, anh ta khẳng định còn mơ hồ, trong lòng không tìm được phương hướng.”
Hoa Kì nghi ngờ nói: “Thiệt giả? Thật vậy à?”
Giang Hạo một tay nâng cằm, trầm mặc chốc lát: “Có phải cậu chủ động hay không?”
Hoa Kì gật đầu: “Ừ, mỗi lần đều là tôi chủ động, có lúc tôi cảm thấy mình dính người lợi hại luôn.”
“Ha, dính người không có gì là không được, nghe tôi nói này, cậu không chỉ kề cận áp sát anh ta, còn phải đối tốt với anh ta, quan tâm anh ta, sau đó lại không để ý tới anh ta, biết cái gì đã là dục cự còn nghênh không?” (từ chối mà lại mời chào)
Hoa Kì nói: “Lúc còn đi học có đọc qua thành ngữ này.”
Giang Hạo cười nói: “Biết thì dễ làm rồi, cậu cứ dựa theo lời tôi nói mà làm.”
“Có tác dụng sao?”
“Khẳng định có tác dụng, cậu cứ nghe tôi đi.”
Hoa Kì gật đầu một cái, ánh mắt không tự chủ phiêu hướng ký túc xá, nói cũng khéo, vừa đúng lúc Trang Hào mang theo Vương Văn Đào đi từ bên trong ra ngoài, trong nháy mắt hai người bốn mắt nhìn nhau, nhưng ánh mắt Trang Hào không quá hữu nghị, nổi giận đùng đùng đi tới chỗ Hoa Kì: “Người này là ai?”
Hoa Kì sững sờ, vội vàng nói: “Sư phụ của em, là anh ấy dạy em tắm kỳ.”
Giang Hạo dẫn đầu vươn tay: “Trang tiên sinh đúng không, tôi là quản lý của mỏ than này.”
Sắc mặt Trang Hào hơi tốt lên một chút, cười cười: “Làm sao cậu biết tôi là ai?”
Giang Hạo nói: “Từ lâu cấp trên đã lộ tin tức, hơn nữa Hoa Kì cũng nói, cậu ấy cùng anh cậu ấy tới nói chuyện làm ăn, tôi đoán đó là anh.”
Trang Hào duy trì mỉm cười, sau đó nói với Hoa Kì: “Đi thôi, chuyện đã nói xong rồi.”
Hoa Kì ừ một tiếng, nghiêng đầu nói với Giang Hạo: “Sư phụ, vậy tôi đi trước.”
Giang Hạo cười nói: “Để lại số điện thoại đi, rãnh rỗi hàn huyên một chút”
Hoa Kì lắc đầu một cái: “Tôi không có điện thoại.”
Giang Hạo mất mác nói: “Vậy cũng tốt, duyên phận thầy trò chúng ta thật cạn.”
Hoa Kì xấu hổ cười cười, xoay người chạy tới bên cạnh Trang Hào.
Trang Hào cầm balo đi xuống đầu xe, sau đó đóng cửa xe nói: “Hôm nay không về được, cậu đi với tôi đến nhà nghỉ ở một đêm.”
Hoa Kì sửng sốt: “Hả? Không phải nói có thể trở về sao?”
Trang Hào bất đắc dĩ nói: “Sáng mai giám đốc mỏ than đã đặt tiệc, phải lưu lại ăn một bữa mới đi được.”
“À”
Trang Hào khoác balo lên vai: “Ăn cơm trước, hay là đến nhà nghỉ trước?”
Hoa Kì suy nghĩ một chút: “Nhà nghỉ.”
******
Nhà nghỉ nằm trong một ngỏ nhỏ gần mỏ than, không tính là rất tốt nhưng được cái rất sạch sẽ.
Vào cửa Hoa Kì vội vàng chạy đến tủ giày cầm dép, đợi Trang Hào vào phòng lại ngồi chồm hổm bên chân anh nói: “Ca, em giúp anh đổi giày.”
Trang Hào nhíu nhíu mày, đồng ý.
Hoa Kì cởi giày da của Trang Hào, sau đó lại cởi vớ, lúc thay dép cho anh, Hoa Kì nhớ lại lời Giang Hạo nói, phải dục cự còn nghênh.
Nghĩ như vậy, sắc mặt Hoa Kì trầm xuống, phạch một tiếng ném dép xuống đất: “Tự mình đổi đi.”
Trang Hào sửng sốt: “Cậu động kinh à?”
Hoa Kì trừng mắt với anh một cái rồi vào phòng vệ sinh.
Trang Hào có chút mơ hồ, nghĩ thầm chẳng lẽ Hoa tiểu cẩu trúng gió?
Lúc này Hoa Kì mở ra cửa phòng vệ sinh, bưng một chậu nước ấm ra ngoài, cười nhẹ nhàng nói: “Ca, ngâm chân chút đi, một lát em xoa bóp cho anh, bảo đảm thoải mái chết.”
Trang Hào hoàn toàn trầm mặt: “Hoa tiểu cẩu, có phải cậu trúng tà hay không?”
Hoa Kì cười không nói, bưng chậu nước để bên chân Trang Hào, đang cầm chân Trang Hào bỏ vào trong chậu nước, cùng lúc lại đen mặt nói: “Tự đi mà rửa.”
Trang Hào tức đỏ mặt tía tai, níu quần áo Hoa Kì cứng rắn đè xuống giường, sau đó nhấc chân, không để ý tới chân còn ướt liền dạng chân ngồi trên người Hoa Kì, nổi giận đùng đùng nói: “Hoa tiểu cẩu, có phải cậu bị bệnh hay không? Muốn ăn đập à?”
Hoa Kì từ từ nở nụ cười, cong ngón út từ từ gãi gãi mu bàn tay Trang Hào.