có nhớ vi phu hay không….?” (=)))) nhìn chó nhớ người sao :D )
“Cả ngày chàng chỉ nghĩ đến những thứ này, không phải làm việc à?”
“Vừa làm việc, vừa nhớ nương tử” – Mặc Lan nhân cơ hội hôn lên đôi môi mềm mại màu hồng phấn của nàng, khác với hôn trộm lần trước,salemsmalldđlqđ lần này hắn được voi đòi tiên, ngậm mút môi mềm của nàng.
Thấy hai vị chủ tử đột nhiên thân mật, Cúc Nhi nhanh nhẹn dẫn những tỳ nữ khác trong nhà, tránh để cho chủ tử nhà mình bị xấu hổ.
Dung Tri Hạ muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn lại không chịu buông tay, môi nàng vừa ngọt vừa thơm hấp dẫn hắn khiến hắn không cách nào kiềm chế được dục vọng.lqđ Ban đầu là hôn dịu dàng, từ từ trở nên điên cuồng mãnh liệt, hắn mạnh mẽ chiếm giữ môi lưỡi của nàng, không cho phép nàng trốn tránh.
Nàng bị vây trong ngực hắn, giữa hơi thở ngập tràn mùi của hắn, hắn bá đạo hôn giống như một cơn sóng mãnh liệt đánh tới, nàng bị đắm chìm trong đó mà không cách nào thở nổi.
Tim nàng đập thật nhanh, hai gò má nóng lên như bị thiêu cháy, nàng muốn đẩy hắn ra nhưng toàn thân lại mềm yếu vô lực. lqđ Đến tận lúc nàng sắp không thở được nữa, hắn mới lưu luyến buông nàng ra.
Nàng tựa vào lồng ngực hắn thở gấp, hai cánh tay kiên cố của hắn vây quanh nàng, đôi mắt đã nhuốm chút dục vọng của hắn nhìn chăm chú vào hai mắt mê ly của nàng, hắn muốn nàng, muốn nàng trở thành thê tử chân chính của hắn, salemsmalldđlqđ nhưng hắn biết hôm nay như vậy sợ rằng đã có chút hù dọa nàng, nên không thể tiếp tục nữa.
“Nương tử, vi phu thật lòng muốn cùng nàng nắm tay cả đời.” – Mặc Lan nỉ non ao ước nói bên tai nàng.
Lúc này trong lòng Dung Tri Hạ, cảm xúc vô cùng hỗn loạn, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời hắn thế nào.
Thật lâu sau, nàng mới nhẹ giọng nói –lqđ “Chàng cho ta thêm chút thời gian.” – Nàng vẫn cần một chút thời gian nữa để tự điều chỉnh tâm tình của mình.
“Được, bất luận là bao lâu ta cũng sẽ chờ.” – Hắn mỉm cười đáp ứng, hắn biết, nàng chịu nói như vậy chứng tỏ rằng nàng đã bắt đầu chấp nhận hắn.
Hôm mẹ con Trần thị rời Vương phủ, trời trút xuống một cơn mưa thật lớn, Trần thị không muốn đi trong lúc mưa giông, muốn đổi ngày khác, nhưng Mặc Lan không đồng ý, cuối cùng lên xe ngựa đã trang bị đầy đủ vật phẩm, ra khỏi Vương phủ trong cơn giông tố.
Bên kia, Dung Tri Hạ cũng không nhàn rỗi, lqđ từ sáng sớm đã tìm Giáng Phúc đã chạy đâu mất khắp cả viện, không hiểu tại sao, nàng cứ thấy tim đập thình thịch, salemsmalldđlqđ mơ hồ có dự cảm xấu.
Cúc Nhi an ủi – “Tiểu thư đừng gấp, nô tỳ nghĩ nhất định là nó đã trốn đi chỗ nào thôi, để nô tỳ đi lấy mấy cái đùi gà mang đến, chưa biết chừng nó ngửi thấy mùi thơm sẽ tự chạy ra.”
Dung Tri Hạ gật đầu một cái, muốn nàng đi nhanh.
Không lâu sau, Cúc Nhi mang tới đùi gà,lqđ mấy người trợ giúp cũng cầm một cái, nhưng đi mỗi góc khắp cả viện, không ngừng gọi tên Giáng Phúc, cũng không thấy nó chạy ra.
Tìm hơn nửa ngày cũng không thấy, Hiểu Trúc nói – “Tiểu thư, trong nhà ngoài phòng đã tìm hết rồi, nô tỳ nghĩ có phải là Giáng Phúc đã chạy đi xa hay không, salemsmalldđlqđ mưa to nên không về được?”
Nghe vậy, Dung Tri Hạ cảm thấy cũng có khả năng, liền nói – “Vậy chúng ta chia nhau đi tìm chung quanh một chút.”
Mấy người cầm cây dù, cùng nhau ra ngoài tìm chó, mới bước ra phủ, liền gặp Mặc Lan vừa mới trở về.
Thấy nàng muốn ra ngoài, Mặc Lan hỏi – “Tri Hạ, trời mưa to như vậy mà nàng muốn đi đâu?”
“Không thấy Giáng Phúc đâu cả.” – lqđ Nét mặt Dung Tri Hạ lộ vẻ buồn rầu.
Thấy vẻ mặt nàng lo lắng, hắn vội vàng ôn thanh trấn an – “Trước tiên nàng đừng sốt ruột, có lẽ nó chỉ trốn ở đâu đó, khi nào đói bụng nó sẽ chạy ra.”
“Sáng nay sau khi chàng rời đi, ta đã không thấy nó rồi, tìm trong ngoài mấy lần vẫn không thấy, đã sắp một ngày rồi, nó đã đói bụng từ lâu, salemsmalldđlqđ ta nghĩ có thể nó tự mình chạy ra ngoài rồi lạc đường, hoặc là bị kẹt ở đâu đó không về được.”
Tuy Giáng Phúc là chó, nhưng dẫu sao vẫn chỉ là một con chó con, nên cũng có khả năng không nhớ được đường về.
Mặc Lan không ngờ Giáng Phúc đã mất tích gần được một ngày, nghĩ tới nàng vô cùng yêu thích nó, giờ phút này nhất định là vừa lo vừa vội, hắn dịu dàng khuyên nhủ - “Bên ngoài mưa to lắm, nàng vào trong nhà chờ đi, ta sẽ phân phó người làm đi tìm, nàng yên tâm, nhiều người cùng tìm như vậy,lqđ nhất định có thể nhanh chóng tìm được nó.” – Hắn dìu vai nàng, đưa nàng vào trong nhà, lại phân phó thị tỳ quay về trông chừng nàng thật tốt, mới xoay người rời đi.
Dung Tri Hạ ở trong phòng chờ đợi, mắt thấy sắc trời càng lúc càng mờ, lòng của nàng cũng càng lúc càng nặng nề, salemsmalldđlqđ đột nhiên nhớ tới kiếp trước Ngọc Hà đã từng đánh chết con chó nhỏ, càng thêm khó nén được sợ hãi.
Nếu không có việc gì, nó sẽ trở về nhanh chóng, sẽ giống như mấy ngày hôm nay, quấn quýt vẫy đuôi làm nũng với nàng, cả đời này nó sẽ giống như cái tên mà nàng đã đặt cho nó, có phúc khí lại được ông trời phù hộ, lqđ bình an mà lớn lên. Trong lòng nàng đang không ngừng tự an ủi mình như vậy.