như nghe được câu hỏi của Lưu Sương, lông mi giống như quạt lông chớp động hai cái, liền mở mắt ra. Nhìn thấy Lưu Sương tựa hồ là việc ngoài ý muốn, có chút không tin nổi, trừng mắt nhìn, sau khi xác định người kia đích thật là Lưu Sương, nàng đột nhiên ngồi dậy hỏi: “Bạch Lưu Sương, tại sao ngươi lại tới đây, chẳng lẽ là đến để đưa cho ta tiêu hồn đan, mau đem tới đây!”
Đôi tay gầy gò của nàng yếu ớt với ra, hướng về phía Lưu Sương.
Tiêu hồn đan?
Lưu Sương hít một hơi, quay đầu nhìn về phía Vô Sắc, Vô Sắc biết Lưu Sương nghi vấn, nhẹ nhàng gật đầu, trầm giọng nói: “Không sai, chính là mê hồn đan”.
Trong nháy mắt, lòng Lưu Sương đã rõ ràng, nguyên lai Đại Mi Vũ cùng với phụ hoàng Bách Lý Hàn dùng loại dược đan này, khi dùng dược đan này vóc người gầy gò, sắc mặt tái nhợt, tinh thần uể oải.
“Ngươi cho nàng dùng thuốc, Vô Sắc, ngươi rốt cục muốn gì, không phải ngươi thích nàng sao? Lưu Sương nhìn thẳng vào Vô Sắc, cảm giác nàng càng ngày càng không hiểu hắn.
“Không sai, ta thích nàng, nhưng mà, dược hoàn kia không phải là ta cho nàng, mà là nàng lén lấy của ta. Bởi vì lúc đó ta muốn lợi dụng nàng cho nên dù có phát giác thiếu mất dược hoàn cũng không đòi nàng trả lại. Ta lúc đó nghĩ, nếu nàng thực sự dùng mê hồn đan(tiêu hồn đan) ngày sau ta có thể thuận tiện chi phối, chỉ không nghĩ tới sau này ta thật sự yêu nàng ấy ” Vô Sắc có chút tự giễu nhếch khóe môi, “Ta biết nàng ta ích kỉ, ti tiện, để đạt được mục đích của mình không tiếc tất cả giá phải trả, nhưng là, có lẽ chính bởi vì nàng ấy rất giống ta, cho nên ta mới có thể yêu nàng ấy! Đây có lẽ chính là báo ứng của ta!”
“Cái gì yêu, cái gì không thích không nên nói nữa, nhanh đưa cho ta một chút tiêu hồn đan, nhanh lên, ta muốn mất hồn”
Đại Mi Vũ hô, thanh âm khàn khàn, ngón tay gầy gò xé rách chăn bông trên người, nói: “Nhanh lên một chút, ta sắp chịu không nổi rồi”
Đại Mi Vũ thở phì phò, tóc xộc xệch, con người đen mang theo một tia huyết hồng, thê lương nhìn Vô Sắc. Từ trong miệng nàng thốt ra thanh âm không còn như trước kia, kiều nhuyễn ngọt ngào nữa, hiện tại thật giống như thanh âm của lệ quỷ, thê lương chói tai.
Lưu Sương nghe thấy những lời này, trên người không rét mà run, nhìn tình trạng của Đại Mi Vũ so sánh với bộ dạng nghiện độc của phụ hoàng Bách Lý Hàn còn trầm trọng hơn rất nhiều, nàng cần phải trị liệu như thế nào. Ngày đó, trên người hoàng thượng dùng biện pháp mà chính Vô Sắc cũng biết đến, nhưng không thể dùng cho Đại Mi Vũ, có thể thấy biện pháp đó không có ích lợi gì, huống chi, muốn bỏ hẳn độc kia cần người trúng độc phải có ý chí kiên cường, nhìn tình hình hiện tại của Đại Mi Vũ tựa hồ không có chút lạc quan.
“Trên người của ta đã không còn thuốc dược hoàn, luyện chế dược hoàn kia cần phải nửa năm, hiện tại cũng không phải mùa hoa nở. Cho nên, ta chỉ có thể làm cho nàng bỏ hẳn độc nghiện, nhưng ta chỉ có một người thật sự là làm không được, Lưu Sương, van cầu ngươi, vì nàng mà gảy đàn được không? Ta không thể gảy đàn được” Vô Sắc dứt lời, liền đứng dậy di tới bên Đại Mi Vũ nhẹ nhàng vỗ tóc nàng ta nói: “Ngươi đừng cử động, kiên trì một hồi, ta phải đi cầm thuốc”
“Nhanh lên một chút đi!” Đại Mi Vũ hô lên, độc nghiện bắt đầu phát tác, nàng toàn thân bắt đầu không tự chủ được run rẩy, trên nét mặt càng thống khổ không chịu nổi, nàng bắt đầu lấy tay gãi toàn thân.
Vô Sắc thấy thế, đưa tay móc trên người ra một sợi dây, đứng lên, đem trói chân Đại Mi Vũ lại. Bên trong phòng thanh âm của Đại Mi Vũ thống khổ tru lên thật giống như dã thú bị thương.
Lưu Sương nghe xong trong lòng không đành, chậm rãi đi tới trước kỷ án, ngồi xuống. Vô Sắc sớm đã chuẩn bị một cầm tốt, Lưu Sương lấy tay chỉnh dây, bắt đầu đánh đàn, vẫn là khúc Thanh Tâm Chú, hi vọng phật âm có thể hóa giải nỗi thống khổ trong lòng Đại Mi Vũ
Nhưng xem ra biện pháp này không thể dùng được, Đại Mi Vũ vẫn không có an tĩnh lại. Tru lên giãy dụa, có lẽ do động tác nàng quá kịch liệt, sợ rằng... thai nhi trong bụng kia đã hỏng
Nàng..sanh non.
Mặt Vô Sắc trong nháy mắt trở nên trắng bệch như tờ giấy.
“Vô Sắc, hay là cho nàng ta thuốc đi, lần sau cai nghiện cũng được.” Đại Mi Vũ đã sẩy thai, làm sao chịu đựng được cơn nghiện hành hạ.
Vô Sắc buồn bã móc ra một viên dược hoàn, nhét vào trong miệng Đại Mi Vũ
Đại Mi Vũ tru lên, thanh âm càng ngày càng nhỏ, ăn mê hồn đan vào, trên mặt nàng hiện lên những tia vừa lòng vui vẻ. Nhưng, trên mặt nàng huyết sắc lại như trước trôi đi, Lưu Sương chú ý tới máu của nàng ta chảy không ngừng.
“Vô Sắc, sợ là không tốt, ta đi sắc thuốc” Lưu Sương dứt lời, liền đứng đậy đi ra ngoài sắc thuốc.
Đến bên phòng bếp nhỏ, Lưu Sương nhanh chóng cho thuốc vào, cho thêm nước, liền nghe thấy trong sơn cốc có âm thanh kì dị vang lên. Nàng đứng dậy ra khỏi gian bếp, mới phát hiện bên trong sơn cốc bóng cây lắc lư chập chờn tựa hồ có người nào đó đi đến, trong lòng không thể ngăn chặn cảm giác tựa hồ như bị cảm.
“Lưu Sương!” tựa hồ có người ở đó nhẹ nhàng kêu gọi.
Lưu Sương sửng sốt, thanh âm kia dường như rất quen thuộc, hình như là từ trong mộng truyền đến, như thế nào có thể, hắn như thế nào có thể tới nơi này, hắn ở kinh thành, lại đang trong tình trạng hôn mê, coi như là đã tỉnh thì hắn là vua của một nước, cũng không có khả năng đêm khuya tại nơi sơn dã này. Lưu Sương buồn bã xoay người, đến lúc nào nàng cũng sinh ra huyến thính (giống như ảo giác) rồi.
“Sương! Là nàng sao? Thật là nàng sao?” Lần này giống như lần trước vẫn nhẹ nhàng gọi, nhưng nàng lại có thể rõ ràng nghe thấy, cũng không phải là huyễn thính. Thanh âm kia tựa hồ càng ngày càng gần.
Lưng Lưu Sương cứng đờ, tay cầm thìa có chút mơ hồ run rẩy. Như thế nào có thể, thật là hắn sao? Nàng chẳng lẽ là đang nằm mơ? Đây không phải sự thật.
Trong lòng Lưu Sương một trận kịch liệt dâng lên, nàng đứng ở cửa phòng nhỏ, lại lần nữa hướng ra phía ngoài nhìn quanh. Nhưng bên trong sơn cốc một mảng tối đen cái gì nhìn cũng không rõ, nhìn thấy hoa và cây cảnh mập mờ trong gió đêm, chập chờn, phát ra những âm thanh. Người ở phía bên ngoài có thể trông thấy này bởi vì trong phòng nhỏ có ánh nến vừa lúc nãy nàng mang đến chiếu sáng.
Phía trước dưới hoa, một bóng dáng quen thuộc hiện lên chậm rãi đi đến gần nàng.
Bên trong sơn cốc yên tĩnh tuyệt đối, từ chỗ gốc cây hoa đến nơi này là một đoạn đường đá, phía trên là cây cỏ, trong đêm gió chập chờn, người kia đi lại rất chậm, rất nhẹ nhàng hướng Lưu Sương bước tới.
Đầu đêm mùa xuân, mang theo một màu xanh đen thần bí, trên trời sáng lên một chấm nhỏ giống như đá quý, ánh trăng rất mông lung thật giống như tâm tình Lưu Sương lúc này mông lung bất an.
Hắn đi tới trước mặt nàng, đứng lại cách đó không xa.
Trong đêm núi ánh trăng mênh mông, tĩnh không có một chút âm thanh, yên tĩnh giống như có thể nghe thấy tiếng tim của nàng đập
Lưu Sương không nghĩ rằng Bách Lý Hàn nhanh như vậy tìm đến nơi này, trong lòng vừa cảm động vừa kinh ngạc.
Hắn không mặc triều phục mà là một thân áo trắng nho nhã giống như ánh trăng, tóc hắn dài phất phơ trong gió, đen nhánh giống như thác nước. Nàng nhìn hắn đang mỉm cười.
Lưu Sương hình như chưa từng có nhìn thấy hắn cười, dịu dàng như gió xuân, rực rỡ như hoa mùa hè, ấm áp như tia nắng ngày đông. (mùa đông, tháng chạp có nắng, thực rất ấm áp).
Trong tích tắc, Lưu Sương không phân rõ đây là mộng cảnh hay là thực tế.
Nếu là mộng, nàng đã gặp vô số mộng, lúc này đây chỉ mong giấc mộng này vĩnh viễn không tỉnh.
Bách Lý Hàn bước đến không tiếng động, đưa tay ôm lấy Lưu Sương, hắn ngửi thấy hương khí quen thuộc trên người nàng, thanh đạm u mát, lay thẳng tâm can.
“Rốt cục đã tìm được nàng!” ở bên tai nàng khàn khàn nói. Lưu Sương cảm giác có một chất lỏng nóng chảy xuống, tựa như da thịt nàng bị bỏng. Nàng cả kinh, đây không phải là mộng, vây quanh nàng là hai cánh tay của hắn, chất lỏng nóng bỏng kia chẳng lẽ là nước mắt của hắn?
Nàng đột nhiên đẩy hắn ra, nhìn chăm chú vào gương mặt của hắn, thấy trên gương mặt tuấn mỹ kia, sâu trong con ngươi đen thẳm là nước mắt, nàng biết đây không phải là mộng!
Nàng cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, nhìn trong mắt hắn nồng đậm thâm tình. Trong tích tắc thật giống như mị hoặc, từ mấy ngày này cho tới giờ, tất cả những thống khổ cùng ủy khuất trong nháy mắt hóa thành hư ảo.
Đôi môi đỏ mọng của nàng nhúc nhích, nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi, tại sao lại đến đây?”
Hắn tại sao nào lại đến?
Bách Lý Hàn nhìn nàng, thấy trái tim hắn dường như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt cả ngàn vạn lần, trăm thứ tư vị không thể diễn tả thành lời đồng lọat tập kích hắn.
Hắn như thế nào lại đến, hắn như thế nào có thể không đến!
Khi hắn tỉnh lại, thì tất cả trí nhớ đều đã quay trở về, hắn nhớ ra rằng nàng là người mà hắn yêu nhất.
Trong nháy mắt cõi lòng hắn như tan nát, tại sao hắn có thể quên nàng đi.
Hắn nhớ lại nàng, cũng hiểu rõ mấy ngày nay nàng chịu nhiều ủy khuất cùng thống khổ, hắn nhớ ra hắn gả nàng cho hoàng đệ Băng Nhi, hắn đột nhiên đau lòng muốn chết. Lập tức hắn biết được tin tức nàng mất tích. Tin tức này cơ hồ đã đánh hắn, cơ hồ làm tim hắn vỡ nát.
Hắn cởi triều phục thay bạch sam bình thường cùng bọn thị vệ cùng đi tìm kiếm nàng, ở tất cả mọi nơi trong kinh thành đã lục soát không sót. Khi hắn biết đồ đệ của gia gia Lưu Sương là Vô Sắc thì hắn nhớ ra chỗ này, nơi đây là chỗ lần đầu bọn họ gặp nhau, là ngôi nhà gỗ kiến tạo của gia gia Lưu sương, Vô Sắc nói không chừng cũng biết.
Cho nên hắn mang theo cấm vệ quân tìm đến nơi này, vốn hắn không ôm nhiều hi vọng cũng không nghĩ ở chỗ này tìm được nàng.