Sau khi Dung Tri Hạ và Mặc Lan trở lại Phụng Vương phủ, tuyên bố với bên ngoài rằng bởi vì hai người đi ra ngoài, chưa kịp dặn dò với người trong phủ,salemsmalldđlqđ mới khiến cho mọi người tưởng lầm rằng họ mất tích, vì thế mà sóng gió qua đi rất nhanh.
Ở trước mặt phụ vương, Mặc Lan cũng không nói nhiều, chỉ nói rằng – “Hài nhi cũng đã bình an trở về, vì sự yên ổn của Vương phủ,lqđ hài nhi không muốn truy cứu chuyện này nữa.”
Phụng Vương nhìn nhi tử một cái thật sâu, cũng không hỏi nhiều nữa, ông cũng không muốn trông nom những chuyện phiền lòng kia thêm nữa, chỉ gật đầu nói – “Tùy con vậy, phụ vương cũng chỉ mong Vương phủ của chúng ta từ nay về sau có thể yên bình trở lại, đừng dậy sóng nữa.”
Những ngày quá, trong phủ phát sinh không ít chuyện xấu, từng chuyện từng chuyện đều xoay quanh việc tranh giành quyền lực ở Vương phủ,salemsmalldđlqđ giữa lúc vợ con minh tranh ám đấu, tâm lực* của hắn đã quá mệt mỏi và chán nản
0
“Không kẻ nào có thể gây chuyện thị phi trong Vương phủ nữa.” –lqđ Mặc Lan cam kết với phụ thân. Tất cả những kẻ hắn muốn đuổi đều đã đuổi đi cả rồi, ngay cả đại ca không cần phải đi cũng đã rời đi, không kẻ nào có thể tạo nên sóng gió gì nữa.
Sau khi Dung Tri Hạ trở lại viện của mình, được ăn uống no đủ, dưỡng tốt tinh thần, gọi Hiểu Trúc đang sợ hãi đến mức run rẩy tới trước mặt chất vấn – “Hiểu Trúc, ta tự hỏi mình luôn đối đãi với ngươi không tệ, nhưng vì sao ngươi lại phản bội ta?”
“Nô tỳ….Nô tỳ….” – Sau khi Hiểu Trúc nhìn thấy chủ tử nhà mình bình an trở về, lập tức hiểu rằng mọi chuyện đã bại lộ, nàng ta kinh hãi quỳ xuống, khóc lóc nức nở thú nhận tất cả mọi chuyện, từ chuyện cha mẹ nhận bạc của Phong di nương như thế nào, salemsmalldđlqđ đến việc ép buộc nàng ta hại nàng ra sao một cách chi tiết – “Nô tỳ làm như vậy tất cả đều là bởi vì bất đắc dĩ, cầu xin tiểu thư tha mạng!” – Nàng ta dùng sức dập đầu cầu xin nàng tha thứ.
Cúc Nhi ở một bên nghe, vừa tức giận lại vừa thất vọng khiển trách –lqđ “Hiểu Trúc, tại sao ngươi có thể bị chỗ bạc kia che mờ lương tâm làm ra chuyện không có lương tâm này, hại tiểu thư thê thảm như vậy? Lương tâm của ngươi ở chỗ nào?”
Hiểu Trúc chỉ khóc nức nở không ngừng, không thể nào giải thích.
Sau một lúc lâu, Dung Tri Hạ mới chậm rãi mở miệng – “Hiểu Trúc, ngươi đi đi, nhưng nhất định phải giao toàn bộ số bạc cha mẹ ngươi đã tham lam ra.”
Nể tình Mặc Dục đã cứu bọn họ, nàng sẽ không trừng phạt nặng Hiểu Trúc, bởi vì một khi đã truy cứu, ắt sẽ dính líu đến chuyện của Phong di nương.
Lúc Phong di nương để nàng và Mặc Lan rời đi, nàng có thể nhìn ra được bà rất không cam lòng, chỉ cần giết nàng và Mặc Lan,salemsmalldđlqđ bà có thể thực hiện được tâm nguyện nhiều năm qua, nhưng vì chu toàn cho nhi tử, cuối cùng bà đã bỏ qua dã tâm của mình, nàng cũng hiểu tấm lòng của người làm mẹ, nên trong lòng đã tha thứ cho Phong di nương.
Nhưng nàng không nghĩ sẽ tha nhẹ cho cha mẹ Hiểu Trúc, nếu cha mẹ nàng ta tham tiền mà bẻ cong lương tâm như vậy,lqđ thì lấy lại chỗ tiền bạc mà họ đã nhận, coi như là trừng phạt lớn nhất đối với bọn họ.
“Đa tạ tiểu thư tha mạng, đa tạ tiểu thư tha mạng!” – Dựa vào những chuyện mà nàng đã làm, cho dù bị đành chết cũng là trừng phạt đúng tội, vì vậy mà khi nghe được tiểu thư tha chết cho mình, Hiểu Trúc cảm kích liên tục dập đầu.
Mặc dù Cúc Nhi hận Hiểu Trúc đã làm ra những chuyện như vậy, nhưng thấy tiểu thư không xử tử nàng ta, nàng cũng âm thầm cảm thấy may mắn cho nàng ta.
Hai ngày sau, Mặc Dục thu thập xong hành lý, chuẩn bị rời khỏi Vương phủ, Mặc Lan tự mình đưa tiễn.
“Viện đại ca ở, đệ sẽ giữ lại giúp đại ca, sau này đại ca có thể trở về bất cứ lúc nào.”
Mặc dù Phong di nương tính kế hắn và Dung Tri Hạ,salemsmalldđlqđ nhưng may mà có đại ca đến cứu kịp thời, chẳng những hóa giải được ngăn cách giữa hai người, cũng làm cho tình nghĩa huynh đệ càng thêm thắm thiết, vốn dĩ hắn muốn giữ huynh trưởng ở lại, nhưng hắn (MD) khăng khăng muốn rời khỏi, hắn chỉ có thể để huynh trưởng được như mong muốn.
“Sau khi ta đi, tất cả những chuyện tẫn hiếu dưới gối phụ vương đều phải giao cho đệ rồi.”
Trước khi đi, Mặc Dục đi về phía phụ vương chào từ biệt, phụ vương nhìn hắn thật lâu, cuối cùng chỉ thở dài, mong hắn chăm sóc Phong di nương thật tốt, hắn nhìn ra được cảm giác mắc nợ chưa từng nói ra từ trong mắt phụ vương.
Bởi vì từ nhỏ hắn đã thường xuyên ốm đau, không chiếm được sự sủng ái của phụ vương, nhưng hắn cũng không oán trách. Mỗi người đều có vận mệnh riêng của mình, vận mệnh của hắn vừa sinh ra đã là như vậy,salemsmalldđlqđ oán trời trách đất cũng vô dụng. Vả lại, nếu hắn sinh ra ở những gia đình khác, dựa vào thân thể yếu đuối như vậy, sợ rằng chưa kịp lớn lên đã phải bỏ mạng. Hắn có thể trưởng thành, ít nhiều nhờ vào những vị thuốc và thức ăn trân quý mà Vương phủ đã không ngừng cung cấp cho hắn, so sánh như vậy, hắn cảm thấy mình đã may mắn quá nhiều.
“Sau này nếu có chuyện gì, cứ sai người trở về nói một tiếng” – lqđ Mặc Lan đã an bài xong chỗ ở mới cho hắn và Phong di nương, là một nơi có ôn tuyền có vườn riêng, tọa lạc trên núi ở ngay ngoại thành, nơi đó đông ấm hạ mát, vả lại ôn tuyền có lợi ích rất lớn với thân thể hắn, giúp hắn điều dưỡng thân thể thật tốt.
Sau này tuy rằng mỗi người một nơi, nhưng có thể giữ gìn tình nghĩa huynh đệ giữa hai người, hắn rất vui mừng.salemsmalldđlqđ Gương mặt nho nhã hiện lên một nụ cười thanh nhuận rực rỡ, sau khi đưa tay nói lời từ biệt với đệ đệ, liền đi tới xe ngựa đang chờ phía trước.
Sau khi tới xe ngựa, Trương Tùng dìu hắn lên xe, ông quay đầu khom người chào Mặc Lan, rồi sải bước tới một hắc mã, đoàn người chậm rãi rời khỏi Vương phủ.
Mặc Lan đồng ý không truy cứu chuyện Phong di nương tính kế hắn, cũng đồng thời không truy cứu Trương Tùng, nhưng xảy ra chuyện như vậy,lqđ hắn không thể nào để Trương Tùng tiếp tục ở lại Phụng Vương phủ được nữa, may mắn khi hắn chưa mở miệng, Trương Tùng đã chủ động tới tạ tội, cũng thỉnh cầu được đi theo hầu hạ bên người Phong di nương.
Sau khi hắn đồng ý, từng tò mò hỏi thăm vì sao Trương Tùng phải ngầm giúp đỡ Phong di nương, bởi vì trong Phụng Vương phủ, bất luận là thế lực của Trần thị hay của Thế tử là hắn so với Phong di nương đều lớn hơn, hắn không hiểu được vì sao Trương Tùng phải trợ giúp người không quyền không thế như Phong di nương.
Trương Tùng cũng không giấu giếm,salemsmalldđlqđ thản nhiên đáp – “Nô tài và Phong di nương cùng lớn lên từ nhỏ, hai bên tình đầu ý hợp, tiếc rằng cha mẹ Phong di nương ngại bần yêu phú, chướng mắt nô tài, sau đó lại tìm mọi cách gả Phong di nương vào Phụng Vương phủ làm thị thiếp.”
Ông không thể nào quên được Phong di nương,lqđ vì vậy mà cũng bán mình vào Phụng Vương phủ làm hạ nhân, yên lặng bảo vệ Phong di nương. Sau này, ông được Phụng Vương thưởng thức rồi cất nhắc, trở thành tổng quản.
Vài năm sau, Phong di nương bị Trần thị đưa ra khỏi Vương phủ, Phong di nương không cam lòng, dưới sự yêu cầu của bà, ông đồng ý ngầm giúp đỡ bà bày mưu tính kế mọi chuyện.
Tiễn Mặc Dục xong, Mặc Lan trở lại tẩm phòng, kể cho Dung Tri Hạ nghe chuyện của Trương Tùng.
Sau khi nghe xong nàng thở dài, nói –salemsmalldđlqđ “Không ngờ Trương tổng quản lại là người si tình như vậy, vì Phong di nương, mà không tiếc bán mình làm nô tài, bảo vệ bà ấy nhiều năm như vậy. Phong di nương mặc dù không chiếm được sự sủng ái của phụ vương, nhưng cõi đời này vẫn có người yêu bà như vậy, thì kiếp này cũng đủ rồi.”
Mặc Lan không muốn nhìn thấy nàng hâm mộ kẻ khác như vậy, ôm nàng cam kết – “Ta cũng sẽ bảo vệ nàng, yêu thương nàng,lqđ cưng chiều nàng cả đời, dành cho nàng tất cả những điều tốt đẹp nhất trên cõi đời này, để nàng trở thành nữ tử hạnh phúc nhất trên thế gian” – Nói xong, như muốn chứng minh điều gì đó, hắn lập tức cúi xuống hôn nàng.
Nàng đón nhận nụ hôn của hắn, trong lòng chỉ cảm thấy mềm mại, thấm ra từng luồng ngọt ngào.
Nàng nhìn vào mắt hắn, nhìn thấy hắn trút xuống tình cảm nồng nàn,salemsmalldđlqđ lại nghĩ đến sau này nàng muốn sống cùng nam tử trước mặt này cả đời, thì nhịn không được cảm thấy tràn ngập nhu tình.
Trải qua việc tìm được đường sống trong chỗ chết lúc trước, nàng không muốn mình có bất cứ tiếc nuối nào nữa, vì vậy thẹn thùng e lệ làm ám hiệu.
Mặc Lan vừa mừng vừa sợ, tình triều nồng đậm bắt đầu tuôn ra giữa hai người. Bọn họ cởi quần áo cho đối phương, lqđ hắn thương tiếc khẽ vuốt ve thân thể mềm mại của nàng, dùng đôi môi mềm mại ấm nóng hôn khắp toàn thân da thịt nàng, ánh mắt của hắn vì nàng mà cuồng nhiệt mê loạn, nhưng động tác lại vô cùng dịu dàng.
Gương mặt yêu kiều của Dung Tri Hạ vì hắn mà nhiễm một rặng mây đỏ xinh đẹp, lòng của nàng kịch liệt cổ động, khát cầu tiến thêm một bước kết hợp cùng với hắn.
Huyết dịch của hắn đang thiêu đốt, thân thể của hắn đang nóng lên, hô hấp của hắn vừa dồn dập vừa hưng phấn,salemsmalldđlqđ hắn vô cùng quý trọng mà ôm lấy nàng. Một sát na khi hai người kết hợp kia, dường như hắn cảm nhận được tâm hồn của hai người trong nháy mắt cũng liên kết lại với nhau.
Một cảm giác vô cùng thỏa mãn tràn đầy tâm hai người.
--- ------
Phụng Vương phủ cuối cùng cũng yên bình trở lại, hơn nữa người làm còn có thể thường xuyên nhìn thấy bóng dáng Thế tử và Thế tử phi mặn nồng.
Thế tử thương yêu cưng chiều, dịu dàng,lqđ nói năng nhỏ nhẹ với Thế tử phi, ngay cả nhóm tỳ nữ cũng thấy hâm mộ không thôi.
Có lúc có tỳ nữ động tâm tư, định bắt chước Ngọc Hà, tiếp cận Mặc Lan để rồi kế tiếp được nạp làm thiếp, nhưng đã bị Mặc Lan đuổi ra khỏi Vương phủ trước khi Dung Tri Hạ biết chuyện.
Về sau, hắn lại bỏ cũ thay mới tất cả những tỳ nữ không biết thân biết phận thành một nhóm khác đàng hoàng thành thật,salemsmalldđlqđ bởi vì hắn không muốn Dung Tri Hạ ở trong Phụng Vương phủ cảm thấy không thoải mái.
Sau này, hắn chỉ có một thê tử là nàng, sẽ không có bất kỳ cơ thiếp nào nữa.
Ngày hôm đó Mặc Lan trở lại, nhìn thấy Dung Tri Hạ đang may xiêm áo, nhận ra là một bộ quần áo của nam tử, trong lòng nhất thời vui mừng.
“Nương tử đang may xiêm áo cho vi phu sao?”
Dung Tri Hạ lắc đầu một cái –lqđ “Không phải, ta may bộ quần áo này cho cha ta, sắp vào thu rồi, ta muốn gửi mấy bộ quần áo cho cha và đại ca.”
Nói xong, nàng nâng mắt, liếc thấy vẻ thất vọng trên mặt hắn, sửng sốt rồi hỏi – “Chàng muốn sao?”
Hắn không được tự nhiên, cũng không trực tiếp mở miệng nói muốn, salemsmalldđlqđ chỉ yên lặng rót ly trà uống. Hắn cảm thấy hơi bất mãn, vì nàng không may quần áo cho hắn trước mà lại may cho nhạc phụ và đại ca nàng trước. Quần áo treo trong tủ của hắn vẫn chưa có bộ nào là chính tay nàng may cho hắn đâu.
Mấy tháng nay hai người sớm chiều chung sống, Dung Tri Hạ cũng ít nhiều biết được tính tình của hắn, suy nghĩ một chút, kéo tay hắn cười nói –lqđ “Nếu không thì chờ ta may xong của bọn họ, sẽ may tiếp một bộ cho chàng.” – Nàng thấy trong tủ của hắn xiêm áo không ít nên mới suy nghĩ may y phục mùa thu cho cha và đại ca trước.
“Ừ.” – Mặc Lan chỉ khẽ hừ một tiếng, nhưng khóe miệng hơi giương lên đã tiết lộ sự hài