ẫn sẽ không làm gì cả, bởi vì hắn sợ mạo phạm nàng, khiến nàng bị hù dọa. Nếu không phải đã đặt nàng trong lòng, hắn cần gì phải nhẫn nại như thế?
Nhìn nàng thật sâu, Mặc Lan chậm rãi nói – “Tận đáy lòng vi phu hi vọng có thể cùng nàng ân ái, sống tới già, không phải vì báo ân, mà là bởi vì……..” - Hắn kéo tay nàng đặt lên lồng ngực mình – “Nơi này có nương tử.”
Đầu tiên Dung Tri Hạ cảm nhận được ấm áp và nhịp đập mạnh mẽ truyền đến lòng bàn tay, bên tai lại nghe thấy hắn thâm tình bày tỏ, bỗng chốc lòng của nàng rung động mạnh mẽ, những lời này liên tục khuấy động trái tim nàng, salemsmalldđlqđ sâu trong đáy lòng nàng như trào lên một cơn sóng.
Nàng có chút luống cuống, rút tay về, dường như muốn chạy trốn cái gì, ôm Giáng Phúc hoảng hốt chạy về phòng ngủ. thichtruyen.vn
Mặc Lan nhìn chăm chú bóng dáng của nàng đang đi vào cửa phòng, con ngươi màu nâu nhạt mơ hồ thoáng qua một tia sáng, đuôi lông mày cũng nhuộm chút vui mừng, nếu nàng thật sự không thèm để ý đến hắn, bất luận hắn nói gì cũng không thể khiến nàng cảm động, nhưng vừa rồi, rõ ràng là nàng đã lộ vẻ xúc động.
Trái tim bị nồng đậm mừng rỡ chiếm hết, hắn định theo nàng vào trong phòng, nhưng sau khi do dự, hắn quyết định không nên ép nàng quá, để cho nàng tự mình suy nghĩ thật kỹ.
Ngồi trên tháp, Dung Tri Hạ vùi mặt vào bộ lông mềm mịn của con chó nhỏ, bên tai không ngừng quanh quẩn câu nói kia của Mặc Lan---- ------
Bởi vì nơi này có nương tử.
Gò má nàng nóng lên, giật mình giơ lên bàn tay vừa rồi chạm vào ngực hắn nhìn, lòng bàn tay dường như vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim và lồng ngực ấm áp của hắn. thichtruyen.vn
Hắn mới nói mấy câu ngắn ngủi đã khiến cho lòng nàng bị rối loạn thành một đoàn, không thể nào tỉnh táo được, salemsmalldđlqđ nàng không khỏi cảm thấy chính mình thật vô dụng, cư nhiên bị hắn dễ dàng làm rối loạn một mảnh như vậy.
Nàng ôm lấy Giáng Phúc hỏi – “Giáng Phúc, theo ngươi ta có nên tin tưởng lời nói của hắn không?”
Trong lòng hắn thật sự có nàng sao? Giáng Phúc mở to đôi mắt tròn chớp chớp, vẫy vẫy cái đuôi nhỏ, lè lưỡi liếm nàng một cái lấy lòng.
“A, ngươi đang cười nhạo ta khờ sao?” – Dung Tri Hạ xoa xoa cái đầu nhỏ xù lông của nó, tâm phiền ý loạn ôm nó nằm trên tháp. thichtruyen.vn
Giờ phút này, tâm tình của nàng tựa như xoắn vặn thành một nén tơ, không biết đâu mới là đầu mối.
Trong lòng, hai thanh âm lại bắt đầu giằng co không dứt---- ---
Bên trái nói – “Tha thứ cho hắn đi, hắn đã không còn là Mặc Lan lạnh nhạt vô tình của kiếp trước nữa.”
Bên phải lại nói – “Ngươi quên kiếp trước hắn đối xử với ngươi thế nào hay sao?”
Thanh âm bên trái lại giải thích – “Đó là bởi hắn bị Ngọc Hà lừa, giờ hắn đã biết sai rồi, hắn cũng không còn sủng ái Ngọc Hà nữa, lại càng không bao giờ đối xử với ngươi như vậy nữa, huống chi vừa rồi hắn còn thổ lộ tâm ý với ngươi, trong lòng hắn có ngươi, tha thứ cho hắn đi.”
Thanh âm bên phải phản bác – “Kiếp trước ngươi chịu những khổ sở kia, nay lại chỉ vì mấy lời ngon tiếng ngọt mà bỏ qua hay sao?”
Dung Tri Hạ thừa nhận nàng muốn tha thứ cho hắn, nhưng nếu cứ tha thứ cho hắn như vậy, nàng lại không tự mình vượt qua được những thứ đã khắc sâu trong lòng kia.
Trước mắt cứ tạm thời như vậy đã, nàng cũng không cần thiết phải đối xử với hắn như kẻ thù, cũng không cần làm trái tâm ý của mình, chỉ cần thấy hài lòng là được, sau này nếu hắn vẫn đối xử tốt với nàng như vậy, có lẽ những điều đã khắc sâu trong lòng nàng cũng có thể tự nhiên hóa giải.
Sau khi đã nghĩ thông suốt chuyện này, nàng bất chợt nở nụ cười vui vẻ.