Sau đêm kinh hồn kia, Hoa Kì đã biết, Trang Hào và Chương Viễn có biết nhau, từ trong giọng nói của Chương Viễn có thể đoán được, hắn và Trang Hào vẫn còn qua lại.
Trang Hào và Chương Viễn cùng một xóm lớn lên, từ nhỏ liền quen.
Hai đứa con nít từ khi còn để trơn mông đã không thể trở thành bạn, mà là kẻ địch.
Trang Hào thích xe, hồi nhỏ đã thích chơi xe, bất luận là xe đạp, Motorcycle, xe tải, xe hơi đều thích. Khi đó cha của anh có chiếc xe đạp siêu cấp lớn, Trang Hào không có chuyện gì liền cưỡi ra ngoài khoe khoang, Chương Viễn lại không ưa cái vẻ mặt nhiệt tình đắc ý này của Trang Hào, thừa dịp ban đêm gió lớn xì lốp xe đạp, hại tiểu Trang Hào đứng ở cửa vừa tức vừa mắng.
Sau lại không biết xảy ra chuyện gì, trong nhóm bạn của Chương Viễn xuất hiện phản đồ, đem chuyện này từ đầu tới đuôi nói cho Trang Hào, Trang Hào giận không kềm được, cầm gậy vọt tới nhà Chương Viễn, một hơi đập hết cửa thủy tinh nhà hắn.
Giữa bọn họ cứ như vậy kết oán, hoàn toàn là vì một chuyện nhỏ tầm thường.
Kể từ ngày đó về sau, hai người như nước với lửa, không ai nhường ai, hắn làm ra thì tôi phá, thậm chí còn làm quá tay. Mùa đông một năm nọ, hai đứa bé theo người nhà đi ra ngoài làm việc, đó là một mảnh ruộng bắp phóng mắt không thấy điểm cuối, người lớn đều cần mẫn khổ nhọc, chỉ có Trang Hào cùng Chương Viễn, ùa vào đánh nhau.
Nguyên nhân là bắp vừa thô vừa to, nhìn vàng óng ánh ngon miệng, hai đứa bé đồng thời sờ lên, ai cũng nói mình thấy trước, kết quả là, quả đấm là công cụ giải quyết.
Đợi người lớn kéo bọn họ ra thì hai người đã chảy máu, chỉnh một năm vượt qua trên giường.
Mà người lớn hai nhà đều như không có chuyện gì, ngày thường nên lui tới thì lui tới, bọn họ cảm thấy, hai đứa bé chuyện đã gây cho bọn họ đủ chuyện, người lớn đừng có ùa theo ảnh hưởng tình cảm quê nhà.
Người lớn vĩnh viễn không thể hiểu rõ con nít nghĩ gì, ngay cả khi bản thân cũng từng có đoạn thời gian đó, nhưng cảm giác thanh xuân phản nghịch đã xa lạ trong lòng bọn họ, không thể tiếp tục cảm động lây.
Trang Hào và Chương Viễn thù càng kết càng sâu, từ chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi ban đầu, phát triển trở thành chuyện lớn đoạt mối làm ăn, tranh địa bàn.
Sau khi Trang Hào trưởng thành, bắt đầu lập đoàn xe, chuyên vận chuyển hàng hóa cho các công ty lớn, nghề này làm ra tiền rất được, nhưng vốn cũng tương đối cao. Trang Hào coi như là người thứ nhất trong thành phố này ăn con cua (làm liều mà được lợi), từ lúc đoàn xe khai trương, buôn bán được, tiền thu vào rất nhiều rất nhiều, ngập tới eo lưng nhét trong túi xách, có câu nói, người có tiền nhiều sống lưng cũng thẳng, Trang Hào đi trên đường, nhìn ánh mắt hâm mộ láng giềng quăng tới mà thỏa mãn cái tâm hư vinh của mình.
Lúc Trang Hào đem toàn bộ tinh lực vùi đầu vào đoàn xe, Chương Viễn nhân cơ hội mở đoàn xe hình thức giống như đúc khiến Trang Hào cảm thấy kinh ngạc, anh từng đi tìm Chương Viễn đàm phán, nhưng lại không công mà lui, khi đó Trang Hào đã khinh thường đấu võ lực với hắn, sau đó, trong thành phố xuất hiện hai đoàn xe quy mô lớn, đoạt các mối làm ăn.
Thật ra thì, lúc này Trang Hào đã kiếm không ít tiền, cộng thêm việc các đoàn xe nhỏ trong thành phố không ngừng tìm đến Chương Viễn, anh biết, con đường này đã tiêu điều rồi, tài nguyên cũng bị phân chia gần hết, vì vậy, Trang Hào giảm quy mô đoàn xe, tinh giản nhân thủ, từ một đội xe lớn biến thành một đoàn xe tinh anh mô hình nhỏ.
Đoàn xe vẫn phải tiếp tục, lại không thể miệng ăn núi lở, cũng không lâu lắm, Trang Hào lấy ra một nửa giá trị con người, bắt đầu đầu cơ đất trong thành phố, khi đó chính là đại nạn của Trang Hào, mỗi ngày đêm khuya trở về nhà, uống say như chết, đó là vì phải giữ các mối quan hệ, tiền nhét không ít, nhưng Trang Hào cũng uống đến dạ dày ra máu, nằm bệnh viện ước chừng hơn nửa tháng mới xuống giường.
Lúc Trang Hào cho rằng không còn nguy cơ gì, lại cứ tính sai Chương Viễn người này.
Vì vậy, trong thành phố nhỏ lần nữa nhấc lên gió tanh mưa máu.
*******
Trang Hào hung ác nhìn chằm chằm Chương Viễn, nơi này dù sao cũng là khu vực anh thường hoạt động, theo lý mà nói Chương Viễn nên nhượng bộ lui binh, hôm nay quang minh chính đại đứng trước mặt anh, thật không biết trong lòng tiểu tử này lại đánh cái ý nghĩ xấu gì.
Chương Viễn nắm thật chặt dây áo choàng tắm, cười nói: "Trang Hào, đã lâu không gặp."
Trang Hào hừ lạnh một tiếng: "Mày chạy tới đây làm gì? Không sợ tới mà không có đường lui?"
Chương Viễn xem thường nói: "Lời nói này, dù sao ba mẹ tao còn ở bên này, tao cũng phải thường tới thăm một chút, ngày hôm qua tao trở về nhà, nhìn thấy chú thím, thân thể rất tốt."
"Đừng có giả mèo khóc chuột vờ từ bi." Trang Hào không nhịn được nói.
Chương Viễn nhếch miệng: "Mày không thể có chút tư cách sao? Đây là niên đại nào, mày cho rằng giờ đang lưu hành kiểu người như mày? Chớ có văng mấy lời thô tục đó ra."
Trang Hào giận quá hóa cười: "Chẳng lẽ lưu hành kiểu như mày sao? Giày Tây đồ cặn bã? Chậc chậc. . . . . ." Trang Hào cố ý nắm lỗ mũi: "Còn xịt nước hoa, mẹ mày ẻo lã sao?"
Chương Viễn không sao cả nhún nhún vai: "Tùy mày nói, hôm nay tao chỉ tới hưởng thụ, không đánh võ miệng với mày." Chương Viễn cười nhẹ nhàng đi tới chỗ Hoa Kì.
Hoa Kì vẫn nghe bọn họ thần thương khẩu chiến, sửng sốt sững sờ.
Chương Viễn đến bên cạnh Hoa Kì, cố ý quệt mồm: "Hoa Kì, tôi đợi cậu hơn 20 phút rồi, nếu cứ kéo nữa, vệ sĩ của tôi sẽ lo lắng vào tố cáo đấy."
Hoa Kì nuốt một ngụm nước bọt, gật đầu một cái: "Đi thôi." Hoa Kì vỗ vỗ túi công cụ dưới nách, cậu vốn định quay đầu lại nhìn Trang Hào một chút, kết quả mới vừa quay đầu đã bị Chương Viễn dùng vóc người to con chặn tầm mắt, hắn mở trừng hai mắt nhìn Hoa Kì, Hoa Kì bị dọa rụt cổ, bước hướng phòng 36.
"Đứng lại." Trang Hào đột nhiên lên tiếng.
Hoa Kì dừng bước lại, tò mò quay đầu lại.
Trang Hào mỉm cười đi tới, nâng cánh tay nắm cổ Hoa Kì: "Chương Viễn, mày không có lầm đi, Hoa Kì là tắm kỳ công tao ngự dụng, mày cũng muốn cậu ta tắm kỳ cho mày?"
Hoa Kì bị Trang Hào mạnh mẽ ôm vào ngực, trái tim bùm bùm nhảy lên.
"Thật sao?" Chương Viễn cười nói: "Trang Hào, mày không cảm thấy mày rất ngây thơ sao?"
"Có sao?" Trang Hào cợt nhã nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thái dương của Hoa Kì, nói: "Hoa Kì, tôi ngây thơ sao?" Trang Hào giơ tay lên, nhéo gương mặt Hoa Kì.
Cả người Hoa Kì run lên, liền vội vàng lắc đầu: "Không ngây thơ."
Trang Hào rất là hài lòng, ngửa đầu cười.
Chương Viễn xem thường, chống tay nói: "Cậu ta là một tắm kỳ công, dĩ nhiên không thể đắc tội khách, mày hỏi cậu ta hữu dụng sao?" Chương Viễn suy nghĩ một chút còn nói: "Trang Hào, nơi này là trung tâm tắm rửa, mở rộng cửa làm ăn, mà tao tới trước, mọi việc phải có thứ tự trước sau không phải sao?"
"Đừng có nói nhiều, bằng mày còn dạy tao thứ tự đến trước đến sau? Mày không có mặt mũi sao?" Trang Hào không kềm được, đen mặt, lại nói: "Từ nhỏ đến lớn, tao làm cái gì là mày làm cái đấy, mày còn nói thứ tự trước sau? Đầu mày toàn phân à?"
Chương Viễn từ từ rút đi nụ cười: "Mày kiếm chuyện chơi đúng không?"
Chương Viễn lần nữa nở nụ cười: "Không dám, đây là địa bàn của mày."
"Vậy mày đàng hoàng một chút cho tao." Trang Hào trừng hắn một cái.
Chương Viễn mở tay ta: "Hôm nay tao không phải tới đánh nhau, mà là tới hưởng thụ, như vậy đi, nếu Hoa Kì là tắm kỳ công nơi này, thì có nghĩa vụ vì từng khách phục vụ, mày nói cậu ta là mày ngự dụng, mà tao tới trước, không bằng chúng ta ra cái giá, người trả giá cao thì được, như thế nào?"
"!@#$%$@, ông đây sợ mày à? Tới thì tới." trong lòng Trang Hào đã biết trước, dù Chương Viễn có ra giá lên trời thiên giới, Hoa Kì cũng chưa nhất định sẽ đi với hắn. Trang Hào híp mắt cười, nghiêng đầu huýt sáo nhìn Hoa Kì.
Chương Viễn nhếch miệng: "Hoa Kì, cậu đi với tôi, tôi cho cậu 1000 tiền boa."
Hoa Kì sững sờ, vội vàng miệng rộng cười toe toét, cười nói: "Thật sao?"
Chương Viễn rất hài lòng: "Thật, nếu cậu qua đây, tôi còn có thể suy tính cho cậu thêm tiền."
Trang Hào nhìn khuôn mặt tươi cười của Hoa Kì, trong lòng nhất thời hoang mang, sao anh lại quên, tiểu tử này không chỉ thích cái kia, còn có một tật xấu quan trọng, đó chính là yêu tiền.
Trang Hào không đợi Hoa Kì đồng ý, luôn miệng nói: "Hoa Kì, đừng đi, tôi đây thật tốt, không chỉ có tiền còn có thể cầm." Trang Hào bằng bất cứ giá nào, không bỏ mặt mũi, nói trắng ra như vậy, chỉ cần Hoa Kì không ngốc nhất định nghe hiểu. Trang Hào còn thuận miệng nói: "2000 tệ cho cậu."
Hoa Kì tự động không để ý nửa câu đầu, nghĩ thầm anh đã mang đàn bà tới thị uy với tôi rồi, tôi ở lại còn phải trơ mặt nhìn cô ta? Vì có thể nâng cao giá tiền, Hoa Kì cố ý ra vẻ rất bị hấp dẫn bộ dáng.
Chương Viễn cũng không gấp, chậm quá giơ lên ba ngón tay: "3000."
Hoa Kì hận không được chạy gấp tới, nhưng mà cậu biết phải dè dặt, càng dè dặt, hôm nay càng có nhiều tiền.
Trang Hào hận cắn răng nghiến lợi: "5000."
"Một vạn."
"Một vạn hai."
Hoa Kì càng nghe càng hăng hái, nghĩ thầm rốt cuộc cũng có thể xoay người rồi, giá trị con người một tắm kỳ công có thể trong nháy mắt tăng gấp bội, thật sự làm rạng rỡ cho cái nghề này a.
"1,5 vạn."
Chương Viễn suy nghĩ một chút: "2 vạn."
Trang Hào tức giận: "Chương Viễn, mày điên rồi sao, vì một tắm kỳ công mà bỏ hai vạn, đầu mày bị lừa đá rồi hả?"
Chương Viễn nhún nhún vai, mỉm cười nói: "Có tiền khó mua được thứ tao thích, mày có theo hay không, không thì tao mang Hoa Kì đi ha."
Hoa Kì không đợi Trang Hào mở miệng, ngắt lời nói: "Hai vạn là đủ rồi, tôi tắm kỳ cho anh đi." Hoa Kì tức giận, tôi là tắm kỳ không giả, sao lại không đáng giá hai vạn hả ? Dù anh có muốn tiếp tục tăng giá, ông đây cũng không muốn chà xát cho anh.
Hoa Kì dùng sức hất cánh tay Trang Hào ta, đi tới chỗ Chương Viễn.
Chương Viễn rất là hài lòng, hếch hếch cằm với Trang Hào, cùng Hoa Kì đi ra phòng bao.
Hoa Kì vào phòng bao rồi, đưa lưng về phía Chương Viễn bắt đầu sửa sang lại túi công cụ, dù sao người ta vung tiền như rác, thế nào cũng phải cho hắn hưởng thụ phi phàm một trận để báo đáp lại.
Chương Viễn cởi áo choàng tắm ra, thân thể trần truồng nằm trên giường, đôi tay để sau ót nói: "Hoa Kì, cậu có thấy câu nói mới vừa rồi của Trang Hào có hàm ý khác hay không?"
Hoa Kì ngẩn người, nghiêng đầu nhìn hắn: "Có ý gì?"
Chương Viễn khẽ mỉm cười: "Mới vừa rồi Trang Hào nói, cậu ở lại, không chỉ có tiền có thể cầm, trừ tiền, các người còn có giao dịch khác sao?"
Hoa Kì trong lòng cả kinh, nghĩ thầm người này tâm tư cũng quá kín đáo đi? Mà Trang Hào nói rõ ra vậy, là người khác cũng sẽ hoài nghi.
"Không có." Hoa Kì chặt đinh chém sắt nói.
Chương Viễn nói: "Xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi." Chương Viễn ngáp một cái: "Quản lý đoàn xe là một công việc dùng thể lực, tôi có chút mệt nhọc, chà xát sạch sẽ cho tôi đi, làm tốt tôi trả hai vạn tệ."
Hoa Kì cười cười: "Yên tâm đi, tôi là tắm kỳ công chà xát khá tốt."
"Đúng rồi, mới vừa rồi tôi ở ngoài cửa nhìn mấy lần, trong phòng Trang Hào còn có con gái đúng không?" Chương Viễn nói.
Hoa Kì gật đầu một cái, cầm khăn tắm vắt lên tay: "Đúng vậy, một đại mỹ nữ, hình như là bạn gái anh ấy.