g động lạ. Với tốc độ nhanh chất, nàng thay bộ y phục đỏ tươi thành một thân bạch y trắng tinh rồi nhanh chóng đẩy cửa bước ra ngoài.
Khi chân vừa đặt đến cầu đá thì cũng là lúc cánh cửa duy nhất thông với Lâm phủ mạnh mẽ bị tống bay.
Một đoàn người xuất hiện từ đấy bất ngờ kéo nhau đi về phía nàng.
Dẫn đầu là một vị phu nhân quá ngũ tuần, gương mặt sắc sảo mặc một chiếc áo vải thượng hạng, đầu cài trâm vàng. Phía sau bà ta là một đám nữ nhân xinh đẹp, áo lụa thướt tha, trang sức lấp lánh đầy mình. Đi cuối cùng là một đám trong trang phục gia đinh, hùng hổ tiến đến bao vây nàng.
Chưa kịp hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra mà chỉ sau một đêm thức dậy, chốn trang viên cô lập, thanh tĩnh của nàng lại xuất hiện một đám người thì...
“Ba!”
Một cái tát mạnh mẽ giáng lên mặt Huyết Tử. Hứng trọn một cái tát thình lình đấy, gương mặt da phấn mịn màng lệch hẳn về một bên. Không ai thấy rõ, đôi mắt của nàng lúc ấy lạnh lẽo đến nhường nào.
Phần má bên trái của nàng tê rần rồi ửng đỏ, hiện rõ dấu vết năm ngón tay. Nàng giữ nguyên tư thế cũ, bên tai vang lên giọng điệu khinh rẻ:
- Đồ cẩu tặc chủng!
Vừa nghe đến, Huyết Tử mới ngoảnh mặt đưa đôi mắt băng lãnh kinh người nhìn người phụ nữ kia.
Bắt gặp ánh mắt đáng sợ đầy sát khí đó, bà ta đột nhiên sợ hãi lùi một bước. Cho đến khi một nữ nhân đằng sau lên tiếng rồi tiến đến đẩy nàng khiến nàng mất cân bằng lùi về sau, bà mới khôi phục sắc mặt.
- Đồ cẩu tặc chủng này, ngươi dám dùng đôi mắt đó nhìn mẫu thân ta sao?
Huyết Tử biết những người này. Tuy chưa một làn tiếp xúc nhưng không phải vì thế mà nàng không biết đến họ.
Người phụ nữ dáng vẻ sang trọng kia là Trần Tố Như, đại phu nhân của Lâm Bình, muội muội thân ruột của đương kim hoàng thái hậu. Còn phía sau là thất vị tiểu thư thiên kim đài cát của Lâm gia.
Hôm nay bọn họ hùng hổ đến đây thị uy, hẳn là việc làm đồi bại của tên Lâm Bình kia đã bị phát hiện. Lão ta dùng mọi thủ đoạn để che giấu lâu như vậy mà hôm nay vẫn là bị bại lộ chân tướng. Nghĩ đến đấy, Huyết Tử nhếch miệng cười khinh.
- Mẫu thân, bây giờ làm thế nào với ả tiện nhân này đây?
Một nữ nhân áo xanh tiến đến gần Trần Tố Như hỏi xin lệnh. Người này là thất tiểu thư của Lâm gia, út nữ của Lâm Bình.
Suy nghĩ một lát, bà ta trả lời:
- Chuyện mất mặt như vậy không thể để truyền ra ngoài, chỉ cần xử lí nội bộ là được! Các con cứ theo gia quy mà xử!
- Vâng ạ!
Nữ nhân áo xanh kia vui vẻ cúi đầu nhận lệnh từ mẫu thân của mình rồi quay sang nói với gia đinh điều gì đó. Tên kia sau một hồi chạy đi, lúc trở lại, trên tay mang một chiếc roi da dâng lên.
- Tiện nhân, mẫu thân của ngươi dùng sắc dụ dỗ phu quân nhà người ta thật không biết xấu hổ, để hôm nay ta cho mẹ con ngươi nếm mùi đau khổ!
- Câm ngay!
Từ đầu đến giờ, Huyết Tử lần đầu tiên mở miệng, ánh mắt lãnh đến tận xương. Sát khí nồng đậm vừa dịu xuống nay lại vùn vụt dâng lên khiến kẻ khác bất giác run sợ.
- Tiện... tiện nhân kia, ngươi vừa dám lớn tiếng với ta! Người đâu, mau lôi mẫu thân của ả ra đây!
- Ta nhắc lại lần nữa, không được nhục mạ mẫu thân ta!
Huyết Tử lạnh lùng cảnh cáo.
Bọn gia định chạy đi chạy lại một lúc rồi trở lại bẩm báo:
- Thưa tiểu thư, không có người!
Trần Tố Như liếc thấy nấm đất nhỏ bên gốc đào, thần sắc thập phần không tốt:
- Đã chết rồi? Hừ, sớm như vậy đã chết?
Bà ta còn chưa chà đạp ả tiện nhân gian díu với chồng mình kia mà ả ta cư nhiên chết sớm. Cái hận này, nỗi nhục này bà ta làm sao nuốt trôi!
- Mẫu thân, chẳng phải vẫn còn tiện nhân này sao? Người cứ đấy mà trút giận gấp bội lên ả ta! Ả sẽ thay con hồ ly tinh kia chịu tội! Hô hô...
Thất tiểu thư Lâm gia cười vui vẻ khi thấy người gặp nạn, hành hạ kẻ khác vẫn là thú vui hằng ngày của cô ta. Mà sáu vị tỷ muội còn lại của ả gương mặt cũng bừng bừng sáng, mong đợi được xem kịch hay.