77F1.Xtgem.Com
HOME
Thủ Thuât
Khám Phá
Đọc Truyện
Media
WAPMASTER
Thứ Bảy 28/06/2025 00:25
Ngủ ngon bạn nhé 🌛
√
WAPSITE NGỪNG CẬP NHẬT DATA MỚI , MỌI THẮC MẮC LIÊN HỆ QUA
FACEBOOK
.
Trang chủ
›
Đọc Truyện
›
Ngôn Tình
›
Thiên Sơn Mộ Tuyết
Chương 13
Theo dõi
Tôi không rõ mình trở về thành phố quen thuộc kia như thế nào. Lúc ngồi trên tàu, tôi chán chường nghĩ, giả sử có bị xã hội lên án, có bị người ta băm vằm thành trăm mảnh, cũng đành liều xông tới, muốn ra sao thì ra. Về đến trường, bầu không khí xung quanh vẫn vậy, bình yên như thể chưa từng xảy ra sóng gió, tôi lấy hết can đảm bước vào ký túc xá.
Tôi gặp một người bạn cùng lớp ở ngoài hành lang, không cho tôi thời gian kịp lẩn trốn, cô ấy đã chủ động bắt chuyện, nói:
- Bọn tớ nghe Duyệt Oánh kể cả rồi, cái bọn đốn mạt tung tin vịt ở trên mạng đáng bị trời vật cho một nhát chết tươi mới phải!
Tôi hoàn toàn không hiểu cô ấy nói gì, cũng thấy chột dạ nên không muốn nhiều lời. Tôi đẩy cánh cửa khép hờ, trong phòng vắng tanh, chỉ có mình Duyệt Oánh đang ngồi trên giường chơi PSP như mọi ngày, nghe tiếng bước chân, cô ấy ngẩng lên nhìn thoáng qua tôi rồi lại cúi đầu chơi tiếp:
- Sau này đừng có hèn thế nữa, xảy ra việc thì bỏ chạy, chẳng ra thể thống gì cả.
Tôi chỉ “ừ”, vậy mà cô ấy vẫn vùi đầu vào game, rồi nói:
- Đáng lẽ tớ chả thèm đếm xỉa gì đến cậu nữa đâu nhưng chơi với nhau ba năm, tơớ thừa biết cậu là loại cố chấp bảo thủ, chắc chắn là bị lừa! Dù là chuyện thất đức, nhưng tớ lại có cảm giác nhất định cậu có nỗi khổ tâm riêng… Nghĩ kỹ cũng thấy mình hèn thật… Có điều, tớ tin cậu… à mà thực ra tớ chẳng giúp được gì, chẳng qua tự nhiên lòi đâu ra một topic nhắc đến cậu và Mộ Chấn Phi ở trường bên, tớ chỉ nói góp vài câu… Xác nhận cậu đích thị là bạn gái của Mộ Chấn Phi, chứ đừng tưởng tớ giúp cậu… tớ chỉ… Mẹ kiếp!
Khi cô ấy buông tiếng chửi tục tĩu thì cũng quẳng PSP sang một bên, nhảy xuống giường, hùng hổ vung tay nện cho tôi một đấm:
- Khôn hồn thì khai ra mau, cậu bị lừa, bị ép buộc, bản thân không cố ý, cậu yêu thằng cha ấy lúc cậu không biết hắn đã có vợ, bằng không tớ dóc xương cậu nấu cao hồ ly tinh bây giờ! Dù là nói dối thì cậu cũng phải với tớ như thế chứ, bằng không tớ phải làm sao mới xứng đáng với người mẹ quá cố của mình đây?
Đôi mắt cô ấy trong veo, ngấn lệ, còn tôi nước mắt lưng tròng, lẳng lặng nhìn cô ấy. Trông tôi khóc chắc là kinh dị lắm nên dù đang rưng rức mà cô ấy vẫn đánh đấm tôi.
- Xéo đi rửa mặt đi, còn khóc nữa tớ lấy chổi hất cậu ra ngoài đấy!
Tôi ngoan ngoãn đi rửa mặt, lúc bước ra, Duyệt Oánh cũng đã bình tĩnh hơn. Cô ấy thuật lại toàn bộ chuyện tối hôm kia ở diễn đàn trường bên cạnh bỗng dưng rộ lên tin đồn, nói tôi là người yêu của Mộ Chấn Phi chứ không phải là gái do đại gia bao. Sau đó, có người tung tin gia tộc Mộ thị vốn là một trong những doanh nghiệp lớn mạnh hàng đầu, tuy chỉ là vài nét sơ qua nhưng vẫn khiến tất cả rùng mình kinh ngạc.
- Nhà họ Mộ giàu lắm, còn giàu hơn của bố tớ. Gia tộc nhà họ thuộc loại phức tạp, có tiếng trong giới kinh doanh. Có người nói phòng thí nghiệm siêu dẫn ở trường bên là do nhà họ bỏ tiền quyên góp đấy! Chậc chậc… Bọn họ còn nói chiếc Maybach kia thực ra là của họ hàng Mộ Chấn Phi, lúc đó, họ mới vỡ lẽ vì sao trên người cậu toàn là hàng hiệu.
Duyệt Oánh vẫn chưa trút hết bực dọc liền giáng cho tôi thêm một cú:
- Cậu tốt số thật, đến Mộ Chấn Phi cũng tình nguyện ra mặt đỡ hộ cậu vụ này.
Tôi vẫn đờ đẫn cả người, mối quan hệ giữa Mạc Thiệu Khiêm và Mộ Chấn Phi chỉ có mình tôi biết, sao anh ta lại nhúng tay vào chuyện này nhỉ? Lẽ nào nguồn cơn ngọn ngành là vì Mạc Thiệu Khiêm? Nhưng trong chuyện này, đáng lẽ Mộ Chấn Phi phải đứng về phía chị anh ta, rồi phải vui mừng ra mặt khi thấy loại hồ ly tinh như tôi gặp quả báo chứ?
Duyệt Oánh hỏi tôi mấy ngày qua đi đâu, tôi bèn thành thật kể với cô ấy rằng mấy ngày qua tôi ở chỗ Tiêu Sơn. Duyệt Oánh “hừ” một tiếng lấy lệ, mãi sau mới nói:
- Tớ còn tưởng cậu nghĩ quẩn rồi đi tự sát cơ đấy, làm tớ uổng công lo mất mấy ngày liền.
Tôi dang tay, ôm cô ấy vào lòng, thực ra từ lâu rồi, tôi luôn muốn làm hành động kỳ cục này. Duyệt Oánh vỗ lưng tôi, nói:
- Mọi chuyện qua rồi, nhưng từ nay về sau đừng làm thế nữa, yêu một gã tử tế không được hay sao mà cứ phải dây dưa với người đã có vợ hả?
Tôi bình tĩnh thuật lại đầu đuôi ngọn ngành mối quan hệ giữa mình và Mạc Thiệu Khiêm cho cô ấy nghe. Giờ tôi đã có thể bình tĩnh giãy bày mọi chuyện trong quá khứ mà không hề sợ sệt, không hề giấu giếm. Lúc kể với Tiểu Sơn, lòng tôi vẫn tràn ngập nỗi tủi hờn khôn cùng, vậy mà khi tâm sự với cô ấy, tôi đã có thể cố gắng kiềm chế bản thân. Càng nghe, cô ấy càng kinh ngạc, rồi trợn tròn mắt thảng thốt, đặc biệt là đoạn tôi tự sát bất thành lần cuối. Cô ấy hít một hơi thật sâu rồi siết chặt tay tôi, vén chuỗi hạt bấy lâu nay chưa từng tháo lên.
Cô ấy trân trối nhìn vết sẹo xấu xí như một con giun bò ngoắn ngoèo trên cổ tay tôi, rồi lại nhìn tôi.
Tôi cười trừ, nói:
- Kể từ đó về sau, tớ không chơi đàn được nữa, đến cầm cốc nước còn chẳng vững nữa là. Cậu cứ gặng hỏi sao tớ không chơi đàn nữa, bấy lâu nay tớ vẫn vòng vo chưa kể cho cậu nghe sự thật.
Khóe mắt cô ấy đỏ hoe, ôm chầm lấy tôi:
- Đồng Tuyết!
Cô ấy ôm tôi chặt đến nỗi khiến tôi ngạt thở, tôi bèn vỗ về:
- Tớ không sao đâu, thật đấy!
Cô ấy lại đấm tôi một cái thật mạnh:
- Sao lúc nào cậu cũng nói thế? Cậu toàn làm tớ buồn thôi!
Tôi cũng buồn lắm, nhưng buồn mấy thì mọi chuyện cũng qua rồi. Một khi tôi đủ can đảm kể ra mọi chuyện, một khi có bạn bè chia sẻ cùng tôi, tôi chẳng còn sợ gì nữa.
Duyệt Oánh đúng là bạn tốt nhất của tôi, cô ấy nói:
- Tớ sẽ giúp cậu, dù thế nào đi nữa, tớ nhất định sẽ nghĩ cách giúp cậu.
Thực tế, chúng tôi chẳng biết xoay xở thế nào, còn mai sau ư? Tôi lắc đầu, không muốn nghĩ đến bất kỳ chuyện tương lai nào nữa.
Trên mạng, chuyện của tôi và Maybach đã dần lắng xuống, thay vào đó là chủ đề về một minh tinh quốc tế nào đó mặc bikini tắm nắng bị chụp trộm, đang nổi chình ình trên diễn đàn trường, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Có lẽ chỉ vài ngày tới là chuyện tôi và Maybach sẽ nhanh chóng đi vào quên lãng thôi.
Giọt nước tràn ly cuối cùng lại bốc hơi hết chỉ trong có mấy ngày.
Túi xách vẫn quẳng trên giường, di động đã hết pin từ lâu, tôi bèn cắm sạc rồi mở máy xem. Máy báo có mười sáu cuộc gọi nhỡ, trong đó, Duyệt Oánh gọi cho tôi một lần, mười lăm cuộc còn lại đều là của Mạc Thiệu Khiêm.
Duyệt Oánh nói:
- Tối hôm đó, sau khi cậu bỏ đi, tớ nghĩ phải gọi cho cậu, nhưng phát hiện cậu quẳng điện thoại ở phòng, sau đó, tớ đi tìm cậu mà chẳng thấy đâu.
Tôi không trách Duyệt Oánh vì biểu hiện của cô ấy lúc đó là điều hoàn toàn dễ hiểu. Nhưng khi nhìn màn hình hiển thị xếp hàng dài mười mấy cuộc gọi nhỡ từ Mạc Thiệu Khiêm, cảm giác ớn lạnh bất chợt chạy qua người tôi, đúng là chạy trời không khỏi nắng, sớm muộn gì tôi cũng phải về gặp hắn.
Có lẽ hắn đã biết chuyện trên mạng nên muốn liên lạc với tôi. Tôi không muốn có bất cứ quan hệ gì với loại người ấy nữa nên quẳng luôn điện thoại sang một bên như thể nó là một con rắn độc hoặc một cái gì đó khiến tôi ghê tởm. Tôi sợ hắn, một nỗi sợ thâm căn cố đế.
Vừa sạc pin xong được một lúc thì chuông điện thoại đổ dồn, không cho tôi thời gian trốn tránh. Nhìn cái tên Mạc Thiệu Khiêm nhấp nháy trên màn hình điện thoại mà lòng tôi có cảm giác khốn đốn, không lối thoát. Duyệt Oánh bực bội, giật phắt chiếc điện thoại, định nghe hộ tôi nhưng tôi giành lại rồi nhốt mình trong nhà tắm.
Duyệt Oánh ở bên ngoài tức tối gõ cửa:
- Mặc xác cái loại quỷ tha ma bắt ấy đi!
Tôi hít một hơi thật sâu rồi nhấc máy.
Giọng hắn trầm thấp mà bình tĩnh như thể mọi thứ vẫn vậy:
- Đang ở đâu vậy?
- Tôi về trường rồi.
- Về nhà ngay.
- Tôi không muốn gặp anh.
Tôi hoảng hốt trước sự bạo dạn của mình, thấy khó khăn khi thốt ra câu:
- Tôi cần yên tĩnh vài ngày.
Cơn giận dữ của hắn biến thành tràng cười nhưng giọng điệu lại ung dung khác thường:
- Vậy à? Hay em mong tôi phải tự mình đến trường đón em đây?
Hắn uy hiếp tôi, hắn lại uy hiếp tôi, tôi cố gắng đè nén hơi thở.
- Thưa Mạc tiên sinh, tôi thực sự không muốn gặp anh nữa.
- Tốt thôi. – Hắn đáp gọn lỏn. – Xem ra tôi phải thân chinh đến một chuyến rồi.
Xưa nay hắn quen thói đã nói là làm, tôi luống cuống ngẫm nghĩ một lúc, thôi thì nhượng bộ nốt lần này: “Anh không phải đến, tôi đi gặp anh.”
Tôi đoán ở đầu dây bên kia hắn đang hả hê lắm, chưa biết chừng còn nhếch mép cười:
- Tôi đợi em ở nhà.
Tôi ngắt điện thoại rồi ra ngoài, thấy Duyệt Oánh hậm hực nhìn mình, tôi liền nói:
- Bất đắc dĩ thôi.
- Sợ gì hắn chứ! – Duyệt Oánh buột miệng chửi ầm lên. – Quân súc vật ấy thì bàn bạc nỗi gì, để tớ giúp cậu tìm luật sư kiện hắn.
Tôi thờ ơ nói:
- Vậy thì cậu tớ chết chắc mất!
Giọng điệu dửng dưng gắng gượng của tôi càng khiến Duyệt Oánh hận không thể đánh cho tôi một trận:
- Cậu đúng là hết thuốc chữa rồi! Cậu có phải thánh mẫu đâu, cậu thì cứu được ai? Lo thân mình đi đã.
Tôi chẳng cứu được ai, nhưng bản thân không sao dừng lại được.
Đằng nào thì Tiêu Sơn cũng rời xa tôi rồi, tôi tự trào, mình còn có thể thế nào nữa đây?
Tôi về nhà, quản gia ra mở cửa, nhận áo khoác từ tay tôi như thường lệ, ông ấy nói:
- Mạc tiên sinh đang ở gian nhà kính.
Tôi bước vào gian nhà kính, hoa bung sắc thắm trong không gian ấm áp, hương hoa chen lẫn hơi nước lãng đãng tạo cảm giác ngột ngạt, khó thở. Mạc Thiệu Khiêm đang chơi với Đáng Yêu, hắn ném cục xương ra xa, còn Đáng Yêu lon ton đi nhặt về, hắn dửng dưng đến nỗi chẳng màng ngó ngàng đến tôi:
- Về rồi à?
Đáng Yêu vẫy đuôi, sủa ăng ẳng, lúc ấy Mạc Thiệu Khiêm mới ngoái lại nhìn:
- Sao trông nhếc nhác thế kia, đi tắm đi!
Tôi vẫn chôn chân ở đấy, hắn giơ tay xoa đầu Đáng Yêu, nói:
- Đứng đấy làm gì? Không thích thì để tôi làm hộ em nhé!
Tôi buộc phải lên tiếng:
- Mạc tiên sinh, tôi không muốn tiếp tục như thế này nữa.
Hắn nhướng mày, giọng điệu vẫn thủng thẳng như mọi khi:
- Em không muốn như thế nào?
- Chuyện bức ảnh chắc anh cũng biết rồi, tôi không muốn tiếp tục những ngày tháng chịu đựng giày vò thế này nữa, xin anh buông tha
1
2
»
Mời bạn đọc :
Chương 14
Trở lại :
Chương 12
Danh sách chương [ 29 ]
•
Ngoại Truyện 04
•
Ngoại Truyện 03
•
Ngoại Truyện 02
•
Ngoại Truyện 01
•
Chương Cuối
•
Chương 24
•
Chương 23
•
Chương 22
•
Chương 21
•
Chương 20
1
2
›
→
Cùng chuyên mục
•
Ốc Đảo Nơi Khô Cằn
•
Muôn Trùng Nghìn Dặm
•
Không Thể Không Yêu
•
Tình Này Đành Hẹn Với Gió Đông
•
Nằm Vùng Quân Hôn
Bạn đã xem chưa?
•
Tình Biến
•
Hơi Ấm
•
Mr Right, Anh ở đâu?
•
Bình yên nhé, người yêu cũ !
•
Nhân nào quả nấy
Thống kê
Trong ngày: 1
Tổng: 6