“Không có gì để nói, cũng chỉ là một đống đồ cổ !” Chẳng qua là trở về quá đột ngột nên tạm thời không thích ứng được thôi, nàng tin, qua một thời gian, nàng sẽ khôi phục lại như lúc trước
Diệp Tĩnh Tịch khẽ mỉm cười, sau đó nhẹ kéo áo ngủ của nàng, lộ ra bả vai trắng nõn nhưng bị phỏng khá nặng, sau đó bôi thuốc mỡ lên
“Tịch! Ta thật không có chuyện gì!” Chẳng qua là lòng đau một chút,nhưng thời gian mới là thuốc trị tốt nhất
“Không có chuyện gì là tốt rồi!” Diệp Tĩnh Tịch nhẹ nhàng kéo áo ngủ nàng lên, “Nhưng nếu ngươi muốn nói, chúng ta nhất định sẽ nghe !” Có nhiều thứ cần từ từ lắng đọng, có được hay không chỉ bản thân mới biết rõ , nàng không nói cũng có nỗi khổ tâm của nàng, chỉ cần nàng muôn nói, vậy nàng sẽ nghe
“Cám ơn!” Ngọ Lăng Phong cảm kích cười nhạt! Nước mắt không hiểu sao lại trào ra. Đây là nguyên nhân, nàng không nỡ a ! Mặc dù mọi người đều không giỏi biểu đạt, nhưng tình nghĩa lẫn nhau nàng làm sao mà không hiểu được ! Các nàng có thể xem thường đối phương, nhưng tuyệt không cho phép người khác khi dễ bất kì thành viên nào, bởi vì đều là cô nhi, bên cạnh không có bất kỳ người thân nào, làm cho các nàng bất tri bất giác quý trọng những tình cảm mình đang có hơn
Tình cảm của các nàng, bất kì ai cũng không thể làm vỡ, cho dù là Mạc Kính Phong ! Cho dù rời đi thật rất đau !
“Nghỉ ngơi cho tốt đi ! Ta đi mua chút đồ cho ngươi!” Diệp Tĩnh Tịch thu thập lại thuốc mỡ trong tay, đứng dậy. Xem ra chuyện này thật không đơn giản, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên nàng ta nghe nàng nói một câu cảm kích thật tâm, cũng là lần đầu tiên thấy nàng ta chảy nước mắt, mặc dù nàng ta đang cố gắng kềm lại
“Ô ô ~! Ngọ nha đầu, ngươi rốt cục cũng về rồi! Ta cho là không bao giờ nhìn thấy ngươi nữa !” Người chưa tới thanh đã tới trước, Đổng Dương Sóc không gõ cửa liền trưc tiếp vọt vào, vẻ mặt “Bi thương” như cha tìm thấy con mình đã mất tích mấy năm vậy
“Câm miệng!” Ngọ Lăng Phong nhăn mày! Hừ! Tới đúng lúc lắm ! Nàng vẫn chưa quên chuyện tốt hắn gây ra cho nàng !
A a ~! Vẻ mặt thật xơ xác nha ! Bàn chân Đổng Dương Sóc bỗng truyền đến một cỗ khí lạnh !
“Hắc hắc ~! Xem ra ngươi không có chuyện gì, để ta trở về, không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi !”
“Hừ! Ngươi cho rằng có thể trốn được bao lâu!” Ngọ Lăng Phong lạnh lùng nhìn lão đầu tử muốn chuồn đi ! Dù sao bây giờ cũng rảnh rỗi, vừa vặn nàng muốn cùng hắn chơi trò chơi
“Hắc hắc ~! Ngươi nói gì vậy a ? Ta không hiểu !” Tiểu tử Đường triều vô dụng, ngay cả nữ nhân cũng giữ không được! Không hảo hảo trông coi để nàng trở về làm gì ! Hại hắn tuổi đã một xấp dầy lại bị người ta trừng mắt lạnh ! Hắn thật đáng thương! Đổng Dương Sóc không nhịn được ai oán!
“Ngươi tự biết rõ ! Có phải nên giải thích một chút hay không ?!” Nàng còn chưa nổi giận nha, hắn cần gì phải làm vẻ mặt ai oán như bị vu oan thế !!!
“Giải thích cái gì? !” Trong đầu Đồng Dương Sóc không ngừng nghĩ cách chạy trốn. Nha đầu này cũng không tốt hơn Dạ bao nhiêu, ít nhất Dạ nha đầu còn có thể khống chế lý trí, mà đối với Ngọ, lý trí sau khi bình thường mới trở lại ! Không tự cứu mình không được. Hắn cũng không muốn bị hoả khí nàng mang về từ Đường triều đả thương ! Về phần tên thối tiểu quỷ kia, hắn không dám hy vọng nữa !
“Tại sao ta bị hút về Đường triều? !” Còn muốn giả ngu!
“Ha hả ~! Chắc là do căn cứ Ái Tư Nhân vừa vặn nằm trong vòng thời không … …”
“Ngươi biết rất rõ cái gương kia không bình thường còn đẩy ta đi tìm chết ?”
“Phi phi phi ~! Cái gì chứ, ngươi có chết đâu a ~ ta nguyệt lão mới đúng ~ ách ~!” Aiz, lại bị hố, đúng là hắn già quá rồi !!!
“Nói như vậy, ngươi, đã, có , toan, tính ?”
“Hắc hắc ~! Đó là vận mệnh, ta chỉ phối hợp diễn mà thôi!” Nhìn hắn đáng thương không ? Tự nhiên bị trở thành đối tượng lợi dụng của ông trời a !!!
“Ta đến địa ngục là vận mệnh sao ? Có ai như ngươi không ? Đẩy ta đến nói không có máy lạnh không có điên thoại không có tủ lạnh không có … nói chung là vùng đất hoang !” Ngọ Lăng Phong liên tiếp nói mười mấy “Không có”, từng bước ép sát, làm cho lão đầu tử liên tiếp lui về phía sau!
“Nhưng ngươi cũng có thứ lưu luyến, không phải sao ?!”
“Ai nói ?!” Ngọ Lăng Phong không phát hiện khẩu khí mình đã trở nên gấp gáp, giống như đang giấu đầu lòi đuôi
Đổng Dương Sóc nghê nàng một cái!
“Ta nghĩ ngươi vui đến quên cả trời đất a, lâu như vậy cũng không về nhà !”
“Đúng là vui đến quên trời quên đất ! Ngươi có muốn thử 1 chút không !”
“Ha hả ~! Không cần! Ta đây bận rộn, không thể phân thân!” Hắn còn đang bận rộn an ủi vài người đẹp thất tình nha
“Chỉ cần ngươi thấy chơi đủ rồi, muốn trở về, ta nhất định sẽ giúp ngươi !” Đây mới là mục đích hắn tới! Dạ nha đầu chết tiệt nhất định không nói chuyện nàng ta bị nam nhân kia quản đến chết đâu ! Một tháng ở chung còn chưa kết thúc a ! Hắc hắc!
“Ai muốn trở về ~ ngươi nói gì? ! Ngươi biết cách trở về ? !” Ngọ Lăng Phong kích động nắm lấy cổ áo Đồng Dương Sóc
Hai người vốn cao như nhau, nhưng bây giờ nhìn như nàng là mẹ hắn là con
“A nha nha ~~ buông tay!” Ô ~ bất hiếu ! Dám đối với lão nhân gia của mình như vậy !
“Cho ngươi cơ hội chuộc tội ! Nói mau ~!”
Đồng Dương Sóc sửa lại cổ áo của mình, sau đó bễ nghễ nhìn nàng
“Có cần kích động vậy không ~ muốn về thì cứ nói đại đi”
“Lão, đầu, tử!”
“Biết rồi ~~” ai ~ thanh niên bây giờ đúng là thiếu kiên nhẫn
“Ngươi có nhớ mình đến đó bằng cách nào không ?”
“Nói nhảm, đương nhiên là bị Đồng Hoa kính hút đi”
“Vậy ngươi có nhớ mình trở về bằng cách nào không ?”
“Dĩ nhiên là bị đồng hoa kính…” Sắc mặt Ngọ Lăng Phong đột nhiên trắng bệch
KHoan đã ! Đồng Hoa kính đâu ? Từ khi nàng trở về vẫn chưa thấy nó, chẳng lẽ còn ở Đường triều sao ?
Đổng Dương Sóc như nhìn thấu tâm tư của nàng!
“Đồng Hoa kính có hai mặt”
“Cái gì ?!” Có ý gì!
“Trên thực tế Đồng Hoa kính giống như 1 đôi sanh đôi, ngươi đi vào từ bụng này, sau đó đi ra từ bụng kia !”
“Cho nên… · “
“Mặc kia đang ở Đường triều, còn một mặc đang nằm trong tay Dạ”
“Dạ có một mặt? !” Chuyện gì xảy ra? ! Tại sao nàng không biết gì chứ ?”
“Xác thực là nam nhân của nàng có một mặt!” Hắc hắc! Thuận tiện đem”gian tình” của Dạ nha đầu nói ra cho cả thiên hạ biết chơi ! Nhưng hắn phải nhanh rời đi một chút mới được, nếu không chắc chắn sẽ bị hai đầu băng hoả giáp công
“Dạ… Nam nhân? ! !” Ngọ Lăng Phong mở to mắt, chuyện Đồng Hoa kính có hai mặt cũng không rúng động như vậy
Ông trời a! Khi nàng không có ở đây, rốt cuộc còn xảy ra bao nhiêu chuyện kinh thiên động địa nữa ?
“Tóm lại, muốn trở về Đường triều thì tìm nàng là được rồi, ta đi trước đây!” Nói xong Đổng Dương Sóc không cho nàng phản ứng chút gì, nhanh chóng biến mất
“Hướng!” Ngọ Lăng Phong vừa xuống lầu liền thấy Triêu Hiểu Đồng đang định đi ra ngoài
“Đi đâu?”
“Ách ~ ta ~ ta ~” Ngọ Lăng Phong vốn chỉ tuỳ tiện hỏi thôi, không ngờ nàng ta lại nói năng lắp bắp như vậy, làm nàng có chút tò mò
“Sao cứ lắp bắp ta ta mãi thế ? !” Giống như đang làm chuyện xấu bị bắt quả tang vậy
“Ách ~ không có ~ không có gì !” Lần đầu tiên bị bắt quả tang, Triêu Hiểu Đồng không biết làm sao
Không có gì? ! Ngọ Lăng Phong quái dị nhìn nàng
“Đợi chút, ta có việc muốn nói !” Đến lúc để mọi người biết rồi, dù sao sớm muộn gì cũng phải nói thôi
“Nga ~” Triêu Hiểu Đồng biết điều trở về chỗ ngồi, không dám dị nghị, mặc dù trong lòng đang gấp gáp! Ở nhà, nàng luôn là người không có chủ kiến, bởi vì “đần” a !!!
“Những người khác đâu? !” Ngọ Lăng Phong vừa hỏi xong, Diệp Tĩnh Tịch vừa lúc đi từ trên lầu xuống
“Có chuyện gì không?” Diệp Tĩnh Tịch nhìn Triêu Hiểu Đồng đang rất gấp gáp, lại nhìn Ngọ Lăng Phong
“Uk ~!” Ngọ Lăng Phong ngồi xuống sofa, lấy li cà phê lên uống một hớp
“Các ngươi không phải muốn biết chuyện ở Đường triều sao ?”
“Thật ra thì cũng không có gì!” Ngọ Lăng Phong đại khái nói về kinh nghiệm của mình ở Đường triều, bao gồm cả lễ “vứt tú cầu chọn hôn” kinh thiên động địa kia
“Vứt tú cầu chọn hôn? !”
“Ha ha ~ thật vui quá ~ “
“Người nào vứt tú cầu chọn hôn ?!”
“Dạ! Vừa đúng lúc”
“Có việc?” Hiên Viên Dạ vừa bước vào cửa dùng vẻ mặt nghi vấn nhìn nàng
“Nghe nói ngưoi có một mặt của Đồng Hoa kính ?”
“KHông phải là của ta!”
“Của nam nhân của ngươi thì cũng như nhau thôi”
“Đáng chết! Người nào nói cho ngươi!” Hiên Viên Dạ lãnh băng đến cực điểm
Đối với Ngọ Lăng Phong, Triêu Hiểu Đồng và Diệp Tĩnh Tình cũng rất bình thường, cũng không phải chuyện mới mẻ gì, ngày nào Ái Lệ Ti cũng báo cáo tường tận với các nàng a
“A ~ oan quá ~ không phải là ta ~” nhìn thấy ánh mắt giết người của nàng, Ái Lệ Ti vội vàng làm sáng tỏ! Nàng chưa nói gì nha ! Sau khi Ngọ tiểu thư trở về liền ủ rũ suốt ngày, nàng muốn nói cũng không được
“Là lão đầu tử nói !”
Lão đầu tử chết tiệt !
“Ngươi cần làm gì ? !” Thật ra thì trong lòng nàng đã có câu trả lời thích hợp rồi, chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi
“Ta ~” Ngọ Lăng Phong có chút ngượng ngùng! “Ta muốn trở về đó !”
“Đường triều?” Ba người kia kinh ngạc nhìn nàng!
“Uh!”
“Tại sao? !” Lúc này ánh mắt biến thành không giải thích được
“Có một số việc còn chưa xử lý xong!” Nàng mất tích, không biết Mạc gia sẽ có phản ứng ! Đặc biệt là… Hắn!
“Chuyện gì a? !” Mở miệng hỏi là Triêu Hiểu Đồng tò mò
“Tình trái!” Diệp Tĩnh Tịch nhàn nhã nói, giống như đang truyền bí quyết châm cứu vậy ! Từ xưa đến nay, cũng chỉ có chữ “tình” mới để người ta khổ sở như vậy
“Ách ~ miễn cưỡng mà nói thì có lẽ là vậy ~” Ngọ Lăng Phong có chút lo lắng, làm bác sĩ có phải đều hiểu lòng người đến vậy không ?
“Tình trái? !” Người đang sợ hãi kêu lên là Triêu Hiểu Đình ! Ngọ cũng có “Bạn trai” nga! Khó trách! Ái Lệ Ti không thể tìm chuyện ở cổ đại, thế nên nàng mới nắm bắt thông tin chậm đến thế ! Thật muốn nhìn xem hắn như thế nào !
“Dạ! Được không ? !” Chỉ có nàng ta mới có thể tìm được Đồng Hoa kính
Hiên Viên Dạ trầm tư một chút
“Mười lăm tháng này ta sẽ đưa cho ngươi!” Ai ~ không biết lần này tên vô lại kia lại muốn điều kiện gì !
“Cám ơn!”
Tiếp theo là trầm mặc! Bốn người đều có muốn nói, khó có khi bốn người ngồi chung một chỗ, nhưng lại không biết nói cái gì !
Triêu Hiểu Đồng khẽ đảo mắt !
“Cái kia ~ ách ~ ta có thể đi trước hay không ?!” Đã muộn !”Hắn” khẳng định rất tức giận!
Tầm mắt ba người kia trao đổi lẫn nhau, sau đó đồng thời chuyển qua nàng
“Hướng! Gần đây hình như ngươi rất nhiều việc thì phải !” Thường đi sớm về trễ! Diệp Tĩnh Tịch buồn cười nhìn vẻ mặt Hướng như con thỏ sợ thợ săn
“Không có ~ không có !” Đáng chết ! Sao tất cả mọi người đều nhìn nàng, giấu đầu lòi đuôi sao ?