Ngọ Lăng Phong không thể tin được, nàng lại bị cấm ! ! Từ sau lần trước nàng chuồn êm ra bị bắt được, họ Mạc kia nghiêm lệnh nàng mỗi giây đều phải ở bên cạnh hắn, không sai! Mỗi mỗi giây! ! Ngay cả ngủ cũng vậy ! Vốn là Tiểu Hồng hầu hạ hắn ngủ, bây giờ lại trở thành nàng ! Nàng có thể từ chối, nhưng người nào đó nói, muốn một cái gương biến mất là chuyện rất dễ dàng ! Không cẩn thận tay trợt, nó sẽ “Qua đời” ! Chết tiệt ! Dám uy hiếp nàng ! Hừ ~! Hắn cho rằng hù doạ nàng thì tốt lắm sao ? Mặc kệ, đáp ứng trước rồi nói sau !!!
“Cho dù ngươi có nhìn vào ống tay áo ta mãi, Đồng Hoa kính cũng không tự mình chạy qua” Sáng nào nàng cũng nhìn chằm vào tay áo hắn, nàng không mệt hắn cũng phiền thay nàng
“Hừ!” Ngọ Lăng Phong mở mắt! “Tiểu nhân!” Một ngày 24 giờ đều để Đồng Hoa kính trong ngừi ! Hại nàng ngày nào cũng ngứa tay ! Mà đã bao lâu nàng chưa làm “công việc” rồi nhỉ ?
“Muốn trách thì trách người nào đó không an phận!” Nếu nàng chịu an phận nghe hắn một lần, hắn cũng không quản nàng chặt chẽ như vậy, dù sao kẻ địch ở ngoài sáng, nàng ở trong tối, một chút sơ suất hắn cũng không cho phép! Nghĩ tới nghĩ lui, thà tự tay bảo quản còn yên tâm hơn ! Bất kể là nàng hay là “Đồng hoa kính” ! Những chuyện liên quan đến nàng hắn đều không bỏ qua, trước mắt phải giải quyết hết chuyện Ngô Vạn Lợi đã
“Hừ ~! Là ai quá đáng trước ! Mượn gương cũng hẹp hòi !” Giấu bên ngoài không nói, còn dám cấm chân nàng ! Hoàn hảo, dù sao nàng cũng đã biết phương pháp trở về, chờ đến ngày 15 thôi, dù sao cũng còn nửa tháng, nàng cũng không vội ! Khi tất yếu, nàng không ngại dùng mĩ nhân kế ! Hắc hắc !!!
“Nếu như người nào đó chịu nói cho ta biết thì ta cần gì phải làm thế ?”
“Vậy ngươi có thể thông cảm cho nỗi khổ tâm của người nào đó không ?”
“Nỗi khổ tâm cái gì ?” Mạc Kính Phong thật không hiểu nổi nàng tại sao không chịu nói, còn nữa, ngày đó nàng lầm bầm làu bàu là nói chuyện với ai ? Tại sao hắn lại thấy trong chuyện đó có gì đó rất huyền bí ?
“Rống ~ cái gì gọi là nổi khổ tâm? ! Ta giải thích ngươi nghe sao ? Nổi khổ tâm là làm cho người ta không nói nên lời ~~ “
“Ngươi thật sự không tin ta sao ?” Cho dù là vấn đề gì, nếu được, hắn đều cố hết sức giúp nàng
“Đây không phải là tin hay không, căn bản là ta không biết nói bằng cách nào !” Cho dù nàng chịu nói, hắn chịu tin sao? Người có thể xuyên qua ngàn năm ? Thành thật mà nói , ngay cả nàng nàng cũng không tin !
“Vậy cứ nói những gì nghĩ trong lòng ra a! Tại sao thà chịu một mình buồn bực cũng không chịu nói với ta ?!” Tại sao nàng không hiểu rõ dụng tâm của hắn! Hắn chỉ hi vọng nàng tín nhiệm hắn, dù chỉ một chút. Nếu không bao nhiêu thứ giao ra cũng chỉ là uổng phí
“Ách ~ này ~ sau này hãy nói ~ khi ta suy nghĩ kĩ rồi sẽ nói cho ngươi biết !” Nhìn vẻ mặt hắn, Ngọ Lăng Phong bỗng cảm thấy có áp lực lớn
Mạc Kính Phong không nói gì nữa, vùi đầu vào công việc, chẳng qua là khuôn mặt hắn như người ta thiếu hắn mấy lượng bạc vậy ! Ngọ Lăng Phong len lén nhìn, tự biết mình đuối lí ! Mỗi lần cũng như vậy, hắn đuổi nàng đi thì thật tốt quá !
“Này ~ Mạc Kính Phong! Có muốn giúp đỡ hay không !”
“Không cần!” Không ngẩng đầu!
“Thật không cần?” Hình như có rất nhiều chuyện để làm, dù sao nàng cũng đang nhàn rỗi
“KHông !”
“Vậy ta có thể ra ngoài hóng mát một chút được không?” Cứ ngồi như vậy sớm muộn gì nàng cũng buồn chết
“Không !” Mạc Kính Phong rốt cục cũng ngẩng đầu lên, nhưng vẻ mặt hung hăng vô cùng
“Rống! Gương ở chỗ ngươi, ngươi còn sợ ta chạy đi đâu a ?”
Mạc Kính Phong nhìn nàng, suy nghĩ không biết có nên nói thật cho nàng biết hay không, tránh để ngày nào đó tạo nên chuyện không thể cứu vãn, sẽ làm hắn ăn năn cả đời
“Ngọ Nhi ~!”
“Cái gì ?” Vẻ mặt sao lại nghiêm túc như thế ?
“Trong thời gian này, không được chạy loạn, biết không ?”
“Ta nào có chạy loạn! Chẳng qua là đi dạo một chút thôi !” Cấm túc thì cấm túc, dù sao bây giờ nàng cũng lười đi ra ngoài
“Vậy cũng không được ! Cứ ở bên cạnh ta ! Sẽ không lâu nữa đâu !” Hắn sẽ sớm giải quyết, càng kéo dài hắn càng mất kiên nhẫn
Ngọ Lăng Phong nheo mắt lại, giống như tìm được chút đầu mối
“Ngươi bị đuổi giết? !” Rất có thể! Người sợ nổi danh heo sợ mập! Có tiền, ai dám nói không mơ là giả! Lúc trước Ngô Vạn Lợi cũng vậy ! Đúng rồi ! Chuyện Ngô Vạn Lợi đã quên nói cho hắn biết rồi a !!!
“Mạc Kính Phong, ta nói cho ngươi biết một chuyện ! Ngô Vạn Lợi đẩy trân châu giả cho ngươi!” Không biết bây giờ nói có phải là quá muộn không ! Cũng tại hắn, nàng vừa trở về lập tức cãi lộn, làm nàng quên mất chuyện này
“Làm sao ngươi biết” Mạc Kính Phong nhíu mày
“Lần trước ở Đông Lâm nghe được”
“Đáng chết! Ngươi đụng phải hắn? !”
“Không tính là đụng phải! Hắn không nhìn thấy ta!”
Hoàn hảo! Mạc Kính Phong thở phào nhẹ nhỏm! Nếu để tên họ Ngô kia nhìn thấy, hắn không nổi sắc tâm mới là lạ! Có nhiều người nhìn bên ngoài đạo mạo nhưng trong thì cầm thú cũng không bằng !
“Chuyện đó ta sẽ giải quyết!” Dừng một chút, Mạc Kính Phong quyết định nói cho nàng biết
“Còn nữa … người bọn họ muốn ám sát không phải ta, mà là … ngươi !” Hy vọng nàng có thể yên tĩnh một ít! Biết điều thì đợi đến khi hắn giải quyết xong! Hắn thật sự không bảo đảm, trong thời gian này, Ngô Vạn Lợi sẽ không đụng đến nàng …
“Ta? !” Làm sao có thể? ! Trời xanh có mắt a ! Ngọ Lăng Phong nàng từ khi xuyên không đến nay tội ác nào cũng chưa làm, phóng hoả giết người đốt nhà không có, ngay cả bản lĩnh cũng chưa thể hiện được. Lâu lâu buồn chán mới khi dễ hạ nhân một chút thôi, nhưng chưa đến nỗi bị giết a ! Suy đi nghĩ lại chỉ có một khả năng… Trời ghét hồng nhan!
“Mục đích của bọn họ là ta, nhưng lại liên luỵ đến ngươi”
Nói đi nói lại thì nàng là người chết thế ! Nhưng mạng nàng cũng đâu rớt giá đến vậy a?
“Ngươi biết đối phương là người nào sao ?”
“Đúng ! Nhưng ta cần ngươi giúp”
“Ta? Muốn ta làm gì?” Dẫn xà xuất động?
“Biết điều một chút ở bên cạnh ta!”
Cái này mà gọi là giúp đỡ sao ?! Ngọ Lăng Phong lảng tránh ánh mắt thâm tình của hắn. Khó trách hắn tìm trăm phương ngàn kế không cho nàng ra cửa, thì ra là có người muốn mạng của nàng! Nhưng thế thì sao chứ ?! Chờ chết cũng không phải tác phong của nàng, nằm trong thế bị động càng không phải! Dù sao thời gian ở Đường triều cũng không còn nhiều, giúp hắn một lần cũng được ! Đây là bản lĩnh mà nàng thông thạo nhất. Ngọ Lăng Phong khẽ đảo mắt, trong lòng thầm tính toán
Mạc Kính Phong có khách, rốt cuộc cũng cho nàng ra khỏi thư phòng, nhưng cũng chỉ được nằm trong vùng tầm mắt của hắn ! Nhưng đây đã là ân huệ khó được của Ngọ Lăng Phong rồi ! Khó khi được “phóng sinh”, ít ra cũng không nên làm … mình thất vọng !!!
“Hai người các ngươi! Buồn không?”
Tiểu Thúy Tiểu Hồng nhìn nhau một cái, dẹp miệng, gật đầu! Thật hoài niệm cuộc sống tự do trước đó cùng tiểu thư! Bây giờ tiểu thư bị cấm chân, các nàng cũng không đi chơi được! Vì các nàng phải hầu hạ chủ tử a !!!
“Hắc hắc ~! Tiểu Thúy ~ ngươi tới đây một chút! Ta có chuyện muốn nói với ngươi!” Ngọ Lăng Phong nháy mắt mấy cái.
Tiểu Thúy không hiểu nhìn Tiểu Hồng 1 cái, sau đó đi về phía trước
“Tiểu thư! Có chuyện gì không?” Ánh mắt của tiểu thư rất kì lạ a ! Nếu là lúc trước, nàng nhất định hưng phấn muốn chết ! Bởi vì chỉ cần tiểu thư nở nụ cười này, nhất định là có chuyện vui ! Nhưng bây giờ khác rồi a, nàng bị cấm chân, không thể làm loạn !
“Hư ~” Ngọ Lăng Phong chỉ chỉ người ngồi cách đó không xa, “Ngươi còn nhớ không ? Ở đông Lâm!” Hắn đang nhìn nàng ! Làm bộ như đang xem sách, nhưng thật ra là nhìn nàng ! Xem ra người muốn mạng nàng cũng không xa lạ gì ! Khó trách Mạc Kính Phong chuyện bé xé ra to muốn nàng ở bên cạnh hắn! Thì ra là địch nhân ngay trong phủ !
“A ~! Ngô ~!” Tại sao lại bịt miệng nàng lại ? Nàng phải đi báo cho lão gia phu nhân thiếu gia biết a ~~~
“Ngươi tới đây một chút ~ ta cho ngươi biết nên làm gì …
“Hì hì… Ta biết rồi!” Tiểu Thúy che miệng cười trộm! Chiêu này của tiểu thư đúng là quá độc !!!
“Vậy đi đi ! Đừng nhiều lời”
“Biết rồi!” Tiểu Thúy mặt mày hớn hở che miệng rời đi!
Có kịch vui xem ! Hắc hắc !
Ngọ Lăng Phong ánh mắt lơ đãng nhìn qua Lưu Phúc ! Sách sách ~! Ngọ Lăng Phong mỉm cười hết sức “thân thiện” với hắn, sau đó quay sang Tiểu Hồng
“Tiểu Hồng? !”
“Dạ ?”
“Sách ~! Ngươi đi đại tiện a ?!” Mặt thúi như vậy!
“Chán! Người ta không có!” Chỉ là có chút mất mác mà thôi!
“Vậy sao mặt người rầu thế ? Ai thiếu tiền ngươi không trả sao ?” Nhà này chủ tớ đúng là cá tính giống hệt nhau, động cái là mặt nghiêm lên
“Không có !” Tiểu Hồng liếc nàng một cái, tiếp tục cúi đầu!
Sách! Còn nói không !
“Xem ra ngươi không có tâm tình chơi trò vui a ! Ai ~ vốn có nhiệm vụ trọng yếu giao cho ngươi!” Ngọ Lăng Phong làm bộ bất đắc dĩ thở dài! Người đơn thuần dễ hiểu nhất, tâm tư đều đặt lên mặt, nàng biết rõ nha đầu này tám phần là đang ghen tị nàng chỉ biết chơi cùng Tiểu Thuý, không đếm xỉa đến nàng ta, kì thật nàng có nhiệm vụ khác muốn giao cho nàng ta làm
“Không phải ~ không phải ~ tâm tình của ta đang rất tốt!” Thì ra tiểu thư còn nhớ đến nàng a! Nàng còn tưởng nàng ta chỉ muốn chơi với Tiểu Thuý thôi !!!
“Tới đây, ta chỉ ngươi làm!” Sau đó, Ngọ Lăng Phong nhỏ giọng nói với nàng
“A? Tại sao a? !” Nghe xong lời nàng, Tiểu Hồng vẻ mặt nghi hoặc!
“Tiểu thư ~ ngươi thật đáng ghét!” Tiểu Hồng trợn mắt nhìn nàng , mắc cở đỏ mặt rời đi! Buồn bực trong lòng bị quét sạch ! Nhưng trong lòng nàng vẫn còn một nghi vấn, sao tiểu thư lai muốn nàng bôi mật đường và bột ớt lên giấy vệ sinh ?
Một lát sau.
“Tiểu thư ~ tốt lắm!” Tiểu Thúy cầm linh lung trong tay đi đến, đưa bánh bao phỉ thuý đến trước mặt nàng. Bởi vì Ngọ Lăng Phong đặc biệt thích ăn, nên Mạc Kính Phong thường mua nhiều bánh bao linh lung để nàng ăn
“Ngươi đã làm đầy đủ những gì ta phân phó rồi sao ? !” Sách sách! Thật đáng tiếc cho những trân phẩm này a !
“Dạ! Đã làm đầy đủ!” Tiểu Thúy cung kính nói
“Tốt!” Lúc này Tiểu Hồng cũng trở lại.
“Tiểu thư!”
“Thế nào? !”
“Cũng đã làm xong!” Đúng là mất quá nhiều thời gian của nàng, phải vừa bôi vừa sợ người ta phát hiện
“Hay lắm!” Ngọ Lăng Phong vung lên nụ cười tà ác, “Nhớ lấy! Kêu các ngươi ăn các ngươi nhất định phải ăn, còn phải làm cho giống ta !” Ngọ Lăng Phong dặn dò lần cuối
“Hì hì ~! Biết rồi!” Tiểu Hồng Tiểu Thúy liếc nhau một cái! Có người cũng đang nhíu mày !
“Tốt ~ tỷ muội ~ chúng ta lên đường!” Ngọ Lăng Phong đứng dậy, mang theo hai tỳ nữ, chậm rãi đi đến Lưu phúc cách đó không xa 12»