br/> “Chàng tất nhiên cũng rất đẹp!” Lưu Sương che miệng cười nói, nàng chưa từng thấy vẻ mặt như thế của Bách Lý Hàn.
“Vậy sao nàng cứ nhìn hắn chằm chắm, ta với hắn, nàng thấy ai đẹp hơn?” Bách Lý Hàn tiếp tục truy vấn, trong giọng nói đố kỵ cả mười phần.
“Dung mạo vĩnh viễn không phải toàn bộ con người!” Lưu Sương nháy lại câu nói mà hắn đã từng nói với Đại Mi Vũ, sau đó lướt nhanh qua hắn xoay người đi vào trong điện.
Bách Lý Hàn đuối lý, nói: “Sương, nàng thật sự để cho hắn xoa bóp?”
“Không đồng ý sao được, ai bảo chàng làm hài tử kia thai vị bất chánh.” Lưu Sương giả vờ cả giận nói.
“Sao không để hắn dạy cho bà mụ? Nàng không biết nam nữ thụ thụ bất thân a.” Đôi lông mày ngọn núi tuyệt đẹp của hắn khẽ chau lên.
“Tất cả không còn kịp rồi! Cách y phục xoa bóp mà, hơn nữa, sư huynh là thầy thuốc, không có như chàng tâm địa gian giảo nhiều thế.” Lưu Sương giận trách nói.
“Ai nói, chỉ cần là nam nhân, nhìn thấy Hoàng hậu ta xinh đẹp như hoa lại đâm ra thích, có thể nào biết an phận đây...” Bách Lý Hàn ôm lấy Lưu Sương, thật giống như ôm lấy một loại trân bảo hiếm thế nói.
Lưu Sương “phốc” ra một tiếng, cười nói: “Chàng nhìn ta bây giờ có người gặp sẽ thích sao? Chàng xem ta là bảo bối, người khác chẳng thèm liếc ta lấy một cái đây.” Lưu Sương vỗ về lưng áo to lớn nói. Bởi vì nàng mang song sinh tử, cho nên mới bảy tháng bụng đã vượt qua bụng người bình thường sắp sinh rồi, hơn nữa bởi vì mang thai nên gương mặt có chút phù thũng, nói thật ra, nàng có cảm giác xấu hổ đầy mình đây.
Bách Lý Hàn thương yêu nhìn bụng Lưu Sương cực lớn, đau lòng nói: “Để nàng chịu khổ rồi, sau khi sinh hai hài tử, chúng ta đừng... có thêm hài tử nữa.”
Nói thật ra, mấy ngày nay, không chỉ mình Lưu Sương chịu khổ, hắn cũng chịu khổ. Từ sau khi cùng Lưu Sương đoàn tụ, nàng cũng đã mang thai được năm tháng rồi, làm hại ngày qua ngày ôm Lưu Sương, cũng chỉ có thể nhìn, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thật giống như ngồi trước bàn đầy món ngon mỹ vị, lại không thể ăn một miếng, nghĩ thôi đã tràn ngập đại hỏa.
Hôm nay lại làm cho lửa trong lòng hắn cháy lớn hơn, Đoạn Khinh Ngân phải giúp Lưu Sương xoa bóp, mà hắn, cũng chỉ có thể đáp ứng. Đưa tay phác thảo một đường từ mũi Lưu Sương xuống, Bách Lý Hàn thất bại nhắm hai mắt lại, buồn bã thở dài nói: “Nàng chính là trời cao phái tới hành hạ ta.”
Dứt lời, kéo Lưu Sương lên giường, nụ hôn nóng bỏng phô thiên cái địa mà đến. Hôm nay, cũng chỉ có vận động như thế mới có thể an ủi tâm linh bị thương của hắn. Nhưng mà, ngay cả vận động như thế cũng có người không cho hắn thỏa mãn, hai người đang hôn ngọt ngào, hài nhi trong bụng Lưu Sương bỗng nhiên hung hăng đá một cái. Tay Bách Lý Hàn đang đặt nhẹ nhàng trên bụng của Lưu Sương, bị một cước kia vừa vặn đá ngay tay hắn.
Bách Lý Hàn ão não rút tay về, hỏi: “Tốt a, còn chưa có đi ra, đã lớn gan khiêu khích phụ hoàng. Sương, đây đâu là đứa bé?”
Lưu Sương cười nói: “Đó chính là thai vị bất chánh, hắn chắc phải là một nam oa.”
Gần đây, nàng thường cảm thấy bào thai trong bụng cử động linh hoạt hơn, thật giống như hai tiểu tử đang đánh nhau, bất quá, nàng có thể cảm nhận rõ ràng, tiểu tử thai vị bất chánh kia động càng sinh động hơn, ắt phải là một đào khí tiểu nam oa.
Bách Lý Hàn vuốt bụng Lưu Sương, hí mắt cười nói: “Chờ ngươi đi ra ngoài, phụ hoàng sẽ thu thập ngươi.”
Hắn ngước mắt thấy bộ dáng yên nhiên cười nhẹ của Lưu Sương, bởi vừa rồi hắn hôn, sắc mặt nàng ửng đỏ, tựa như thoa một tầng son, làm cho nàng nhìn qua càng thêm xinh đẹp động lòng người. Cái miệng nhỏ nhắn cũng đỏ bừng kiều diễm, Bách Lý Hàn không khỏi tâm thần xôn xao, cúi người xuống, tiếp tục công việc vừa rồi.
Nhưng mà, còn chưa kịp đụng môi nàng, Lưu Sương đã đột nhiên che miệng, vội vàng nói: “Mau tránh ra!” Dứt lời, vỗ về bộ ngực, rồi nôn một ngụm ra ngoài, phun ngay trên long bào màu vàng sáng của Bách Lý Hàn một ngụm nước chua.
Gần đây, Lưu Sương bắt đầu xuất hiện bệnh trạng nôn ọe, thỉnh thoảng lại nôn mửa.
Trong nháy mắt, Bách Lý Hàn lấy khăn lụa từ trong tay áo ra, trong tâm bực dọc, lau miệng cho Lưu Sương, rồi vuốt trán cười khổ, khẽ thở dài: “Lão Thiên...”
Hắn thề, không bao giờ, để cho Lưu Sương... sinh một lần nữa.
Phiên ngoại hạnh phúc: Hy Chiếu và Hà Úy
Đoạn Khinh Ngân châm cứu xoa bóp cho Lưu Sương hai tháng, tâm của Bách Lý Hàn cũng treo ngược hai tháng. Mặc dù hắn tự cho mình là một hoàng đế lòng dạ rộng rãi, nhưng mà, một khi liên quan đến Lưu Sương, hắn liền trở thành một phu quân lòng dạ hẹp hòi, hoàn toàn không có chí tôn cùng khí độ.
Mặc dù mỗi lần dùng kim châm cứu huyệt cùng xoa bóp, hắn cũng ở bên cạnh nhìn ngó học tập, mặc dù vẻ mặt Đoạn Khinh Ngân chuyên chú ngưng trọng, hồn nhiên coi Lưu Sương là bệnh nhân, không có một ti mơ màng, nhưng mà, hắn cũng đau khổ tận hai tháng rồi.
Hơn nữa khi hắn thấy bụng Lưu Sương càng lúc càng lớn, liền không nhịn được đau lòng. Nàng gầy yếu nhỏ nhắn mềm mại, lại phải mang một bụng to như thế, sao không cực khổ chứ, thế nhưng hắn cũng không chia sẻ được một chút với nàng. Nhìn bộ dạng cực khổ của nàng, hắn rất muốn bắt nàng nằm ở trên giường, không cho đi lại tùy ý, thế nhưng nàng cũng không chịu. Sợ đến khi sinh, không có khí lực, cố chấp mang bụng cao khổng lồ đến hoa viên tản bộ mỗi ngày.
Hắn chỉ biết dằng dặc than thở, mong mỏi hai tiểu tử kia sớm ngày chào đời.
Tựa hồ cảm nhận được lời cầu nguyện của Bách Lý Hàn, vào một đêm tháng sáu, hai tiểu tử ở trong bụng mẫu thân rốt cục chán ngán, muốn đi ra ngoài nhìn một chút thế giới xinh đẹp này.
Đêm, lạnh tựa như nước, một mảnh trăng rằm đeo ở chân trời, tản ra khói nhạt mà quang mang. Vãn Hương Ngọc tản ra mùi thơm ngọt ngào, đêm yên tĩnh cùng tốt đẹp.
Thế nhưng, trong lòng Bách Lý Hàn hỗn loạn tê dại một vùng.
Hắn đã tám lần bị Lưu Sương đuổi ra từ trong điện, lúc này đang tựa vào trước cửa điện Tê Phượng cung, hai chân hoàn toàn bủn rủn, tất cả khí lực cũng giống như bị tháo nước rồi. Trong lòng lại càng quặn đau, trước mắt chỉ thấy Lưu Sương mặt mày tái nhợt phun ra những lời ngoan tuyệt: “Cút ra ngoài cho ta, chàng ở trong này ta sẽ không sinh được!”
Hắn biết Lưu Sương không muốn hắn thấy bộ dạng thống khổ cực khổ của nàng, thế nhưng, nàng ở trong đó chịu tội, hắn có thể nào vô tư ở bên ngoài? Lòng hắn rối bời, không ngừng dạo bước qua lại ở trước cửa điện, cơ hồ muốn đem bậc thang trước cửa đạp toái.
Nghĩ đến bụng Lưu Sương cực lớn, hắn biết nhất định nàng sinh vô cùng cực khổ.
Nếu như, có thể cho hắn thay nàng gánh vác đau khổ thì tốt biết mấy. Hắn từng thề không để cho nàng chịu bất cứ thống khổ nào, thế nhưng, hắn lại không làm được. Mặc dù nói sinh con dưỡng cái là thiên chức của nữ nhân, thế nhưng hắn quyết định không bao giờ... làm cho nàng mang thai lần nữa.
“Hàn nhi, Sương thế nào? Sinh thuận lợi không?” Lão thái hậu được Bách Lý Hạo dìu đỡ cũng đến.
Nghĩ đến thấy được trọng tôn, lão thái hậu tự nhiên hưng phấn, nhưng cũng vô cùng lo lắng an nguy của Lưu Sương, không nhịn được tự mình đến đây.
Trong điện không nghe tiếng quát tháo của Lưu Sương, chỉ nghe được thanh âm của ma ma: “Nương nương, dùng sức a... dùng sức a...”
Đêm dài, đau khổ bên trong càng dài hơn, Bách Lý Hàn rốt cục không kìm nén được nữa, lại một lần nữa xông vào trong điện.
“Hàn nhi, không thể đi vào! Nam tử không thể đi vào... Không có cát tường.”
Bách Lý Hàn lúc này trong mắt trong lòng chỉ có Lưu Sương, nào nghe được tiếng quát tháo của Thái hậu, đẩy cửa điện ra, vọt vào trong.
Tiếng Thái hậu vô lực quát ở phía sau, Bách Lý Hàn đã vào điện.
Trong điện, nhiều cung nữ cùng các mụ mụ đã lần thứ 9 thấy Bách Lý Hàn xông vào, như cũ chạy tới cản hắn, bị hắn đẩy ra không chút lưu tình.
“Cút hết sang một bên!” Hắn lạnh lùng nói, mấy cung nữ cùng mụ mụ nghe Hoàng thượng lạnh giọng, sợ đến câm như hến, ngoan ngoãn nhường ra.
Bách Lý Hàn vội vàng đi tới trước giường, nhìn nữ nhân của hắn đang đau tới độ chết đi sống lại, lần này nàng không còn khí lực đuổi hắn, cơn đau kéo đến dữ dội hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt rũ đầy mồ hôi, lòng hắn đau như cắt, cầm nhẹ bàn tay lạnh như băng run giọng nói: “Sương, nếu đau như thế, nàng hãy cắn ta đi.”
Hắn đưa tay tới, Lưu Sương sợ hắn lo lắng, thế nên đem thống khổ yên lặng chịu đựng, ngay cả thét lên cũng dừng.
Lưu Sương nghe được lời của hắn, quay đầu nhìn về phía Bách Lý Hàn, trong một chớp mắt nhìn hắn, nàng không nhịn được sửng sốt.
Nam tử hăng hái kia, trên mặt lúc này cũng đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt của hắn so với nàng còn trắng hơn, cặp mắt sâu trong trẻo kia, lúc này có chút mông lung, như muốn chèn nén lệ quang. Hắn so với nàng còn khẩn trương hơn, tay nắm tay nàng khẽ run, trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi lạnh.
“Không cần gấp gáp, thiếp không có việc gì, con của chúng ta cũng sẽ không có chuyện, thiếp nhất định sẽ sinh hạ chúng bình an, chàng không nên lo lắng.” Lưu Sương ngước mắt, hướng về phía hắn mỉm cười yếu ớt.
Mặc dù đau, nhưng mà, đó chỉ là tạm thời, con của nàng đang cố gắng đi ra ngoài, nàng nhất định phải chịu đựng. Vì hắn, vì con của nàng.
Thời gian thâm tình nhìn nhau trôi đi, đau đớn cùng lo lắng trôi đi, mặt trời xông phá đêm u ám, dâng lên từ sau tầng mây, hai đứa bé rốt cục quyết định không hành hạ phụ hoàng cùng mẫu hậu của chúng nữa, đã bình an giáng sinh.
Một nam oa một nữ oa, xinh đẹp khả ái như nhau.
Cung nữ cùng ma ma cao hứng nói hỉ, chúc mừng tiểu hoàng tử cùng tiểu công chúa giáng sinh.
Giờ khắc này, thần kinh căng thẳng của Bách Lý Hàn rốt cục dãn xuống, hắn nhắm mắt lại, thở ra một hơi dài, cảm giác được tâm ở cổ họng cuối cùng rơi xuống lồng ngực. Chẳng quan tâm xem hai tiểu tử kia, chỉ lo đỡ thân thể gầy yếu của Lưu Sương, ôm nàng thật chặt, đút chút nước ấm áp cho nàng.
“Hàn, chàng đặt tên cho hài tử đi!” Lưu Sương nhẹ giọng nói.
Bách Lý Hàn nhìn qua cửa sổ thấy mặt trời mới mọc rực rỡ quang mang, các ánh sắc bình minh lưu chảy tràn ngập đầy trời, nói: “Gọi là Hy Chiếu và Hà Úy, thấy thế nào?”
Bách Lý Hy Chiếu! Bách Lý Hà Úy!
Lưu Sương khẽ gật đầu một cái, đây là tên mỹ lệ, tên hạnh phúc.
Hà Úy nằm trong khủy tay của Bách Lý Hàn, lớn tiếng kêu khóc. Mà Hy Chiếu lại nằm yên trên ngực Lưu Sương, điềm điềm tiến vào mộng hương.
Bách Lý Hàn không nhịn được khiêu mi nói: “Sương, nàng đoán, đứa nào là tiểu tử thai vị bất chánh động lợi hại?”
Lưu Sương nhìn Hà Úy không ngừng khóc rống trong ngực Bách Lý Hàn, nói: “Nguyên tưởng rằng Hy Chiếu tương đối sinh động, hôm nay xem ra, chẳng lẽ là Hà Úy?”
Bách Lý Hàn đồng cảm gật đầu, vẫn cho là nam oa tương đối sinh động, xem ra, hình như là sai lầm rồi nha. (Hà Uý là bé gái )
“Hàn, không phải chàng nói khi tiểu tử thai vị bất chánh kia chào đời, chàng sẽ đánh cái mông bé sao? Làm sao không đánh?” Lưu Sương cười nhẹ nói.
Bách Lý Hàn nhìn bé con khuôn mặt nhỏ nhắn phấn trắng nõn nà, không nhịn được hôn một cái nói: “Ta làm sao đánh được đây?”
Lưu Sương nhìn vẻ mặt có chút trẻ con của Bách Lý Hàn, trong lòng hiện lên một mảnh ấm áp.
Bách Lý Hàn ôm hai con trong ngực, rồi ôm Lưu Sương (tay đâu mà ôm nữa), nói: “Sương, ta sẽ vĩnh viễn yêu chiều nàng cùng hài tử, vĩnh viễn