gì đến tôi, việc tôi quay lại cũng chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi. Nhưng tôi không kiềm chế nổi, lại tò mò sờ vào lần nữa, ba mươi cuộc gọi được liệt kê trong danh sách gần đây nhất: Đồng Tuyết 1, Đồng Tuyết 2, Đồng Tuyết 3…
Tôi lật đến tận trang cuối cùng mà vẫn chỉ thấy tên mình.
Có khi hắn thuộc lòng số máy của vợ mình rồi nên không nhất thiết phải lưu vào đây. Tôi hốt hoảng nhủ thầm như vậy nhưng trong điện thoại lại xuất hiện thêm hai bức ảnh, chỉ duy nhất hai bức ảnh ấy: một tấm là ảnh tôi, tấm kia cũng là ảnh tôi.
Bức ảnh đầu tiên, mắt tôi nhắm nghiền trong cơn say ngủ mà khoảng cách chụp thì gần kề đến nỗi có thể thấy từng sợi lông mi. Tấm thứ hai là hình tôi cười tươi rói, khoe lúm đồng tiền hai bên má. Tôi cũng chẳng nhớ mình đã toe toét thế này trước mặt hắn lúc nào và hắn có cơ hội ghi lại hình ảnh của mình bao giờ. Hai bức ảnh làm tôi thảng thốt, tất cả mọi thứ làm tôi sửng sốt, những dấu vết để lại trong chiếc điện thoại này chẳng khác nào một sự bịa đặt vô căn cứ. Không, chắc chắn mình đang bị ảo giác, mình không nên xem những thứ này, mà đáng lẽ, hắn cũng không nên lưu chúng lại trong máy.
Tôi mò mẫm tất cả chức năng của điện thoại. Khi lần mò tới hộp tin nhắn, hòm thư gửi đến và gửi đi hoàn toàn trống rỗng, trong thùng thư rác còn sót lại một tin đã xóa, tôi liền mở ra xem.
Thời điểm gửi tin là khoảng vài tháng trước, từng chữ nối tiếp nhau dàn hàng trên màn hình: “Mạc Thiệu Khiêm à, anh không nhận điện htoại của tôi thì sẽ phải hối hận. Đồng Tuyết có thai rồi nhưng anh đừng mừng vội. Thứ nhất, tôi biết cô ta và bạn trai bé nhỏ kia tình cũ không rủ cũng đến, chắc đến tám mươi phần trăm đứa trẻ không phải con anh. Thứ hai, giả sử có là của anh đi chăng nữa thì anh cũng chẳng có cơ hội cha con đoàn tụ đâu, bởi vì cô ta đã kịp tới bệnh viện xử lý rồi.”
Người gửi không đề tên tuổi mà chỉ hiện một số máy hoàn toàn xa lạ, chính tôi cũng chưa thấy bao giờ. Tôi chẳng còn sức để đoán người đó là ai, liền vứt chiếc điện thoại sang một bên như thể mình đang cầm trong tay một củ khoai nóng giãy. Từ trước tới nay, Mạc Thiệu Khiêm chưa bao giờ đối xử tử tế với tôi, tôi là con gái của kẻ thù giết cha hắn nên hắn hận tôi, hận đến nỗi phải bóp nát cuộc đời tôi mới hả. Mộ Vịnh Phi từng kể hắn yêu chị ta nhiều lắm nên mới bày ra đủ trò. Đối với hắn, tôi cũng chỉ là một quân cờ dễ ăn như Tô San San mà thôi.
Bấy lâu nay, hắn hận tôi, tôi cũng hận hắn. Tôi cứ nghĩ mãi mà không lý giải được tại sao tự nhiên hắn lại mò đến khách sạn tôi ở, bây giờ mới biết thì ra có người mách hắn. Tôi chỉ muốn rời xa nơi này. Mọi thứ ở đây là nỗi khiếp đảm đối với tôi, biết đâu hắn cố ý để tôi động vào điện thoại của hắn. Có lẽ hắn cảm thấy bấy nhiêu giày vò vẫn chưa đủ, bao lần hắn lừa tôi vẫn còn nhẹ nhàng quá. Cuộc đời tôi bị hắn giẫm đạp vẫn chưa đủ thỏa mãn, hắn muốn nhiều hơn thế. Tôi hiểu hắn hận mình biết chừng nào, bấy lâu nay, tôi luôn hiểu.
Giây phút cuối cùng trong cơn hoảng loạn, dường như tôi dã vắt chân lên cổ để vùng chạy khỏi căn nhà đó. Tôi cứ lao về phía trước, cho đến khi đôi chân rệu rã mới dừng lại, thở hổn hển. Xa lắm mới thấy một ngọn đèn đường lẩn khuất trong lớp sương lãng đãng được gió biển thổi dạt vào, còn những nơi xa kia đều phủ một màu đen mịt mùng và tiếng sóng rì rào vỗ bên tai. Nỗi sợ hãi trong lòng càng dâng cao. Mọi vật chìm trong tĩnh mịch, phải đi bộ rất lâu mới thấy một căn biệt thự nhưng phần lớn đều bỏ không trong tăm tối, cả đường tuyệt nhiên không một bóng người hay bóng xe.
Tôi thấy sợ hãi ngay với cả tiếng bước chân của chính mình, tôi nhớ mẹ, nhớ Duyệt Oánh, chỉ mong có người bên cạnh nhưng chẳng thấy bóng dáng một ai. Tôi loạng choạng tiến về phía trước, như thể đang dấn bước vào cơn ác mộng, thời khắc này giống như một cơn ác mộng, tôi đã mất phương hướng, chẳng biết đi đâu, về đâu. Mạc Thiệu Khiêm bỏ tôi bơ vơ nơi này, còn hắn chẳng biết đã đi đâu. Giá như có hắn ở đây giờ này thì tốt biết mấy, đành rằng hắn cũng thuộc loại đáng sợ nhưng còn đỡ hơn chỉ có mình tôi lang thang ở đây.
Mặt đất lởm chởm sỏi đá khiến mỗi bước chân đặt xuống lại cộm đau. Tôi quýnh quáng, mong tìm thấy ai đó, nhưng cũng sợ yêu ma, quỷ quái từ trong màn sương nhảy bổ ra, tiếng sóng xô bờ càng làm tôi thêm ớn lạnh. Tôi cảm nhận rõ rệt cảm giácl ành lạnh chạy dọc sống lưng, mồ hôi túa ra đầm đìa, thậm chí không dám bước mạnh chân, bởi tôi luôn có linh cảm, từ tất cả những nơi tối mù mịt sẽ xổ ra một loài mai quái nào đó.
Mẹ sẽ không đến cứu tôi, Duyệt Oánh cũng không ở đây giờ này, tôi muốn bật khóc, nơi này chỉ có Mạc Thiệu Khiêm mà thôi. Nhưng không biết hắn đang ở đâu, tôi đi bộ bao lâu mà chưa thấy ánh đèn nào. Tôi khiếp đảm, đèn đường hỏng hết rồi sao? Hay mình bị lạc đường hoặc quanh đây không hề có cột đèn nào?
Tôi hoảng hốt, ngay cả tiếng bước chân của chính mình cũng khiến nỗi sợ hãi nhân lên gấp bội. Bỗng thấy trước mặt có vật gì đen thui nhảy bổ ra từ màn sương mù. Bốn chân nó đạp soàn soạt trên sỏi đá, đôi mắt đỏ ngầu. Tôi kinh hãi thét lên rồi cắm đầu bỏ chạy. Tôi nghe sau lưng mình có tiếng bước chân dồn dập của con quái vật đang đuổi theo. Bao suy diễn về những điều bất trắc ập đến trong đầu càng đẩy tôi rơi vào cơn hoảng loạn, tôi cố chạy nhanh hơn. Khi chạy tới vùng sáng của ngọn đèn đường, con quái vật đó liền sủa tru tréo, lúc đó tôi mới nhận ra, đó là một con chó to. Vừa chạy, tôi vừa ngoái lại nhìn, thấy nó vẫn lao thẳng về phía mình. Ánh đèn đường soi tỏ hàm răng sắc nhọn cùng thân mình lốm đốm của nó, tôi đoán nó là loài chó hoang, không, một con chó dại mới đúng.
Tôi khiếp đảm, chực bật khóc, gào rát cổ họng mà không một ai đến cứu. Tôi chẳng quan tâm con đường đang chạy dẫn về đâu, cũng chẳng rõ mình đã chạy bao xa, tôi cứ lao đầu về phía trước, sau lưng là con chó dại đuổi theo ráo riết. Tôi chạy đến bờ biển, trên bãi cát vắng tanh không một bóng người, chỉ có cát dưới chân là mềm nhũn. Xung quanh là những tảng đá lởm chởm mọc xen kẽ nhau, ngày qua ngày bị nước biển mài giũa thành những hình thù kỳ dị. Tôi vừa chạy vừa khóc, hình như dưới dải đá ngầm đằng xa thấp thoáng có bóng người, trời không ánh trăng, những ngôi sao lẻ loi phản chiếu loang loáng trên mặt nước biển, tôi không nhìn rõ bóng dáng đó là của con người hay chỉ là một mỏm đá, nhưng tôi vẫn ôm hy vọng mong manh, lao về phía ấy. Tôi la hét thất thanh, lạc cả giọng, có lẽ lúc đó tôi đang kêu cứu hoặc đang gọi mẹ. Rồi tôi vấp phải một hòn đá lẫn trong cát, ngã sõng soài xuống đất, đau điếng.
Đầu gối đau rát như bị xát muối ớt, không cho tôi kịp bò dậy, mà tôi cũng không dám ngoái đầu nhìn lại, chỉ luôn miệng gào thật to. Bóng đen kia khẽ động đậy, chứng tỏ đó là một con người thực sự. Người ta hẳn đã nghe thấy tiếng kêu cứu, liền lao ngay về phía tôi, trong khi con chó dại kia đã đuổi tới nơi. Tôi cuồng cuồng, vơ vội nắm cát ném loạn xạ, nó lùi mấy bước rồi lại xông lên. Có người chắn ngay trước mặt tôi, tôi chỉ kịp trông thấy người đó vung chân đá con chó, rồi lại nhặt một hòn đá đập khiến nó tru lên ăng ẳng.