Bạn tốt này của cô quá cứng nhắc rồi, làm việc chăm chú không chịu thả lỏng, cũng không chấp
Tuy bây giờ không thể lập tức nhìn thấy thành quả nhưng ít nhất cô đã tạo được một số công nhân viên nghe lời cô.
Lời của cô làm Bạch Oanh Man buồn bã, trong lòng có chút mệt mỏi. Cô không chỉ không có bạn bè khác, ngay cả em gái cũng sắp mất đi.
“Nè! Mình không phải đến để làm cậu buồn, đừng có nhăn mặt như trái khổ qua vậy. Nếu phải dì Chân biến thái kia của cậu, tiêm nhiễm những quan niệm kì quái vào người cậu, cậu sẽ không bị mất tự nhiên thế này.” Bạn tốt rõ ràng lòng dạ yếu đuối, lại giả bộ nhưng băng sơn, thật là khổ vị đại tiểu thư này.
Nếu nói trên đời này có ai hiểu rõ đại tiểu thư của Bạch gia, không thể qua người bạn học nhiều năm Chu Tiếu Mi này. Các cô quen biết từ tiểu học, mãi đến khi Bạch Oanh Man xuất ngoại du học. Thật không ngờ hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, học xong Cao trung Chu Tiếu Mi cũng ra nước ngoài du học, càng trùng hợp lại cũng đại học với Bạch Oanh Man, hai người lại được phân ngủ cùng một phòng, cảm tình ngày càng tốt, tình bạn càng sâu.
Các cô một người hướng ngoại, một người hướng nội, Chu Tiếu Mi quen biết khắp thiên hạ, Bạch Oanh Man độc lai độc vãn, ngoại trừ Chu Tiếu Mi, ai tới nói chuyện với cô đều như đụng phải gai.
“Miệng không phải dùng để phê phán, cậu còn muốn ăn cơm thì bớt một câu đi.” Trong lòng Bạch Oanh Man, ít nhất dì Chân vẫn là trưởng bối, không phải để những vãn bối bình luận.
“Hừ! Cậu còn giúp bà ta nói chuyện nữa? Nhìn xem bà ta biến cậu thành bộ dạng gì rồi, không cười không khóc, cao ngạo quái gở, lạnh như sương tuyết ngàn năm, không còn giống bạn học nghịch ngợm lúc nhỏ của mình...”
“Tiếu Mi, cậu nhiều lời quá.” Không cần phải nhớ lại chuyện cũ, cuộc sống tốt đẹp đã sớm bị gió cuốn đi, Bạch Oanh Man của hiện tại không có nhiều tâm tư để quay đầu lại.
“Được rồi, mình không nói nữa, khỏi mất lòng. Nhưng mà mình nghe nói cậu đuổi Tiểu Nguyệt ra khỏi nhà, thật hay giỡn vậy? Người khác không biết, nhưng cậu rất thương đứa em này mà!” Nhất định là có người bịa đặt sinh sự.
“Thật.” Bạch Oanh Man không nhìn cô, ánh mắt rơi vào khung ảnh bằng bạc trên bàn
Trong ảnh, người một nhà cười rất vui vẻ, có cha cô Bạch Cảnh Thiên và mẹ Lý Ngọc Quyên, cùng với sơ sinh cô, một nhà ba người hạnh phúc ngọt ngào, khi đó còn không có mẹ kế xinh đẹp Trữ Tẩu Tẩu và em gái khác mẹ Bạch Oanh Nguyệt.
“Thật ư?” Chu Tiếu Mi mất đi vui vẻ trên mặt, trong mắt lộ ra một vòng ngạc nhiên.
“Không cần nghi ngờ, bất cứ chướng ngại nào cản đường mình, mình sẽ dọn sạch, ai cũng không thể ngăn mình lấy về những thứ vốn thuộc về mình.” Bạch Oanh Man vô tình nói, giống như trên đời này không có bất luận điều gì, bất luận kẻ nào có thể làm cô dao động, nhưng trong giọng nói lại mơ hồ lộ ra sự xót xa.
“Có phải mụ phù thủy nhà cậu ép cậu–––” Chu Tiếu Mi có chút ngờ vực nhưng mới nói một nửa đã bị cắt đứt.
“Không liên quan tới dì Chân, cậu không cần phỏng đoán lung tung, là do mình quyết định.” Em gái ở đây nguy cơ tứ phía, phải để nó rời đi trận bão táp này, đây là cách duy nhất mà cô có thể bảo vệ nói, cô không nói với bạn tốt những điều này, cũng không muốn phức tạp thêm nữa, gương mặt xinh đẹp bình thản nhưng lại cảm thấy được đau khổ giấu kín.
“Như vậy, chuyện của Trạm Vấn Thiên cậu định xử lý thế nào? Hắn lại tìm chúng ta phiền toái, cố ý khó dễ, em gái trong trắng như giấy của cậu cự tuyệt rồi, cậu muốn làm sao công đạo với hắn ta?” Chu Tiếu Mi lại hỏi. Người đàn ông kia rất hung dữ, không thể chống đỡ.
Aizz, nội loạn còn chưa dẹp, phong ba bên ngoài lại tới, quả thật là khảo nghiệm nước sôi lửa bỏng.
Ánh mắt Bạch Oanh Man trong suốt, giọng nói đầy kiên quyết: “Nếu hắn đã muốn một cô dâu, mình sẽ cho hắn.”
“Gì?” Có ý gì chứ?
Chị, em không cần rời căn nhà này được không, em không muốn rời xa chị, chị đừng đuổi em đi mà, được không?
Em sẽ chăm sóc chị, chị để cho em ở lại đi...
Đừng quên, là ai làm con có nhà lại không thể về? Là ai nhẫn tâm vứt con ở nước ngoài, không quan tâm đến? Bọn họ đã sớm quên con rồi, con chỉ là gánh nặng vướng víu. Người một nhà của người ta rất vui vẻ, con chỉ là người ngoài, một đứa con riêng của chồng, không ai quan tâm...
Chị, đừng đuổi em đi, cha mẹ không còn, em chỉ còn có chị, chị là chị của em, người thân duy nhất của em, không có chị, em phải sống thế nào đây?
Người làm đại sự phải nhẫn tâm, đừng vì một chút thâm tình máu mủ mà mềm lòng, nghĩ lại xem, nó chiếm của con rất nhiều thứ, con chỉ là lấy về thôi. Con làm rất đúng, không ai có thể nói con sai...
Ô... Ô... Chị, tình yêu vô địch, chị nhất định có thể giải được lời chú của Phù thủy. Chúng ta móc tay rồi, thiên nga trắng bay về phía tình yêu, thiên nga đen tìm được hạnh phúc... Chị ơi... Chị... phải hạnh phúc, chúng ta cùng nhau cố gắng...
Mặt trời ngả về tây, ánh sáng nhàn nhạt lan tỏa giữa bầu trời, ánh chiều tà đỏ rực gần đường chân trời. Phía Bắc xuất hiện ngôi sao đầu tiên thắp sáng màn đêm, dần dần, đêm tối tiến đến.
“Tình yêu vô địch, giải được lời chú của Phù thủy. Thiên nga trắng bay về phía tình yêu, thiên nga đen tìm được hạnh phúc... Tìm được hạnh phúc…” Bạch Oanh Man nhớ lời em gái nói với cô, không tự giác lẩm bẩm đọc lên. Đây là tâm nguyện của hai chị em cô trong quá khứ, nhưng hôm nay, thiên nga đen cô đã sớm không còn tư cách được hạnh phúc.
Cô chua xót dụi mắt, bóng dáng cô đơn đứng ở sát cửa sổ, nhìn từng cái đèn đường sáng lên nhưng trong nội tâm lại là một mảnh ảm đạm
Cô làm sai sao?
Nhìn ảnh của mình trong cửa sổ, cô mờ mịt tự hỏi, đáy mắt trỗi lên tịch mịch.
Tiếng khóc của Nguyệt vẫn vang trong tai, cô rất đau lòng, rõ ràng là người vô tội nhất tại sao lại gặp phải thương tổn, bị ép rời đi ngôi nhà từ nhỏ đến lớn với hai bàn tay trắng? Cô chỉ muốn em gái không bị tổn thương, nhưng cuối cùng vẫn làm nó đau lòng...
Nhưng mà, tiếng của dì Chân, người mà cô coi như mẹ vẫn ong ong trong đầu cô, một lần lại một lần nhắc nhở cô là một đứa trẻ không được thương yêu, chỉ có quyết tâm hung ác mới có đường ra. Tuy cuối cùng vẫn biết đây là âm mưu ly gián của dì Chân nhưng năm này tháng nọ bị tẩy não, cô đã không thể đơn giản mà tin tưởng bất cứ kẻ nào, đã thành thói quen giữ khoảng cách với người khác.
Dù biết dì Chân có sai, nhưng một người là em gái thân yêu nhất, một người đã sống cùng cô nhiều năm, hai người đều là người thân mà cô không thể vứt bỏ được, cô biết chọn thế nào?
Cho nên, cô chỉ có thể im lặng, nuốt đau khổ vào lòng, biểu hiện thuận theo dì chân, bí mật quan tâm em gái. Cô không muốn đứa em khờ dại biết được tình hình thực tế, biết rõ những chuyện phức tạp này chỉ càng thêm rắc rối, những âm mưu thủ đoạn đen tối đó không thích hợp với thế giời đơn thuần vui vẻ của Nguyệt, đuổi nó đi, chỉ vì bảo vệ nó khỏi cuốn vào vòng nguy hiểm.
“Cha, cha có thể nói cho con biết con nên làm thế nào không? Con trở về quá muộn, không thể giúp cha san sẻ lo lắng...” Một giọt nước mắt trong suốt nhẹ nhàng chảy xuống, cô lặng lẽ lau đi, kiên cường nuốt nỗi khổ vào lòng, không để tình cảm yếu ớt ảnh hưởng quyết tâm của cô.
Từ khi vào Xuân Dương thuyền vận, cô không có một ngày thư thái, mỗi ngày tới sớm hơn tất cả mọi người, cũng tan tầm trễ hơn bọn họ, một ngày hai mươi bốn tiếng, cô có gần mười tám tiếng ở công ty, chỉ vì muốn nhanh chóng quen thuộc quá trình vận tải đường biển, bảo vệ cơ nghiệp của cha.
Đương nhiên, kéo chân cô không ít người, nhất là chú của cô – Bạch Cảnh Địa, ông ta liên kết một đám cựu thần ngăn cản cô, ý đồ độc tài, ngầm chiếm cơ nghiệp mà cha cô vất vả tạo dựng.
Nếu không phải cô phản ứng kịp thời, trong tay còn khống chế một lượng cổ phần lớn, chỉ sợ đã sớm bị đá văng, vì tuổi còn nhỏ, không đủ đảm nhiệm trọng trách.
Nhớ tới nét mặt buồn nôn của những người kia, đôi mắt xinh đẹp của Bạch Oanh Man trầm xuống, cất văn kiện trọng yếu vào két sắt, ra thang máy, rời khỏi đại sảnh không một bóng người.
Tám giờ năm mươi phút, đây đại khái là lần đầu tiên cô được “Về sớm”
“Cô đến muộn.”
Sau cánh cửa lớn, ở chỗ tối tăm sáng lên một điểm hồng, khói thuốc phiêu tán trong không khí, người đàn ông đang hút thuốc nghiêng người tựa vào cột, âm điệu lạnh lùng. Bóng tối che khuất thần sắc của hắn nhưng cũng che không được khí phách xâm lược tản mát từ hắn, như một con sư tử hoang dại, làm người ta cảm thấy run sợ.
“Nhờ anh ban tặng, thời gian nhàn rỗi của tôi không nhiều.” Bạch Oanh Man không kiêu ngạo, không nịnh nọt, lại không chút nào nhát gan, nói.
Người đàn ông giống như cười mà lại không phải cười, nhẹ xuy một tiếng, nhíu mày, “Phụ nữ dám để tôi đợi không nhiều lắm, cô là người đầu tiên.”
Cô đáp trả. “Nếu anh có thể thu bớt móng vuốt của anh lại, có lẽ tôi sẽ biểu hiện dịu dàng một chút, không nhọc người có địa vị cao như anh nhân nhượng trước người có địa vị thấp.”
“Cô biết tôi muốn là cái gì, lúc trước chỉ cần cô đưa thứ tôi muốn, đương nhiên đã không có những chuyện phiền lòng như hiện tại.” Hắn đã cho cô cơ hội, chỉ là cô không thức thời.
“Thứ anh muốn, tôi đưa không nổi.” Cô rất rõ ràng em gái đơn thuần tuyệt đối không ứng phó hắn được, cô cũng không muốn mất đi đứa em này.
“Đưa không nổi? Cô nghĩ rằng tôi và cô có thể chấp nhận đáp án này sao?” Thanh âm bình tĩnh, người đàn ông dụi điếu thuốc trong tay, chậm rãi tiến đến.
Trong bóng tối, một bóng người cao lớn đi ra, hắn ngang nhiên đứng thẳng, ngũ quan hoàn mĩ, phía dưới đôi mày rậm là cặp mắt sáng ngời có thần, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao nhìn về cô gái trước mắt.
Hắn đang đánh giá cô, tuấn dung lạnh lùng khó đoán.
Cùng lúc, Bạch Oanh Man cũng quan sát đối thủ trước mắt, cô bất động thanh sắc nhìn hắn, thản nhiên nói: “Chấp nhận hay không đã không còn quan trọng. Anh không nghe nói tôi đã đuổi em gái khỏi nhà, đoạn tuyệt quan hệ với nói rồi sao? Nó đã không còn là người của Bạch gia, anh không thể có một chút ích lợi nào từ nó.” Thứ có thể lợi dụng trên người Nguyệt đã mất, hắn sẽ bỏ cuộc thôi.
“Sở dĩ cô làm như vậy là vì tôi muốn cô ấy?” Trạm Vấn Thiên sẵn giọng, nhíu mày.
Cô nhướng mắt, vẻ mặt mỉa mai, “Anh vẫn chưa xứng để hai chị em tôi trở mặt thành thù.”
“Cho tôi một cái lý do.” Hắn lạnh giọng nói.
“Cần gì lý do? Anh cũng là người giẫm lên một đống người, anh cam tâm nhường quyền lực và tiền bạc trong tay sao?” Cô châm chọc nói.
“Xem ra vì độc chiếm Xuân Dương thuyền vận, ngay cả em gái duy nhất cô cũng không buông tha.” Hắn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Cô quả nhiên đủ tuyệt tình.
Cô hừ lạnh một tiếng, “Trạm tổng giám đốc làm sao mềm lòng, nhìn chiếu cố của anh với công ty tôi, hung ác đến mức không chừa đường lui cho người ta, người không biết chuyện chỉ sợ nghĩ anh đang báo thù giết cha!”
Nếu không phải hắn sử dụng thủ đoạn âm hiểm, đầu tiên là tung tin sẽ mua Xuân Dương thuyền vận, thuận lợi lợi dụng cổ đông tạo áp lực, thậm chí ngân hàng cũng không cho vay, từng bước bức cô đến tuyệt cảnh, cô cũng sẽ không dùng đến hạ sách này.
Trên thương trường, người người đều biết Trạm Vấn Thiên không phải là quân tử khiêm cu