Lãnh Tần Vũ thấy Trầm Lăng Lăng vẻ mặt ưu sầu, nhưng trên mặt ánh lên mười phần là đang yêu, anh không khỏi cười thầm. "Ồ! Anh hiểu rồi, có phải em đang yêu không?"
"Đúng là không qua khỏi mắt của anh..." Trầm Lăng Lăng thấp mắt xuống, cười khổ.
"Giao cho anh! Anh giúp em tìm chỗ ở." Lãnh Tần Vũ không nói hai lời liền kéo Trầm Lăng Lăng đi ra phòng làm việc.
Lãnh Tần Vũ đưa Lăng Lăng tới căn hộ của mình, mặc dù không phải khu biệt thự sang trọng, nhưng cũng là một khu chung cư cao cấp.
"Nếu cha mẹ không muốn thấy được chuyện này, tại sao còn muốn sinh ra em..." Lăng Lăng vẫn không quên được, cha mẹ của mình năm đó vì sao hạ sinh cô, để cho cô cả đời phải mang dòng máu dơ bẩn. "Em là một cô nhi không ai quan tâm, chỉ có thể ăn nhờ ở đậu, hiện tại em đã mười tám tuổi rồi, còn phải nhìn sắc mặt của thiếu gia nhà họ Quan... Năm đó nếu như mẹ đi viện sẩy thai thì tốt rồi, tại sao lại sinh ra em?"
Lãnh Tần Vũ phản đối lời nói của Lăng Lăng, xoa đầu cô nói: "Nếu như năm đó mẹ không sinh em ra, hôm nay anh sẽ không có một người em gái đáng yêu thế này, cũng không có siêu sao Trầm Lăng Lăng ra đời!"
"Anh..." Được khích lệ và tán thành, Lăng Lăng dựa vào lòng Lãnh Tần Vũ khóc.
"Đau khổ như vậy cũng không thể thay đổi được, muốn giải quyết chuyện này chỉ có dũng cảm đối mặt mới có thể vượt qua!" Nếu là về vấn đề thân thế, trước mắt anh không thể giúp gì cho Lăng Lăng, thấy tự trách bản thân.
Lăng Lăng cứ ở lại như vậy, ban ngày trời lạnh, Lãnh Tần Vũ đi làm, cô chỉ đợi một người ở nhà ngẩn người, cái gì cũng không muốn làm.
Lần này là bởi vì cùng Quan Hằng Trạch gây gổ mà phiền lòng, Lăng Lăng nghĩ về tình cảm của mình với anh.
Cô từ từ phát hiện một sự thật, đó là sức ảnh hưởng của Quan Hằng Trạch trong lòng cô không hề nhẹ.
Đã nhiều năm như vậy, bọn họ căn bản không gặp mặt nhau, tại sao cô chưa bao giờ quên anh?
Từ sau khi cô đến nước Mĩ, hai người không liên lạc với nhau, cho đến khi lễ hội tốt nghiệp cấp ba, anh bỗng dưng xuất hiện trước mặt cô, mắng cô không biết xấu hổ. Sau đó, nhiều ngày trôi qua, cô vẫn không kìm lòng nhớ anh mãnh liệt.
Lăng Lăng không thể không thừa nhận, quả thật cô có tình cảm với Quan Hằng Trạch.
Chỉ là từ đầu đến cuối cô đều che giấu rất tốt, ngay cả Linh Đạt cũng không nhìn ra, không thể phủ nhận rằng Quan Hằng Trạch là cơn sóng dữ dội trong cuộc sống của cô.
Anh ngang ngược và bướng bỉnh đuổi cô đi, làm tổn thương lòng tự ái của cô, vậy mà, phong thái đẹp trai, ưu nhã vẫn làm cho cô vô cùng thích thú. Cô từng cố gắng coi thường cái cảm giác mãnh liệt kia nhưng càng đè nén, cô lại càng khổ sở hơn, cho dù cố gắng đến đâu, cô vẫn không thể quên được anh...
Hiện tại cô đã trưởng thành, hiểu được cái gì là yêu, cô lựa chọn không yêu đơn phương, tình yêu phải là sự vui thích, cô không hiểu vì sao tình yêu lại phải khổ sở như vậy.
Cô sống ẩn ở căn hộ của Lãnh Tần Vũ, mỗi ngày đều nghĩ ngợi về câu nói kia -- Đau khổ như vậy cũng không thể thay đổi được, muốn giải quyết chuyện này chỉ có dũng cảm đối mặt mới có thể vượt qua, đạt được điều mình muốn!
Cô không biểu lộ tâm ý trước mặt Quan Hằng Trạch, ít nhất phải thành thực đối mặt, cô suy nghĩ logic về tình cảm của mình với Quan Hằng Trạch, đã nhiều năm như vậy, nếu như đã không quên được anh, tại sao cô không thử làm ngược lại, dứt khoát đoạt được anh, làm anh yêu cô a!
Cô không lo lắng mình kém hơn so với Hà Lỵ Diễm, thậm chí tự thấy mình xinh đẹp hơn Hà Lỵ Diễm, cô cho rằng Quan Hằng Trạch chỉ là lạc đường, chỉ cần để anh chăm chú nhìn cô, đợi một thời gian, cô chắc chắn Quan Hằng Trạch sẽ yêu mình.
Đúng! Cô muốn mình tốt hơn, để cho mình trở thành mỹ nhân độc nhất vô nhị, muốn xứng đôi với anh, nếu như anh là rồng, cô sẽ là phượng, hai người gặp nhau sẽ trở thành một đôi đẹp nhất thế giới!
Bây giờ nhiệm vụ hàng đầu, cô phải cố gắng hoàn thành tâm nguyện ấy.
Sau khi đã nghĩ thông suốt, cô đã định cho mình mục tiêu -- muốn tiếp tục việc học đại học, đồng thời trở thành ca sĩ nổi tiếng toàn cầu, trở thành mỹ nhân được toàn thế giới công nhận, cuối cùng, cô phải có được anh!
Ý nghĩ rối rắm vừa mở ra, cô cũng tìm được phương hướng mới, cả người nhất thời bừng tỉnh.
Buổi chiều nhận được điện thoại của Lãnh Tần Vũ, anh ấp úng nói: "Lăng Lăng, tâm tình tốt lên chưa? Tối nay... anh có thể sẽ về trễ, anh nhất định phải về nhà của mình một chuyến!"
"Nhanh về nhà đi! Đừng lo cho em... em rất tốt!" Lãnh Tần Vũ đã nhiều ngày không về nhà, cô giữ anh ấy quá lâu, quên mất anh là người có gia đình, đã lâu chưa gặp mặt vợ mình.
Mỗi người đều có nhà, chỉ có cô là không có, nghĩ đến không khỏi khiến cô buồn bã.
Buổi tối thời tiết thay đổi, đột nhiên nổi lên cơn gió lạnh, Lăng Lăng đóng cửa sổ, không để ý có một người đàn ông cao lớn đứng ngoài kia.
Mấy ngày nay, dù là trời mưa gió, trước cửa chung cư luôn xuất hiện bóng dáng của người kia.
Quan Hằng Trạch không hiểu nổi mình rốt cuộc bị làm sao, tại sao không yên lòng với Lăng Lăng, vì cô mà trở nên nóng ruột nóng gan?
Mấy ngày trôi qua, anh nhìn thấy Lăng Lăng cùng một người đàn ông đi với nhau, anh không tin vào mắt mình, cô không thể ở chung cùng người đàn ông khác!
Anh đương nhiên nhận ra người đàn ông kia, là kỹ sư máy tính nổi tiếng thế giới Lãnh Tần Vũ, Lăng Lăng ở chung với anh ta, một tháng này hầu như không bước chân ra khỏi nhà. Không phải là Lãnh Tần Vũ đã kết hôn rồi sao? Lăng Lăng lại ở trong căn hộ của anh bao lâu, có thể thấy được quan hệ của hai người không đơn giản, Lăng Lăng là người tình của anh ta sao?
Lửa giận hừng hực thiêu đốt lý trí của anh. Không ngờ cô lại như vậy!
Mặc dù cô đã đến tuổi để ý đến chuyện yêu đương, chỉ cần là chuyện yêu đương nam nữ, căn bản anh không có quyền hỏi tới chuyện riêng của cô. Chỉ là anh muốn cản trở cô, Lăng Lăng chỉ là một người con nuôi của nhà họ Quan, điểm này anh có quyền lợi quan tâm đến, anh không thể để cho nhà họ Quan phải hổ thẹn.
Sự tức giận rất nhanh bị che giấu đi, anh không muốn thể hiện phản ứng quá độ của mình, thấy Lăng Lăng vẫn ở tại chỗ của Lãnh Tần Vũ, không muốn biết ở lại bao lâu, anh lén lút quyết định tìm gặp Lãnh Tần Vũ, bàn về "thân phận" kia vì anh là anh trai của Lăng Lăng!
Đêm khuya, Lãnh Tần Vũ kéo thân thể mệt mỏi của mình trở về nhà trọ, anh mới từ Lãnh gia trở về, vợ Bạch Tuyết thấy anh đêm không về cảm thấy uể oải, thậm chí hiểu lầm anh, làm cho tâm tình của anh vô cùng rối loạn.
Đang đứng trước cửa nhà trọ, Quan Hằng Trạch ngạo mạn chặn đường đi của anh --
"Tôi là Quan Hằng Trạch!"
Quan Hằng Trạch tuổi không lớn lắm, nhưng ngoại hình vô cùng đẹp trai, lạnh lùng, trên người đều là hàng hiệu, uy thế phi phàm, Lãnh Tần Vũ vừa nhìn là biết rõ, anh là đại thiếu gia trong lòng Lăng Lăng!
Quan Hằng Trạch nhìn vẻ mặt của anh, tựa như đang đánh giá, Lãnh Tần Vũ cũng đang đánh giá thấp Quan Hằng Trạch.
Mặc dù bây giờ anh đang kích động, nhưng đợi một thời gian, tin rằng sẽ trở thành một người đàn ông có khí chất lớn.
Lăng Lăng ngoài miệng nói chán ghét Quan Hằng Trạch ỷ thế hiếp người, nhưng Lãnh Tần Vũ cũng thấy em gái đang yêu, vào lúc này, anh cũng thấy được trong ánh mắt của Quan Hằng Trạch, cũng liều chết che giấu tâm tình của mình.
"Anh với Trầm Lăng Lăng có quan hệ như thế nào?" Quan Hằng Trạch không khách khí mở miệng hỏi.
"Thì ra là..." Lãnh Tần Vũ lạnh lùng cười. "Tôi để ý cậu nhiều ngày, cậu giống như cảnh vệ đứng trước tòa nhà không chịu về... Ồ!Không! Phải nói là rất giống chó Nhật!"
Dám chửi anh là chó! Quan Hằng Trạch nhìn chằm chằm anh. "Anh cùng Trầm Lăng Lăng rốt cuộc có quan hệ gì?" Trước mắt anh chỉ quan tâm đến chuyện này, ngoài chuyện đó ra thì đều không quan trọng.
Lãnh Tần Vũ cũng tức giận, một Bạch Tuyết hồ đồ là đủ rồi, hiện tại lại gặp phải một người đàn ông nữa. "Lăng Lăng bây giờ ở cùng với tôi, vậy thì sao? Đúng! Chúng tôi là người yêu, tôi đã kết hôn, hơn nữa Kim Ốc Tàng Kiều, hay còn gọi theo cách khác, thì theo cậu nên nói như thế nào?"
Lãnh Tần Vũ dứt khoát lên tiếng, khiến Quan Hằng Trạch nhất thời ngẩn ra.
"Có gan cậu chiếm cô ấy đi, không cần ở đây nói lung tung, làm tôi rất coi thường!" Lãnh Tần Vũ giễu cợt trêu đùa anh.
Quan Hằng Trạch chưa từng thấy người đàn ông nào như vậy, cảm thấy khó chịu, nắm chặt tay giơ lên rồi lại buông xuống.
Lãnh Tần Vũ đâm vào tim của anh, giống như lưỡi dao sắc bén cắt vào trái tim của anh, cặp mắt sắc bén, như nhìn thấu được sự yếu ớt và bất lực của anh.
Anh không dám thừa nhận mình đã sớm có tình cảm với Lăng Lăng, nhiều năm như vậy, vì muốn trả thù Linh Đạt, luôn làm trái ý của mẹ, năm đó đuổi Lăng Lăng đi, thật ra anh thấy mình là vịt chết còn cứng mỏ, ngoài miệng nói ghét cô, đối với cô vô cùng thù địch, thật ra thì đáy lòng rất để ý đến cô!
"Còn nữa, không cần nấp ngoài cửa, đàn ông phải có dáng vẻ của người đàn ông! Cũng không phải là ăn trộm!" Dứt lời, Lãnh Tần Vũ quay đầu lên lầu.
Quan Hằng Trạch không mở miệng gọi anh lại, chỉ chán nản nhìn bóng lưng của anh, sau đó nắm chặt quả đấm, mắt nhìn xuống đất.
Lãnh Tần Vũ vừa vào cửa, nhìn thấy Lăng Lăng mặt mày hớn hở, bộ dáng khổ sở của mấy ngày trước không còn nữa, khiến anh cảm thấy yên tâm.
Lăng Lăng nở nụ cười tự tin nói: "Anh à, ký túc xá đại học tốt lắm, ngày mai em muốn chuyển đi."
"Thật sao?" Lãnh Tần Vũ thấy Lăng Lăng cười, lập tức gật đầu đồng ý, anh không nói với Lăng Lăng chuyện vừa gặp Quan Hằng Trạch, bởi vì anh chắc chắn, Quan Hằng Trạch nhất định sẽ đóng vai trò quan trọng trong cuộc sống của Lăng Lăng.
"Mặc dù em đã mười tám tuổi rồi, nhưng anh hy vọng em lấy việc học làm trọng, chuyện yêu đương để sau, chờ em lớn hơn một chút rồi nói, có được hay không?" Lãnh Tần Vũ tốt bụng nhắc nhở.
Lăng Lăng không suy nghĩ nhiều, lập tức gật đầu đồng ý.
Duyên phận thuộc về cô và Quan Hằng Trạch, thời cơ chưa đến a!
Cô cần phải chờ... Trong quá trình chờ đợi, cô cần phải cải thiện mình, cho đến một ngày nào đó, cô có lòng tin sẽ nhận được điều mình muốn!
Hôm sau, Trầm Lăng Lăng rời khỏi căn hộ của Lãnh Tần Vũ, bắt đầu cuộc sống đại học. Khi cô đến trường để báo danh, Quan Hằng Trạch vẫn theo dõi cô.
Anh đang ở trong xe nhìn cô rời khỏi đó, xách hành lý đi vào sân trường, trở về cuộc sống sinh viên bình thường, cuối cùng anh cũng yên tâm rời đi rồi.
Nhưng từ trước đến giờ thời gian trôi qua rất nhanh, đợi cô đến tuổi nên lấy chồng, anh nên làm cái gì? Anh có thể chịu đựng được cô thuộc về người khác sao?
Anh có thể thấy Trầm Lăng Lăng vài năm sau, sẽ trở thành người phụ nữ vô cùng hoàn mỹ!
Đến lúc đó, sự nghiệp của cô sẽ rất thành công, thông mình trí tuệ, mỹ lệ xinh đẹp không tỳ vết, cô có thể chọn bất cứ người đàn ông nào!
Người đàn ông mà cô yêu sẽ như cá diếc sang sông (người mù quáng chạy theo mốt), hơn nữa tất cả trong số họ sẽ có điều kiện tốt hơn so với mình, cô là một người phụ nữ khôn ngoan, nhất định sẽ nắm chặt thời cơ chọn được một người, kết hôn với một người giàu có, trở thành ước mơ của bao người phụ nữ khác, sinh ra đứa nhỏ đáng yêu, hạnh phúc trọn đời...
Chỉ nghĩ đến ngày cô kết hôn, chú rể không phải là anh, tim của anh cảm thấy vô cù