hai người cãi nhau ầm ĩ, đến chân núi, Bác Thần dừng xe dưới tàng cây, rồi kéo tay Lâm Hiểu đi lên trên núi.
Lâm Hiểu một đường chạy nhảy, mái tóc bay bay vẽ lên một đường cong xinh đẹp, Bác Thần nhìn xem mà ngứa ngáy, chỉ muốn bắt lấy.
Đi tới bên một cây thạch lựu cao gầy khẳng khiu, Lâm Hiểu nhìn quả thạch lựu vỏ hồng hồng mà nuốt nước miếng, hai mắt nhìn chằm chằm, nắm lấy cánh tay Bác Thần: “Cái này có thể ăn không?”
“Có thể.” Bác Thần đáp, gạt Lâm Hiểu đứng một bên, bắt đầu cúi đầu nhìn xung quanh góp nhặt một đống đá không lớn không nhỏ vào dưới gốc cây.
Lâm Hiểu ban đầu xem còn chút thú vị, sau đó lại trực tiếp ngồi dưới gốc cây ngáp. Nhưng thật kỳ lạ, trước kia Bác Thần trèo cây trèo đến nghiện, trước kia cũng chưa bao giờ thất bại mà nay lại hoàn toàn không thể thực hiện được.
Lâm Hiểu nhìn hắn qua qua lại lại, sau đó thật sự nhàm chán không chịu nổi, buông tha thạch lựu chuẩn bị tha hắn đi, vừa vặn lay vào cánh tay hắn lại khiến hắn rung cành cây làm cho vài quả lựu rơi xuống.
Hai người đều 囧, sau đó một người đắc ý dào dạt nở nụ cười, một người nhìn người kia với ánh mắt khinh bỉ.
Thực ra hai người cũng không làm chuyện lớn gì, thậm chỉ bọn họ còn chưa đến mức nồng nhiệt nói chuyện phiếm nhưng cảm giác ở bên nhau lại thật ấm áp thoải mái. Lâm Hiểu chăm chú ăn thạch lựu, vừa ăn vừa không có hình tượng tìm một chỗ gốc cây phun hạt lựu ra.
Đi một đoạn đường thật dài, cuối cùng cũng đến đúng nơi Bác Thần muốn.
Hắn ngày bé thường xuyên chơi đùa ở dòng suối này. Lâm Hiểu nhìn dòng nước chảy mạnh, cố gắng nhìn lên phía trên núi tự hỏi không biết nước này là từ đâu dẫn tới.
Bác Thần nhớ đến thú vui thời thơ ấu, bình thường không nói nhiều từ khi tới đây đột nhiên nói năng hoạt bát, cầm lá chuối tây bên bờ khoa tay múa chân, nói xong còn ghé sát mặt nước chơi đùa.
Lâm Hiểu ngay từ đâu còn thật sự lắng nghe, sau liền không còn hứng thú, cởi giày đi xuống. Nước cũng không quá sâu, Lâm Hiểu chơi rất vui vẻ, thấy Bác Thần đứng trên bờ nhìn mình, liền nhấc chân lên đá, nước bắn tung tóe lên quần áo Bác Thần.
“Đừng nghịch quá, mùa thu nước lạnh, con gái không nên chịu lạnh, anh vẫn còn muốn có một đứa con gái xinh xắn nữa đó.” Bác Thần xoa xoa mặt, khóe miệng cong lên.
“Em cũng muốn con!” Lâm Hiểu cường điệu nói.
“Được được, vậy mau nhanh đi lên.” Bác Thần dỗ dành.
Ai ngờ người vốn định bước lên bờ lại cảm thấy cứ như vậy mà lên rất không có ý nghĩa nên xoay người ra sức hắt nước hướng về phía Bác Thần, nổi tính trẻ con xấu xa nói: “Không lên đó, em cứ không lên đó.”
Bộ dáng này thật đáng đánh đòn, Bác Thần quệt nước trên mặt, cởi giày xuống xắn quần lên chuẩn bị đem Lâm Hiểu bắt lại. Lâm Hiểu nhìn hắn lại gần, không màng sống chết tiếp tục tấn công. Cô ngồi xổm xuống lại hắt thêm vài lần nữa nhưng không ngờ ngay lập tức đã bị Bác Thần vây bắt được. Lâm Hiểu theo phản xạ giãy dụa, ai ngờ cử động mạnh, tảng đá phía dưới lại trơn, hai người liền ngã phịch xuống nước.
Bây giờ thì không cần hắt, nên ẩm ướt cũng đều ẩm ướt hết rồi.
Lâm Hiểu buồn bực rối rắm nhìn về phía Bác Thần, người phía sau bất đắc dĩ nói: “Mau, đứng lên đi, trở về thay quần áo.”
Đúng lúc này, chuông điện thoại chợt vang lên, Bác Thần vội vàng từ túi quần ẩm ướt lấy ra chiếc điện thoại đã ướt nước nhưng vẫn còn ương ngạnh đổ chuông, “Alo, mẹ?”
Bác Thần đáp vài tiếng, nhìn sắc trời rồi ngắt điện thoại, vừa quay đầu nhìn về phía Lâm Hiểu, vừa há mồm thấy cô ngồi trong nước ôm điện thoại bộ dáng khóc không ra nước mắt.
Bác Thần nhìn xem đến buồn cười nhưng không dám thể hiện ra ngoài, thử hỏi: “Hỏng rồi?”
Lâm Hiểu ngẩng đầu, khuôn mặt viết rõ ràng hai chứ “Đau lòng”, thống khổ nói: “Hỏng rồi.”
Nói xong lại cảm thấy hai từ này vẫn chưa thể thể hiện rõ nội tâm đau đớn của mình, cô mở to mắt oán hận nói với Bác Thần: “Vì sao của anh không việc gì còn của em lại hỏng?”
Bộ dáng này thiếu chút nữa đem Bác Thần thiêu nóng, hắn đứng lên, sắn ống quần, ý đồ kéo Lâm Hiểu lại gần: “Hỏng rồi thì mua một cái khác, đi về thay quần áo đã, gió sắp chuyển lớn rồi.”
Vẻ mặt Lâm Hiểu đen sì, đứng lên theo, nhưng không thể giấu được bộ dáng như bị ai thiếu một trăm vạn.
Bác Thần buồn cười, kéo tay cô nói: “Trở về anh mua cho em một cái là được.”
Lâm Hiểu nháy mắt nở rộ tươi cười, sau đó lại lắc đầu than thở: “Không cần đâu, mẹ em nói không thể tùy tiện nhận tiền của đàn ông, kẻo có ngày phải dùng cả thân thể để trả lại.”
Bác Thần nhịn cười: “Dì Cầm dạy bảo con gái rất đúng.”
Lâm Hiểu không cần suy nghĩ liền đáp: “Đương nhiên.”
“Vậy không phải em càng nên bức anh đi mua điện thoại cho em sao?”
Suy nghĩ Lâm Hiểu có chút chậm chạp, hơn nửa ngày mới phát hiện ra ý tứ của hắn lên xông lên véo ai đó: “Anh có ý gì!?”
Tập kích Bác Thần một trận như vậy, Lâm Hiểu cũng không còn nhớ đến chuyện điện thoại bị hỏng nữa, cùng Bác Thần đùa giỡn xong lại xắn quần áo, đi theo hắn trở về nhà.
Lúc đi về đã đến hoàng hôn, Lâm Hiểu ngồi ở ghế sau, gió từng trận từng trận thổi tới khiến tóc gáy cô dựng thẳng lên. Cô càng thêm dùng sức ôm Bác Thần cũng đồng dạng ẩm ướt ngồi trước, ý đồ mượn nhiệt độ cơ thể của hắn tìm kiếm một chút ấm áp.
“Lạnh muốn chết!” Lâm Hiểu ở phía sau oán giận nói.
Bác Thần không những không ôn nhu trấn an mà ngược lại còn dùng ngữ khí trách cứ nói: “Ai bảo em náo loạn.”
Lâm Hiểu mếu máo, thật sâu cảm thấy mấy tình huống trong phim truyền hình chỉ có trong lý thuyết tuyệt đối không đáng tin cậy. Một tay cô giữ chặt quần áo ẩm ướt, tay còn lại ôm hắn mà không hề mở miệng.
Chiếc xe đạp vẫn kêu vang như cũ, Lâm Hiểu nhìn sắc trời càng ngày càng tối, ven đường bay đến hương thơm thức ăn, cô hít sâu một hơi, cảm giác bụng mình đã đói lắm.
“Dì Lan nói tối nay có chân giò hầm, thật đói a.” Lâm Hiểu ở sau xe vô ý nói một câu, ai ngờ vừa nói xong Bác Thần chợt phanh lại.
Lâm Hiểu nhìn hắn xuống xe, cũng tò mò xuống theo, chỉ thấy hắn đi vào cửa tiệm tạp hóa mua hai gói mỳ, nhét vào lòng Lâm Hiểu: “Mẹ anh cùng với đoàn diễn đi sang thôn bên cạnh hát hí khúc rồi, bữa tối đây này.”
Bụng Lâm Hiểu đã rất đói mà còn phải nghe tin tức động trời như vậy, cô mang vẻ mặt chịu đả kích nói: “Vậy dì Lan bao giờ mới trở về?”
Bác Thần ho nhẹ một tiếng, mặt không chút thay đổi sải bước lên xe: “Mẹ anh nói tối nay bà sẽ không trở lại.”
Lâm Hiểu ôm hai gói mỳ ăn liền mà cứng đờ người.
Ôi chao, ôi chao? Tim cô đập ngày càng nhanh, cộng thêm cảm xúc hưng phấn cùng kích động thế này là chuyện gì xảy ra…a…thật chán ghét!?