Đêm ở Tây Kinh, tối om, không một ngọn đèn, chỉ có vầng trăng băng lạnh nơi chân trời và ngọn đèn leo lét của nhà bên đường, chiếu lên tường bóng hình đơn bạc cô tịch của nàng.
Lần này Lưu Sương hóa trang thành một nữ tử, một nữ tử dung mạo tầm thường, mặc một bộ quần áo thô kệch sờn rách, tóc búi sơ sài, lưng đeo một túi quần áo cũ nát.
Rốt cục cũng thoát khỏi hắn. Trong lòng nảy lên một cảm giác nhàn nhạt, rất phức tạp, mà nàng lại chẳng thể nói ra cụ thể là cái gì. Nhưng mà, nàng biết, cảm giác đó quyết không phải là vui sướng.
Đêm mùa thu rất lạnh, Lưu Sương cảm thấy lạnh run người, nàng đi nhanh hơn, trước hết phải tìm một chỗ trọ để nghỉ qua đêm nay đã. Ngày mai phải ra khỏi thành, không thể tiếp tục ở lại Tây Kinh nữa. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.77F1.XTGEM.COM (77F1.XTGEM.COM)
Lưu Sương đi rất nhanh, trong đêm yên tĩnh, cơ hồ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập của nàng.
“Bạch cô nương, tại sao lại vội vã vậy?” Trong màn đêm, đột nhiên có người ân cần lên tiếng hỏi thăm, Lưu Sương sợ đến mức không kiềm chế được phải dừng chân.
Quay đầu nhìn lại, bên cạnh cây đại thụ, có một người đang đứng yên. Vì lúc nãy nàng đi quá nhanh, không phát hiện ra hắn.
Ánh trăng xuyên thấu qua tàng lá xanh phủ lên người nam nhân kia, nàng không nhìn rõ mặt hắn, chỉ thấy một thân hắc y tung bay trong gió. Hắn là ai vậy? Sao lại biết họ của nàng?
Lưu Sương ngăn chặn sự kinh hoàng trong lòng, xoay người tiếp tục đi vể phía trước, nàng quyết định không để ý tới hắn, lúc này, nàng cũng không thể thừa nhận mình là Bạch Lưu Sương.
Người kia vừa nhấc chân một cái, đã chắn trước mặt nàng.
Dưới trăng soi vằng vặc, rốt cục nàng cũng nhìn thấy gương mặt hắn, nói chính xác hơn là nhìn thấy mặt nạ quỷ của hắn.
Quỷ Diện Thu Thủy Tuyệt.
Thì ra là hắn!
Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, cuối cùng lại rơi vào tay hắn sao?
Lưu Sương nhớ đến lời Tả Thiên nói trước kia: Tình ý điện hạ dành cho cô nương, thiên hạ ai nấy đều biết. Cô nương nếu ở bên điện hạ, ngược lại rất nguy hiểm. Hơn nữa, nếu có kẻ nào có ý đồ xấu bắt cóc cô nương, dùng cô nương ra điều kiện với điện hạ, dù có yêu cầu điện hạ bỏ quên giang sơn, ta nghĩ điện hạ cũng sẽ đáp ứng ngay lập tức. Cho nên, thỉnh cô nương ra đi, biến mất hoàn toàn.
Hoàn toàn biến mất, nàng không làm được rồi.
Nhưng nàng cũng không thể để mình rơi vào tay Thu Thủy Tuyệt
Lưu Sương lật cổ tay, lấy độc dược nàng nghiên cứu đặc chế, nắm ở trong tay...
“Ta không phải họ Bạch, ngươi nhận lầm người rồi!” Lưu Sương giả vờ kinh hách, định đi.
Lưu Sương bình ổn tinh thần, đưa tay lên. Tuy nhiên, động tác của nàng đã chậm mất một nhịp, tất cả thuốc bột rơi vào tay áo Thu Thủy Tuyệt.
Trong lòng Thu Thủy Tuyệt không khỏi cả kinh, như thế nào hắn cũng không nghĩ Lưu Sương dấu độc dược trong tay, nếu không phải hắn nhanh tay, thì tối nay đã bại trong tay nữ tử này.
Con ngươi Thu Thủy Tuyệt chuyển lạnh, không chút lưu tình túm lấy vạt áo Lưu Sương, điểm huyệt Lưu Sương. Không chút thương tiếc cắp lấy nàng, đi về phía một chiếc xe ngựa.
Lưu Sương vừa như đang nằm mơ, vừa như tỉnh táo. Nàng không biết bản thân bị đưa đi đâu, chỉ biết khi thì nằm ở trên xe ngựa, khi thì bị nhét vào trong rương, giống như một món hàng, bị người đưa đến mang đi.
Không biết đã mê man trong bao lâu, nàng chậm rãi tỉnh lại, trước mắt một mảnh mờ nhạt, nàng đưa mắt nhìn thì biết mình đang trong xe ngựa.
Bên trong xe, một người ngồi đưa lưng về phía nàng, hắn mặc trường bào màu đen, trên búi tóc cắm một cây trâm bằng gỗ tùng, tư thế dày dặn, dáng vẻ thanh tao lịch sự.
Lưu Sương cố gắng nhớ lại trước khi hôn mê, mới biết người này là Thu Thủy Tuyệt, nhưng bóng lưng này không hiểu vì sao lại có chút quen thuộc?
Dường như là Thu Thủy Tuyệt cảm giác được ánh mắt Lưu Sương, hắn xoay người lại, mặt nạ quỷ dữ tợn không chút cảm xúc.
“Thu Thủy Tuyệt, muốn giết cứ giết, ngươi muốn mang ta đi đâu?” Lưu Sương cắn răng hỏi.
Đôi mắt đẹp ẩn sau mặt nạ của Thu Thủy Tuyệt hơi nheo lại, đầu ngón tay lạnh như băng nhẹ nhàng chạm đến gương mặt trắng nõn của Lưu Sương, lạnh lùng nói: “Nàng muốn chết sao? Bất quá, Bổn cung chủ lại không định giết nàng, bởi vì, giữ nàng lại, sẽ có giá trị lợi dụng hơn!”
Quả nhiên, Thu Thủy Cung không phải tổ chức sát thủ đơn giản, hắn đã biết mối thâm tình sư huynh dành cho nàng, đương nhiên sẽ không để nàng chết một cách dễ dàng.
Trong lòng Lưu Sương phát lạnh, thật không biết rơi vào tay tên ma đầu này, sẽ phải trải qua những hành hạ gì. Nhưng mà, những... việc đấy đều không làm nàng sợ, nàng chỉ sợ hắn sẽ dùng nàng để uy hiếp sư huynh.
“Sao rồi? ” Thu Thủy Tuyệt nhìn gương mặt Lưu Sương đông lạnh, dùng giọng điệu thản nhiên hỏi han: “Nàng đang đau lòng vì ai sao? Đông Phương Lưu Quang? Hay là Bách Lý Hàn?”
Thần sắc Lưu Sương cứng đờ, trước mắt nàng dần hiện ra đôi mắt Bách Lý Hàn kinh dị mà đau lòng trước lúc mê man. Còn có gương mặt tiều tụy của sư huynh vì thủ hộ nàng mười ngày liên tục. Lưu Sương nhịn không được nhắm mắt lại, hai giọt lệ từ từ chảy xuống.
“Khóc? Thật là thâm tình!” Đầu ngón tay Thu Thủy Tuyệt vươn ra, nâng cằm Lưu Sương, thưởng thức nước mắt lã chã tuôn rơi trên gương mặt xinh đẹp của nàng, lạnh lùng nói. Nhưng mà chính bản thân hắn lại không nhận ra,thanh âm của hắn có chút run rẩy,
Khi nàng rơi lệ, rất giống hoa lê trong mưa, thanh lệ đẹp đẽ. Nhìn thấy vậy, trong lòng Thu Thủy Tuyệt không tự kìm hãm được lướt qua một tia chua xót và không đành lòng.
hoa lê
Lưu Sương lạnh lùng đẩy tay của hắn ra, lau khô nước mắt trên mặt, quay đầu đi không nhìn hắn nữa.
Tình là gì chứ, hắn chỉ là một đại ma đầu tim lạnh như thép, giết người như ngóe, làm sao mà hiểu được tình là cái gì?
Xe ngựa xóc nảy, Lưu Sương xốc rèm cửa sổ, nhìn ra ngoài, thấy đường núi liên miên, vô cùng hiểm trở. Địa phương này, nàng chưa từng thấy, hơn nữa, Lăng Quốc nhiều núi hơn đồng bằng, Lưu Sương căn bản không biết con đường này đi đến đâu!
“Chúng ta đang đi đâu?” Lưu Sương thấp giọng hỏi.
“Thu Thủy Cung!” Thu Thủy Tuyệt trầm giọng đáp, nhắm mắt dựa người vào ghế giả vờ ngủ say.
Thì ra hắn bắt mình về Thu Thủy Cung, không biết hắn bắt mình, có phải là muốn dùng mình đối phó với sư huynh không? Hắn là người của tiền triều Vũ Quốc, suy nghĩ cho kĩ thì, hắn với sư huynh là kẻ thù không đội trời chung. Trải qua chuyện đó, chắc hắn đã rất đau khổ.
Lưu Sương tựa vào trong xe, suy nghĩ lung tung.
Bất tri bất giác lại ngủ quên mất, đến khi tỉnh lại, đã quá giờ ngọ, xe ngựa vẫn đang chạy, chỉ có điều tốc độ chậm đi rất nhiều.
Rốt cục, xe ngựa ngừng hẳn lại, mã phu lên tiếng: “Cung Chủ, đến rồi!”
Thu Thủy Tuyệt hừ một tiếng, đưa cho Lưu Sương một mảnh vải gấm mảu đen. Lưu Sương ngẩn người, lập tức hiểu ý hẳn, cầm lấy mảnh vải che mắt mình.
Đây chắc là hắn đã khai ân lắm rồi, bằng không thì hắn chỉ cần đánh ngất nàng là xong.
Mắt bị bịt, Lưu Sương mơ mơ hồ hồ nhảy xuống xe ngựa, một bàn tay to đưa tới nắm tay nàng, đi về phía trước.
Trái tim Lưu Sương phát lạnh, định hất ra, lại nghe thấy giọng nói lãnh nhược băng sương của Thu Thủy Tuyệt ung dung truyền đến: “Nếu muốn ngã xuống núi, tan xương nát thịt, thì nàng cứ tự đi!”
Trong lòng Lưu Sương cả kinh, chưa tới lúc vạn bất đắc dĩ, nàng vẫn chưa muốn chết. Kinh ngạc đứng sững sờ, để mặc bàn tay kia lôi kéo nàng đi về phía trước.
Thu Thủy Tuyệt mặc dù lạnh lùng, nhưng tay hắn lại rất ấm áp, bao lấy bàn tay nhỏ bé của Lưu Sương.
Trong lòng Lưu Sương nổi lên một cảm giác không thoải mái, đây là tay một sát thủ, đây là tay của kẻ mưu phản, cũng là bàn tay có thể giết nàng bất cứ lúc nào.
Nhưng nàng vẫn phải để hắn tùy ý nắm tay nàng, bất đắc dĩ đi về phía trước.
Lưu Sương cảm thấy đường đi cứ dốc xuống, rồi lại bằng phẳng. Mới đi trên đất bằng được mấy bước, Thu Thủy Tuyệt đột nhiên ngừng lại, sau đó, Lưu Sương mơ hồ cảm thấy một luồng gió mạnh mẽ thổi qua, ngay sau đó lại nghe thấy tiếng vang kẽo kẹt rất lớn, chắc là tiếng cơ quan mở ra.
Sau đó, Lưu Sương cảm thấy tay Thu Thủy Tuyệt quay trở về, lần này hắn không nắm tay nàng, mà cắp lấy nàng, thi triển khinh công, bay về phía trước.
Lưu Sương ngửi thấy mùi hương cực kỳ u mát, quanh mình dường như là mây mù lãng đãng.
Trải qua một quãng đường dài, thời gian cũng lâu, Thu Thủy Tuyệt rốt cục cũng buông nàng, Lưu Sương cảm thấy chân mình lại đặt lên mặt đất.
Mảnh vải gấm bịt mắt bị Thu Thủy Tuyệt giật ra, Lưu Sương thấy chói cả mắt.
Ánh nắng đầu giờ chiều chiếu rọi, nơi này là một sơn cốc, lùm cây thấp bé, cỏ xanh mềm mại, một mảnh xanh biếc. Trong lùm cỏ xanh, ngẫu nhiên có vài đóa hoa dại màu đỏ. Còn có thỏ hoang đang ăn cỏ, hình như không sợ người, thấy bọn họ, vẫn nghênh ngang đi lại.
Không khí ở đây không âm trầm lạnh lẽo như lúc nãy, mà ấm áp như xuân, mang theo mùi bùn đất ướt át.
Không ngờ Thu Thủy Cung lại thế ngoại đào viên thế này, thật là khiến người khác khó lòng tin được.
Lưu Sương chưa kịp nhìn hết đã bị Thu Thủy Tuyệt lôi đi trên một đường mòn, đi một hồi, đến trước một cánh đồng hoa rất lớn.
Lưu Sương sững sờ, không tự giác dừng bước.
Loại hoa trước mắt, nàng không biết tên, dường như chưa gặp bao giờ, nhưng lại có cảm giác rất quen thuộc.
Những...bông hoa này đang nở rộ, đóa hoa to như nắm tay, đều là màu đỏ, cánh hoa từng lớp từng lớp, rực rỡ mê người. Thật ra thì cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, ngạc nhiên ở chỗ, cánh đồng hoa rất lớn. Những bông hoa rực rỡ như lửa, cả cánh đồng hoa như một ngọn lửa thật lớn đang thiêu đốt.
Thu Thủy Tuyệt dẫn Lưu Sương lòng và lòng vòng một hồi trong cánh đồng hoa, đi về hướng trước mặt.
Lưu Sương đột nhiên cảm thấy đau đầu vô cùng, không biết là vì mùi hoa quá nồng, hay là vì nguyên nhân gì khác, đầu óc nàng tràn ngập một màn sương dày đặc, còn có những mũi kim, hung hăng như muốn đâm rách đầu Lưu Sương. Đầu thì đau, thân thể thì thấy lạnh.
Lưu Sương loáng thoáng nghe thấy một tiếng cười, là tiếng cười của một cô bé con, trong bụi hoa, cười rất bi thống. Không biết vì sao, cánh đồng hoa đỏ lại biến thành một biển máu, máu, cứ chảy không ngừng.
Từ sau khi nàng tới Lăng Quốc, thường xuyên mơ cơn ác mộng này. Ban ngày, cơn ác mộng này sẽ biến mất vô ảnh vô tung, trước đây, Lưu Sương chưa bao giờ coi cơn ác mộng này là chuyện thật. Mà lúc này, dưới ánh mặt trời rực rỡ, nàng lại bắt đầu nằm mơ sao?
Không! Nàng đang rất tỉnh táo, không phải mộng.
Trán Lưu Sương bắt đầu vã mồ hôi lạnh, nàng túm áo Thu Thủy Tuyệt, nắm chặt, thở hổn hển hỏi: “Ngươi có nghe thấy tiếng khóc không? Tiếng khóc của một cô bé con! Ngươi có nhìn thấy máu không? Máu...”
Thu Thủy Tuyệt dậm chân nhìn nàng, đối với phản ứng của nàng hắn cảm thấy vô cùng kỳ quái.
“Nàng làm sao vậy? Tiếng khóc ở đâu, tại sao ta không nghe thấy, đừng nói là nàng đang tính giở thủ đoạn gì!” Hắn híp mắt nhìn Lưu Sương, lạnh lùng nói.
Giọng nói của Thu Thủy Tuyệt như một cây kim, đâm vào cơn ác mộng của Lưu Sương, Lưu Sương bất ngờ bừng tỉnh, nghi hoặc nhìn