Mỹ mãn Tuần lễ này năm 2006, cô ngã gãy chân, nhưng cô lại có đoạn thời gian hạnh phúc nhất từ khi vào Đại học ở thành phố K đến nay.
Cố Ngự Lâm đặc biệt vì cô mời một nữ bảo mẫu, chăm sóc cô ở những phương diện anh không thể tự mình làm, trừ điều đó ra, tất cả các công việc, Cố Ngự Lâm không yên lòng để người khác làm, mọi việc đều tận lực tự mình chăm sóc cô.
Anh vì cô mà dậy sớm hầm cháo đưa đến ký túc xá, anh vì cô mà mỗi ngày ở phòng trọ mới thuê, một đường bận rộn chạy qua chạy lại ba nơi: nhà trọ, ký túc xá của cô cùng phòng học. Anh vì cô mà học làm các loại món ăn, bắt đầu từ trứng gà chiên cháy khét, càng về sau chỉ ngửi thấy mùi thơm thôi cô đã thèm nhỏ dãi món canh xương, thậm chí, mỗi đêm, anh còn vì cô trải sẵn nệm chăn, mới bằng lòng yên tâm chạy về phòng trọ của mình…
Không phải là chưa từng đề nghị để anh ở trong phòng trống ký túc xá, nhưng anh vẫn đỏ mặt cự tuyệt, chắc là sợ hỏng thanh danh của cô.
Vì vậy cô yên tâm mặc cho anh chăm sóc, cảm thấy mình trở thành một con heo thứ thiệt, rồi lại chợt phát hiện ——
Làm một con heo, thì ra cũng là một chuyện hạnh phúc.
Cô còn không nhịn được mà muốn cảm kích trời cao, đã để cô xảy ra tai nạn xe không lớn không nhỏ này.
Tống Hàng Hàng còn trẻ nhưng cũng thực ra cũng đã là gái già, lần đầu tiên cảm thấy thân thiết giống như ba mẹ mình như vậy, làm bạn đời hiểu nhau, mỹ mãn không sóng gió.
Mà sự mỹ mãn này, là anh mang đến .
Cô lần đầu tiên cảm thấy, anh đã không còn là cậu nhóc chết tiệt mười bảy tuổi nữa, vì cô, anh đã có thể đảm đương mọi việc.
Bờ vai của anh càng lúc càng vững chãi, cuối cùng sẽ có một ngày có thể để cô yên tâm dựa vào.
Hai tuần lễ sau, Lâm Phi Cương bởi vì công việc mà nhất định phải trở về Thượng Hải, hơn nữa một khách hàng lâu năm của công ty chỉ rõ muốn Cố Ngự Lâm làm nhân viên kĩ thuật chính thiết kế phần mềm lần này.
Cố Ngự Lâm vốn định từ chối, lại bị Tống Hàng Hàng nghe thấy đối thoại giữa anh và Lâm Phi Cương.
Tống Hàng Hàng thấy chân của mình đã khôi phục không sai biệt lắm, huống chi còn có bảo mẫu đang chăm sóc, để Cố Ngự Lâm yên tâm trở về Thượng Hải. Về phần Lâm Phi Cương, cũng hi vọng Cố Ngự Lâm có thể trở về, trợ giúp anh lôi kéo ở khách hàng lớn này.
Lâm Ca cũng coi như có ân với anh, liên tục do dự, Cố Ngự Lâm vẫn bị hai người bọn họ thuyết phục, quyết định trở về Thượng Hải cùng Lâm Phi Cương.
Tống Hàng Hàng không có cách nào đưa anh tới sân bay, trước khi ly biệt cố ý gọi một nghệ nhân ở "Nghệ tâm" tới phòng túc xá dạy vẽ, cô tự tay vẽ một cái áo T shirt, làm quà tặng chia ly cho Cố Ngự Lâm.
Tống Hàng Hàng vẽ một cành cỏ bốn lá, là quà tặng Cố Ngự Lâm đã muốn đưa cho cô từ rất sớm, khi đó cô còn chưa thông suốt, ngược lại cười chê Cố Ngự Lâm chơi hoa chơi cỏ là mấy trò của con gái, khiến anh giận đến nỗi đoạt lại bụi cây nhỏ kia.
Trong truyền thuyết, tỷ lệ tìm được cỏ bốn lá trong đám cỏ ba lá chỉ có một phần vạn, vì vậy người có được có bốn lá là người được ông trời chiếu cố, đại biểu cho việc người đó có thể hạnh phúc cả đời.
Ở bên trong áo T-shirt, nơi không thấy được, dùng bút màu màu tím nhẹ nhàng viết xuống một hàng chữ nhỏ:
"Mylove, anh chính là hạnh phúc của em.
—— Hàng Hàng tặng Lâm" .
Đưa cho Cố Ngự Lâm, Tống Hàng Hàng ở trong lòng tự nhủ, si ngốc dây dưa rồi dây dưa, một ngày dài bằng ba thu, đây cũng không phải là phong cách yêu đương của cô.
Huống chi, đã là tháng sáu, không qua bao lâu nữa, sẽ nghỉ hè.
Những lời này, rốt cuộc là an ủi mình, hay là đang từ từ ăn mòn bởi nhớ nhung người nào đó mới rời đi, cô không biết, cũng không muốn biết.
Chỉ là, giống như tất cả các phim truyền hình cẩu huyết, toàn bộ tiến trình phát triển, cũng chạy không khỏi 5 chữ "Trời không chiều lòng người".
Nghỉ hè một năm này, Cố Ngự Lâm bị Lâm Phi Cương trăm phương ngàn kế giữ lại tại Thượng Hải, tiếp tục xử lý hạng mục lớn, mà cô bị giọng điệu ai oán của Hứa Nghiêu Thực làm hoảng sợ, ở lại thành phố K quản lý "Nghệ tâm" .
Hồi tưởng lại thần thái kia của Hứa Nghiêu Thực, ngôn ngữ đó, Tống Hàng Hàng không nhịn được mà muốn cười to.
Ngày đó, ở tầng hai "Nghệ tâm", mới vừa tiếp đãi xong một khách hàng, anh bỏ qua lễ nghi ngã soài trên ghế sa lon, cau mày liều chết nhìn chằm chằm cô, bộ dáng uất ức không dứt nói:
"Sinh viên Tống Hàng Hàng, thương cho lão già tôi với, người làm vườn cần cù trồng hoa cho tổ quốc, chăm sóc đóa hoa xinh đẹp không có lương tâm này không chút oán hận, làm trâu làm ngựa, thật vất vả chân cô tốt lên, cô còn phải về nhà? Cô có thể thương cho cái thân già này của tôi chứ? Tối thiểu là chịu đựng nửa năm đầu kiểm soát này trước đã, sau đó chúng ta lại tuyển thêm mấy nhân viên quản lý tố chất tốt, có được hay không?"
Cô bị anh nói giống như là tên địa chủ ăn thịt người, dù sao Cố Ngự Lâm đã bị Lâm Phi Cương giữ ở Thượng Hải, vốn trong lòng có phần giận anh, lúc này định hạ quyết tâm, mình cũng không muốn hạ giá chạy đi gặp anh, dứt khoát liền thuận theo bộ dáng đáng thương tội nghiệp kia của Hứa Nghiêu Thực.
Cô lại không biết, Cố Ngự Lâm bị ở lại Thượng Hải, thật sự không phải bởi vì Lâm Phi Cương có hạng mục thiết kế khẩn cấp cần anh, mà là bởi vì Hứa Nghiêu Thực gọi điện thoại cho Lâm Phi Cương.
Có một số chuyện, dù bị năm tháng cùng người có lòng cố ý che dấu, chỉ cần xảy ra, nhất định sẽ để lại dấu vết.
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Lâm Phi Cương không cách nào quên được người anh xinh đẹp này, mặc dù khi đó mình mới năm tuổi, mà anh ấy mới bảy tuổi.
Anh có một đôi mắt xếch xinh đẹp mà trầm tĩnh, chính một lần nó nhuộm màu sắc bén, đã bị Lâm Phi Cương khi đó bắt gặp, từ đó kí ức khó quên.
Khi anh ở tạm trong nhà một tháng, anh luôn không nói một lời, cơm nước xong liền một thân một mình làm tổ trong phòng, an tĩnh đóng cửa phòng, không có ai biết anh đang làm gì bên trong. Mặc dù là bảy tuổi, lại giống như đã trải qua rất nhiều ấm lạnh đời người.
Cha mẹ của mình từng ở trong phòng nhỏ giọng nói về người anh trai này, trong giọng nói tràn đầy thổn thức cảm khái, trông thấy mình ngoài cửa thì lập tức không nói nữa.
Sau đó thật lâu Lâm Phi Cương không gặp anh, cho đến khi Cố Ngự Lâm muốn đi Thượng Hải học đại học ủy thác cho anh chăm sóc, mới giật mình gặp gỡ bà con xa trong nhà, nghe nói lúc anh lên trường học làm chủ nhiệm giáo vụ, bề ngoài là một bộ cặp mắt kính dày cộm nặng nề làn da ngăm đen, trừ cái tên giống nhau, chút nào cũng không giống bộ dáng lúc nhỏ.
Anh không nhận ra anh ấy, huống chi, thân phận của anh ấy cũng đã thay đổi.
Hôm nay gặp măt ở thành phố K, loáng thoáng là gương mặt trong trí nhớ, tuổi thơ lại kéo nhau mà đến, anh cũng không nhịn được mà thổn thức.
Cho nên, tháng bảy, khi Hứa Nghiêu Thực từ thành phố K gọi điện thoại tới, hơn nữa trực tiếp thỉnh cầu anh thì Lâm Phi Cương mất hồn.
Lại không đành lòng cự tuyệt.
Vì vậy chỉ có thể thầm nói nơi đáy lòng, người anh em Ngự Lâm, xin lỗi, là của cậu, chung quy sẽ là của cậu.
Sau đó, lần thứ hai, không chút do dự lấy cớ giữ Ngự Lâm lại.
Nghĩ lại Lâm Phi Cương anh minh một đời, nhưng cũng không thắng được tình nghĩa ngày xưa.
Tình cảm nửa thương hại nửa kính trọng lúc nhỏ, lại trở thành cả đời khó quên sao?
Lạnh lùng kiêu ngạo Không có ai biết, rốt cuộc trong lòng Hứa Nghiêu Thực đang suy nghĩ điều gì.
Có lẽ, ngay cả anh cũng không biết mình đang định làm gì.
Ngày đó, anh mơ màng gọi cuộc điện thoại kia, sau khi đặt điện thoại xuống, ngơ ngác đứng rất lâu trong phòng khách, cho đến khi bên tai có người khẽ gọi anh – "Thiếu gia!"
"… Ừm?" Mặc dù đã nghe xưng hô này hơn một năm, duy trì mấy lễ nghi cấp bậc xưa cũ này, anh vẫn không quen.
Nhưng thứ anh muốn, chẳng phải là những thứ này sao? Khi nó chân chính trở lại trên tay anh, sao lại thành ra không quen rồi?
Nữ giúp việc là một người quen từ lúc nhỏ, anh cố ý vào nội thành tìm về.
Đã trở lại, thế nhưng anh lại không quen, thật là châm chọc nhường nào.
"Thiếu gia, đồ ăn đã nguội rồi." Thím Trương cúi đầu khiêm nhường, vị thiếu chủ này đã một tháng không về nhà rồi, vất vả đến giờ, trong lòng bà rất vui mừng, muốn chăm sóc cậu
ấy thật tốt.
“Được rồi, tôi đến đây.”
Hứa Nghiêu Thực lên tiếng, bàn tay vẫn cầm chặt điện thoại chậm rãi buông ra, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay đã hiện đầy mồ hôi lạnh.
Đối mặt với quá khứ của mình, đối mặt với toàn bộ hay một phần chân tình của con người, trong lòng anh không khỏi có mấy phần sợ hãi.
Đó là cái gai trong lòng anh, cái gai đã cắm rễ, từng chút từng chút ngưng tụ thành băng, tạo nên một con người lạnh lùng kiêu ngạo, lại không biết tới cùng sẽ khiến người nào tổn thương.
Lâm Phi Cương, khi còn bé, anh đã từng nói chuyện mấy câu, một tháng làm bạn, cậu ấy đã đồng ý yêu cầu kỳ quái của anh.
Yêu cầu, mà không phải thỉnh cầu.
Trong giọng nói đối phương có sự thương hại, sao anh lại không hiểu chứ? Sao anh lại không hiểu được chứ?
Đơn giản là như vậy, cho tới bây giờ, anh vẫn như vậy, chỉ có thể chịu sự bố thí, thương hại của người khác, cho dù anh đã bọc mình bằng lớp bề ngoài giả dối kiêu ngạo kia, cho dù anh đã dùng tất cả nỗ lực của bản thân, từng bước từng bước đạt đến thành tựu hôm nay.
Anh nở nụ cười ảm đạm, dường như trước mắt hiện ra một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
Tại sao? Tại sao?
Anh ngồi trước bàn ăn, cô độc một mình, dĩ nhiên, một bên còn có thím Trương lẳng lặng đứng nghiêm.
Trong mấy lão già kia, anh chỉ gọi thím Trương về, thím Trương đã chăm sóc anh từ nhỏ.
Thím Trương là thật lòng đối tốt với anh, nhưng đó là tình cảm người làm đối với chủ của mình, hoặc là có thể gọi là “Ngu trung”? Anh thật muốn chê cười bản thân mình.
Mà những người phụ nữ kia, có người nào là chân chính yêu bản thân anh? Người nào, thật lòng đối tốt với anh?
Không đúng! Không đúng! Ngay cả con người thật anh cũng chưa từng biểu hiện ra, tại sao có thể oán giận họ chỉ nhìn nhận cái vỏ đẹp đẽ bên ngoài của anh?
Một vài tháng trước khi gặp Tống Hàng Hàng, cuối cùng anh cũng đoạt lại được tất cả những gì vốn thuộc về cha anh ở thành phố K.
Ban ngày anh làm quân tử, ban đêm hóa thân thành cậu ấm nhà giàu quần áo bảnh bao dạo chơi hộp đêm, hành vi phóng đãng, những ngày ngập trong vàng son khiến anh thiếu chút nữa quên đi ý định trả thù!
Cho đến khi anh gặp Tống Hàng Hàng, anh vốn là đã sớm quên ba chữ “Tống Hàng Hàng” này, thấy bộ dáng khiếp sợ kia mới nhớ lại, a, đây không phải là bạn gái nhỏ của ai đó sao?
Anh liếc mắt nhìn về phía cô, quả quyết quyết định, anh muốn, cô trở thành con mồi của anh, tựa như con dã miêu có bộ lông đỏ như lửa trước kia, ngoan ngoãn thần phục anh.