“Hơn nữa, bực nhất là, khi hắn sống áp bức ta chưa đủ, chết rồi còn bắt ta buông rèm chấp chính, giúp ngươi quản quốc sự!”
Một cô nương vô tội vô duyên vô cớ bị cuốn vào trong vòng lốc xoáy này.
Nghe xong chuyện của nàng, Phượng Dật cũng không thể không miễn cưỡng thấy thương cảm cho nàng.
Bất quá hắn cũng không thể không thầm cảm thấy may mắn, nếu không phải như thế đã không thể ở cùng nàng ba năm sớm chiều, dần dà biết được cái tốt của nàng, yêu thương nàng, ở bên nàng tới già.
Phụ hoàng, cảm tạ người, để lại cho ta một thiên hạ như vậy.
Có điều… Lại nghĩ tới một chuyện khác, cảm thấy hơi khó hiểu liền hỏi:
“Nhưng ta nghe nói, phụ hoàng từng muốn sinh con với nàng, để cho đứa nhỏ của hai người thừa kế ngôi vị hoàng đế không phải sao?”
“Đúng vậy!” Xuân Yến sảng khoát đáp. “Đó là trước khi chúng ta gặp nhau một thời gian, một buổi tối đột nhiên hắn oán giận ta rằng mấy đứa con của hắn đều là mấy cái bao cỏ, không thích hợp thừa kế ngôi vị hoàng đế, mà ai nấy đều dã tâm bừng bừng, nhìn cái ghế Hoàng thượng như hổ rình mồi. Ta liền nói với hắn, vậy ngươi đi tìm một phi tử rồi sinh lấy một đứa, lấy mục tiêu làm Hoàng thượng mà dạy dỗ nó cho cẩn thận. Hắn nghĩ rồi, vỗ tay hưởng ứng. Nhưng ta vạn vạn không ngờ hắn lại đặt chủ ý đó tới ta!”
“Cho nên trong đêm đại hôn nàng đã đá người xuống giường, cũng cho người một bụng xấu hổ?” Phượng Dật cười nói, lòng trầm trồ khen ngợi nàng. Phỏng chừng trên đời này cũng chỉ có nàng mới không sợ chết mà làm như thế với đương kim Hoàng thượng!
“Vô nghĩa!” Xuân Yến bĩu môi. “Lão già kia, tuổi một bó to còn muốn ta sinh con cho hắn? Làm sao mà được! Chưa kể hắn đã có tới mười sáu đứa con trai, hơn nữa tuổi đều lớn hơn cả ta, còn có mấy đứa cháu lớn hơn ta nữa! Làm sao ta có thể cùng với một người bằng tuổi ông nội ta sinh con với cái? Thống khổ này thà giết ta còn hơn!”
Nháy mắt mấy cái, nhìn hắn, nàng cười trêu tức:
“Bất quá, nói như thế, ngôi vị hoàng đế này của ngươi là nhặt được đó!”
“Đúng vậy!” Nghe xong tiền căn hậu quả, Phượng Dật nhịn không được cười, cũng không tránh khỏi bi ai ba giây cho phụ thân đáng thương của mình. Một người đáng thương, gặp một nữ tử tính cách quái dị đến hết nói, không chỉ không được chút điểm nào, còn mất hết mặt mũi đế vương.
Chính mình cũng từng một lần như thế! Lường trước tương lai, hẳn mình cũng sẽ chẳng tốt hơn phụ hoàng đâu.
Nhưng, nói vậy chứ, hắn cam tâm tình nguyện.
“Phụ hoàng nói đúng đó. Thân là vua một nước, điều cần nhất chính là một nữ nhân có thể ở bên cạnh ta. Nàng có thể đứng sau giúp ta ổn định việc nước, khi ta do dự không quyết mà giúp ta giải hết ưu sầu phiền não, còn có thể giúp ta bỏ được lạnh giá tịch mịch ở ngôi đế vương vời vợi. Mà người này, không thể là ai ngoài nàng!” Ôm lấy thắt lưng nàng, hắn nói như thở bên tai.
“Phụ hoàng nói? Cha ngươi nói với ngươi những lời này khi nào? Ta nhớ rõ phụ tử các ngươi đâu có nhiều thời gian ở bên nhau lắm, căn bản là không có nói qua phải không?”
Xong rồi. Lộ rồi!
Phượng Dật nhảy dựng lên thầm kêu không tốt, hai mắt xoay loạn nhìn bốn phía giả ngu:
“Ta có nói là phụ hoàng đã nói sao?”
Xuân Yến kéo cằm hắn lại bắt hắn nhìn mình, bình tĩnh đáp:
“Có!”
Dám dùng mưu với nàng? Không có cửa đâu!
“Không có!” Phượng Dật một mực khăng khăng.
Xuân Yến xoay xoay mắt vài vòng, trên mặt đột nhiên mang một tia cười quỷ dị, chằm chằm nhìn thẳng vào hắn.
Phượng Dật bị nhìn tới phát sợ, cố gắng giữ cho giọng nói bình thường:
“Làm sao thế? Sao bỗng dưng nhìn ta?”
Kéo kéo cằm hắn xoay xoay một chút, kiểm tra một lượt khuôn mặt hắn khi nhìn nghiêng, Xuân Yến cười thần bí:
“Ta mới phát hiện một điều.”
“Cái gì?” Phượng Dật bắt đầu run.
“Ngươi, càng lúc càng giống một người!” Xuân Yến chậm chậm nhả từng tiếng
Tim nhảy mạnh. “Ai?”
“Cha ngươi, Phượng Huyền!”
“Phụ hoàng?” Phượng Dật ngây người
“Đúng vậy.” Xuân Yến cười nhạt.
Lại nhìn lại đánh giá khuôn mặt hắn một hồi, nàng cười đến là vui:
“Giờ ta mới phát hiện, phụ tử các ngươi không chỉ có khuôn mặt giống nhau, mà tính cách lại càng giống.”
Dừng một chút, bình tĩnh bổ sung: “Hơn nữa, là sau khi ngươi trở về từ biên quan.”
Tim Phượng Dật nhảy tưng tưng.
“… Phải không?” Hắn miễn cưỡng duy trì nét cười trên mặt. Nhưng ánh mắt lại tố giác cái cười này có mấy phần giả mấy phần thật…
Xuân Yến rụt tay lại, cười nhìn hắn, hoàn toàn thoải mái ngược lại hoàn toàn với hắn:
“Ngươi nói đi, ngươi tính thẳng thắn thế nào đây? Hay vẫn không chịu nói để cho ta tự tìm ra? Ngươi nên biết, cả hai cách này, tuy có chung một đáp án giống nhau, nhưng kết quả thế nào, với hiểu biết của ngươi về ta, ngươi nên biết trước.”
Uy hiếp! Đây quả là uy hiếp trắng trợn!
“Ta còn có lựa chọn sao?” Phượng Dật cười khổ, dứt khoát chọn cách thứ nhất. “Thẳng thắn thật thà.”
“Được rồi, dù sao sớm hay muộn nàng cũng sẽ biết, trước khi đi biên quan, Hỷ công công đã từng giao cho ta một thủ dụ của phụ hoàng.”