n nói: “Hai người không chấp nhận con sẽ không đi, cùng lắm thì đường ai nấy đi, nếu mẹ muốn đánh con thì đánh đi, dù sao đánh chết con cũng vậy không đi.”
Mẹ Hoa Kì tiến lên mấy bước áp sát tới, bàn tay vung lên chưa kịp rơi xuống đã bị cha Hoa Kì cản lại.
“Ông buông tôi ra, hôm nay tôi phải đánh chết thằng nhãi con này, làm phản.”
Cha Hoa Kì coi như đã nhìn ra, con trai của mình thật sự cánh đã cứng rắn, trước kia con trai dù nói gì cũng nghe, rốt cuộc cũng có chủ ý của mình.
“Thôi, trở về đi thôi, coi như không có đứa con trai này.” cha Hoa Kì nắm lấy bà, đi ra ngoài.
Mẹ Hoa Kì vùng vẫy mấy cái, tùy tiện mắng: “Ông cứ để nó đi ra ngoài làm mất mặt tiếp à?”
“Về nhà thôi.” cha Hoa Kì ý vị sâu xa nói.
Mẹ Hoa Kì nhìn ông mấy lần, bất đắc dĩ chỉ có thể đi theo ông.
Hoa Kì ngừng thở nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nằm dài trên giường bắt đầu vuốt ve ngực của mình: “Làm mình sợ muốn chết.”
“Vợ?” Trang Hào đột nhiên dò đầu vào cửa, làm như trộm.
Hoa Kì sợ hãi giật mình: “Má ơi, hù chết em.”
Trang Hào vội vàng vào phòng đóng cửa, tiến tới bên giường nói: “Thế nào? Ba mẹ em nói gì?”
Hoa Kì hít mũi một cái: “Còn có thể nói gì?, để em theo bọn họ về nhà, nếu không thì coi như không có đứa con trai em đây.”
Trang Hào lo lắng nói: “Vậy em nói sao?”
“Còn có thể nói sao, theo cách của anh mà nói một lần.” Hoa Kì nhắm mắt lại, giơ tay lên đặt ở trên tay Trang Hào: “Đây là lần đầu em đối cứng với cha mẹ như vậy.”
Trang Hào đột nhiên nhào lên giường, đè Hoa Kì nói: “Vợ, em làm quá tuyệt vời, hôn miệng cái nào.”
Mặc dù Trang Hào khích lệ Hoa Kì, nhưng trên thực tế trong lòng anh vẫn không yên tâm, nếu quả thật chơi cứng, về sau vẫn còn là người một nhà sao?
Đây là một canh bạc a.
Cuộc sống gia đình tạm ổn cứ trôi qua như vậy, mặt ngoài bình thản, bên trong cũng tràn đầy hạnh phúc, hạnh phúc từ trong tâm phát ra.
Liên tiếp hai tuần đã qua, cuối cùng siêu thị cũng đi vào quỹ đạo, về phần nhân viên phục vụ bên này, những con nhóc ở tiệm làm móng đều đi rồi, lúc ấy vì nhiều người tới, bây giờ nhìn lại nào còn tấp nập tốt đẹp như lúc mới khai trương, một hàng cô gì chú bác đứng dài......
Ngày này, Trang Hào ngồi ở trong quầy nhàn rỗi vô sự xem báo chí, chợt có hai ba người vọt tới, trong tay ôm mấy cái thùng. Trang Hào thấy bọn họ, hỏi “Làm gì vậy?”
“À, chúng tôi là công ty điện tử Thịnh Vượng, có người đặt mua máy vi tính, chúng tôi tới giao hàng.”
“Máy vi tính? Người nào đặt?” Trang Hào buồn bực nói.
“Đương nhiên là tôi.” Bàng Suất đứng ở cửa tiệm bày ra tư thế tiêu sái, lúc đi vào phất phất tay với mấy công nhân: “Trang Hào, anh em có chuyện vui muốn chia sẻ.”
Trang Hào nhìn thấy Bàng Suất thậm chí có mấy phần hưng phấn, cười nói: “Chuyện vui gì, nói nghe một chút.”
“Tôi và cùng Thịnh Vượng mở công ty, chuyên kinh doanh máy vi tính, thuận tiện bán vài phim ếch tình yêu.” Bàng Suất tiến vào quầy, ngồi trên một cái ghế, nói: “Thế nào, tôi không kém anh đi.”
“Bán máy vi tính không làm ra tiền.”
Bàng Suất bắt chéo hai chân ngúng nguẩy nói: “Đây tôi làm phó giám đóc, trước khi mở công ty đã điều tra giá thị trường rồi.”
Trang Hào cười nói: “Đã biết thằng nhóc cậu không an phận như vậy.”
“Thế nào, anh em đầy nghĩa khí đi, tặng không cho anh một cái máy vi tính, không có chuyện gì thì cùng Hoa tiểu cẩu nhà anh xem phim một chút, tăng cường kỹ thuật.” Bàng Suất hạ lưu nhướng mày, tiếp đó nhìn quanh bốn phía siêu thị: “Haiz, vợ anh đâu rồi?”
“Đi chợ gần đây mua thức ăn, buổi trưa ở lại ăn một bữa cơm đi.” Trang Hào khách khí nói.
“Được.” Bàng Suất vén tay áo lên: “Đã rất lâu rồi tôi không ăn cơm Hoa tiểu cẩu làm, thèm cực kỳ.”
“Đức hạnh, vậy thì chờ cậu ấy trở lại đi.” Trang Hào đứng dậy đi tới chỗ thùng giấy, lúc mở ra liếc mắt nhìn: “A, là Dell sao? Đủ đại gia đó.”
“Chút lòng thành.” Bàng Suất chau chau mày, tiếp đó thu lại nụ cười, thừa dịp chỉ có hắn và Trang Hào mới nói: “Trang Hào, gần đây tôi nghe nói Chương Thỉ muốn tách ra.”
“Hả?” Trang Hào tò mò quay đầu lại: “Không phải hắn đang hợp tác tốt với Hồng Ngũ sao? Nghĩ thế nào mà muốn làm một mình?”
“Chắc là có chuyện gì đi?” Bàng Suất khoát khoát tay: “Hồng Ngũ là ai, tin tưởng Chương Thỉ rõ ràng hơn chúng ta.”
“Cậu đó, đừng quan tâm chuyện của người khác nữa, quản cho tốt chuyện của chính cậu đi,...... Giúp tôi lắp máy vi tính đi, chờ Hoa tiểu cẩu về cho cậu ấy bất ngờ.” Trang Hào đem màn hình ra: “Lại nói, Hoa tiểu cẩu không biết dùng máy vi tính đâu.”
Bàng Suất cười nói: “Vợ của anh ngay cả điện thoại di động cũng không có, huống chi máy vi tính.”
“Cậu không nói tôi còn không nhớ, ngày khác tôi phải mua cái điện thoại cho cậu ấy.” Trang Hào khom lưng bắt đầu kết nối màn hình và cùng thùng máy, đúng lúc này, Bàng Suất đột nhiên vỗ vỗ lưng Trang Hào: “Này anh em......”
“Làm gì?” Trang Hào quay đầu nhìn lại, lại thấy mẹ mình đứng ở ngoài quầy, trên tay cầm hai túi ny lon, bên trong chứa bốn hộp cơm, ánh mắt của bà có chút sưng, xem rã là do khóc.
Trang Hào nhìn bà như vậy, trong lòng chua khó chịu.
“Gì đó, tôi còn có chút chuyện, hôm nào tới dùng cơm sau.” Bàng Suất cười cười với mẹ Trang Hào, cầm ví của mình liền chạy như điên ra khỏi siêu thị.
Dù trong lòng Trang Hào khó chịu nhưng vẫn duy trì thái độ cứng rắn, tiếp tục cài đặt máy vi tính.
“...... Con trai.”
“Có chuyện gì?” giọng nói Trang Hào cứng rắn, trên thực tế trong lòng rất khổ sở.
Mẹ Trang Hào ho khan hai tiếng, cười nói: “Không có chuyện gì, mẹ ghé thăm con một chút.” Bà nhìn xung quanh mấy lần: “Hoa Kì đâu? Sao lại không thấy cậu ấy?”
“Đi ra ngoài mua thức ăn, nếu không ai nấu cơm cho tôi ăn?” Trang Hào lạnh lùng nói.
“Vậy thì thật tốt.” Mẹ Trang Hào vội vàng lấy hộp cơm trong túi ra, mở nắp nói: “Mẹ làm thịt kho, còn có sủi cảo nhân thịt bằm rau cần con thích ăn nhất nữa, con đói bụng thì ăn trước đi.”
Trang Hào len lén nhìn mấy lần: “Tôi chờ Hoa Kì.”
“Vậy thì chờ, mẹ làm phần hai người, nói thật, mẹ có ấn tượng rất tốt với Hoa Kì, hai người......” Mẹ Trang Hào thở dài: “Mẹ đi về trước, hai người chú ý thân thể, đừng chỉ lo buôn bán, có thời gian dẫn Hoa Kì về nhà, mẹ làm đồ ăn ngon cho hai con.”
Nghe thế, Trang Hào hiểu, ngồi dậy nói: “Được, vậy mẹ đi về trước đi, hai ngày nữa con và Hoa Kì trở về thăm hai người.”
“Ừ, mẹ đi, hai đứa giữ sức khỏe.” Mẹ Trang Hào không nhịn được mũi chua, vội vàng đi tới cửa.
Trang Hào cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra là thắng...... anh nhìn hộp thức ăn trên quầy, trong lòng bất giác cười cười.
“Anh, em đã về, anh xem em mua gì.” Hoa Kì giơ một túi cá lớn chạy vào, cười láo lĩnh nói: “Cá chạch đó, một lát nữa em làm cá chạch kho cho anh, thế nào?”
Trang Hào ngồi ở trong quầy, mỉm cười nói: “Để sau đi, buổi tối rồi làm, mẹ anh mới vừa tới đưa thịt kho và sủi cảo cho chúng ta.”
“Hả?......” Hoa Kì không thể tin vào tai của mình.
Trang Hào mừng rỡ nói: “Bên chỗ ba mẹ anh đã xong.”
“Má ơi, thiệt hay giả?” Hoa Kì ném túi cá chạch xuống đất, chui vào quầy: “Bọn họ nói sao?”
“Bọn họ không nói rõ, dù sao cũng là đồng ý, còn nói anh dẫn em về nhà, làm đồ ăn ngon cho chúng ta.” Trang Hào len lén nhìn mấy nhân viên làm công, không ai chú ý bên này mới dám ôm eo Hoa Kì, nói: “Qua một thời gian ngắn nữa chúng ta hãy trở về.”
“Tốt.” Hoa Kì là vui mừng lại khó chịu, sa sút tinh thần nói: “Ba mẹ anh xong rồi, nhưng bên ba mẹ em chắc......”
“Không có chuyện gì, từ từ đi.” Trang Hào cười trộm nói.
“Ai nha......” Một tiếng kêu đột nhiên dọa Trang Hào sợ vội vàng buông tay ra, trừng to mắt nhìn công nhân bốc vác ở cửa, nói: “Chuyện gì vậy?”
“Anh Trang, trên đất sao toàn là cá chạch vậy?” Công nhân bốc vác chỉ vào mặt đất nói.
“Ai nha má ơi.” Hoa Kì cả kinh, vội vàng chạy ra ngoài quầy: “Cá chạy rồi, nhanh bắt giúp em.”
Trang Hào bất đắc dĩ trợn trắng mắt, nghĩ thầm cả buổi trưa không cần làm gì khác, bắt cá chơi đi!
Mấy người chổng mông lên bắt các chạch cả buổi trưa, chờ giải quyết xong eo sắp thẳng không nổi. Trang Hào mệt ngồi trên ghế dựa, cười khổ nói: “Anh thật là xui xẻo.”
Hoa Kì hiểu ý của anh, bỉ ổi tới gần: “Anh cứ tự nhận xui xẻo.”
Trang Hào thở dài bất đắc dĩ, lại nói tiếp: “Bàng Suất đưa cho anh một cái máy vi tính, em rãnh rỗi thì học một ít, không có chuyện gì thì lên đó chơi game.”
Hoa Kì thấy máy vi tính trên bàn, hưng phấn nói: “Vậy ngày mai anh dạy em đi, đến bây giờ em chỉ biết mỗi bắn bi thôi.”
“Vậy phải xem biểu hiện của em!” Trang Hào du côn cười nói.
Hoa Kì vội vàng đứng nghiêm nói: “Xin ngài yên tâm, tối nay tôi sẽ xuất tất cả vốn liếng để phục vụ ngài.”
“Cứ quyết định như vậy đi, ai za...... cái eo già của tôi.” Trang Hào đỡ eo nói: “Buổi tối chà xát tắm rửa cho anh, mát xa nữa, cô vợ nhỏ.”
“Vâng, đại gia.”
Một ngày phấn khích luôn trôi qua rất nhanh, trong lúc vô tình đã đến buổi tối, ăn cơm tối xong bọn họ đóng siêu thị, hai người trở lại phòng nhỏ cởi sạch sáng loáng. Lúc Trang Hào bế Hoa Kì chuẩn bị vào nhà vệ sinh thì Hoa Kì đột nhiên tiến tới gặm Trang Hào một hớp. Trang Hào chán ghét bĩu môi: “Một lát đánh răng xong rồi làm, toàn mùi các chạch.”
Hoa Kì chỉ cười không nói lời nào.
Trang Hào bế Hoa Kì vào nhà vệ sinh, lúc buông cậu xuống thì tự mình ngồi trên ghế, ra lệnh nói: “Tắm rửa sạch sẽ cho đại gia.”
“Đại gia cần phục vụ gì? Toàn tập sao?”
Trang Hào giễu giễu nói: “Cái gì cũng phục vụ à? Bao bắn không?”
“Dĩ nhiên.”
Trang Hào cất tiếng cười to: “Nhanh, đừng rề rà nữa.”
“Đợi đã......” Hoa Kì đột nhiên làm ra hiệu im lặng, Trang Hào mê mang nhìn cậu, nói: “Sao?”
Hoa Kì nghi ngờ nói: “Anh nghe, có người gõ cửa phải không?”
Trang Hào nghiêng tai lắng nghe, quả thật như Hoa Kì nói, cửa cuốn của siêu thị bị gõ loạn.
“Thao, hơn nửa đêm ai còn đến vậy.” Trang Hào kéo khăn tắm đắp ngang hông, mở cửa đi ra ngoài: “Ai vậy, đã đóng rồi còn gõ cửa gì?”
“Trang...... Trang Hào, là tôi, Chương Thỉ.” Chương Thỉ máu me đầy người tựa vào cửa cuốn siêu thị.