ô đều không có thời gian để mà để ý đến, cô chỉ chú ý đến việc học mà thôi. Đôi khi, cô học quên đến tận ba giờ sáng, trong đầu bỗng hiện lên số điện thoại đó. Con người đúng là rất buồn cười, cứ cố gắng quên một thứ gì đó, thì đồng thời cũng lại cố hết sức ghi nhớ nó.
Y Lam không hề nói dối Bo Quách, có những thứ, đến tận khi Đơn Lập Vĩ đi khỏi, Y Lam mới chợt nhận ra, đó chính là sự thật. Cô rất muốn biết, liệu anh có quan tâm đến cô nữa hay không. Điều này dường như đã trở thành một câu đố có sức cám dỗ rất lớn, trong khoảng thời gian ba trăm sáu mươi lăm ngày và thậm chí còn dài hơn nữa, tất cả những cố gắng và sự kiên trì của cô chỉ là để chờ đợi đến thời khắc khi câu đó có được lời giải đáo rõ ràng.
rốt cuộc là anh ấy có còn quan tâm đến mình hay không?
thực ra, chỉ cần có được đáp án là cô đã mãn nguyện lắm rồi.
Nhưng, có thể cái thời khắc đó không bao giờ đến.
Cái lạnh của tiết thu ngày càng rõ rệt, khi chưa kịp chuẩn bị gì cả, đã phải khoác lên mình chiếc áo rét mới tránh được cái lạnh. Y Lam đứng dưới trời thu của Bắc Kinh, ngắm nhìn chiếc lá cuối cùng bị gió thổi bay đi, cô bắt đầu thấy sợ khi phải sắp bước vào mùa đông – cái mùa buốt lạnh mà cô căm ghét nhất.
Đồng Tiểu Lạc gửi tin nhắn cho Y Lam: “Mẹ cậu sắp về rồi, đi chuyến tàu 7 giờ sáng mai, cậu có đến tiễn không?”
“Có.” Bởi không phải là cuối tuần, khách trong quán bar cũng không đông. Y Lam trốn trong quầy, trả lời tin nhắn cho Đồng Tiểu Lạc. Qua vài ngày, Y Lam đã gửi tin nhắn rất thành thạo rồi, nhưng cô vẫn thích gửi tin nhắn ngắn gọn chĩ mỗi hai chữ thôi.
Khi vừa gửi tin nhắn đi, thì có một người khách tiến đến, gõ tay lên quầy, nói với Y Lam: “Cho tôi một bình Cognac!”
Y Lam ngẩng đầu lên, kinh ngạc phát hiện ra, là Diệp My.
Y Lam làm theo lời yêu cầu của cô ấy, đem rượu đến rót, đẩy đến trước mặt cô ấy. Cô ấy nói: “Lấy thêm một cốc nữa nào, rót đầy vào.”
Y Lam làm theo, cô ấy nâng cốc lên và nói: “Cạn ly!”
Y Lam mở to đôi mắt, nhìn Diệp My, không hiểu cô ấy có ý gì.
“Lam Lam, không Tiểu Tam Nhi, cạn ly!” Diệp My nói.
Tim Y Lam đập loạn xạ, nước mắt chỉ chực trào ra, không ngờ chị ấy vẫn còn nhớ mình! Thật không ngờ!
Diệp My nói: “Chị đã đến đây ba hôm liền, nhưng đều không thấy em.”
“Không phải ngày nào em cũng đi làm ở đây.” Y Lam nói.
Diệp My rút chiếc vòng tay từ trong xắc tay ra, nói: “Đây không phải là một chiếc vòng bình thường đâu. Năm đó, khi chị đến Tây Tạng, chị đã mất rất nhiều công sức mới mua được chiếc vòng này từ một người Tây Tạng. Nghe nói, chiếc vòng này có thể giúp người đeo nó, gặp xung hóa lành, chỉ có một chiếc vòng tay này thôi, cho nên, chị sẽ nhớ mãi, không bao giờ quên.”
“Nhưng…” Y Lam nói, “Chị sao biết em chắc chắn là Tiểu Tam Nhi?”
“Chính là đôi mắt của em.” Diệp My nói, “Giống y như hồi còn nhỏ.”
Y Lam mỉm cười.
“Em đến Bắc Kinh làm việc à?” Diệp My quan tâm.
“Không ạ.” Y Lam nói, “Em học đại học.”
“Giỏi quá nhỉ!” Diệp My cười nói, “Không ngờ Lam Lam lại có được ngày hôm nay. Chị đã nói với bố Trình Phàm của em rồi, anh ấy sẽ đến đây thăm em ngay đấy.”
“Thật thế ạ?” Y Lam lấy tay che miệng, nói: “Nhiều niềm vui bất ngờ thế, em không đón nhận kịp đâu.”
“Chị nhờ bố Trình Phàm đi tìm em, họ nói, em đã đến cô nhi viện rồi, sau đó lại bị người ta nhận nuôi, nên chẳng có tin tức gì cả, chị cũng không có cách gì cả.”
Diệp My nói: “Mặc dù bộ phim đó của chúng ta không được nổi đình nổi đám, không nhận được giải thưởng và thị trưởng tiếp đón cũng không được nồng nhiệt lắm, nhưng chị thực sự không hề quên em, bố Trình Phàm của em cũng vậy. Chúng tôi nếu có tụ tập lại với nhau, thì kiểu gì cũng nhắc tới em, nói rằng không biết giờ này Lam Lam ra sao rồi.”
Mắt Y Lam bỗng chốc đỏ hoa. Thì ra, cái cảm giác được người khác nhớ đến thực sự tuyệt vời, kỳ diệu và xúc động lòng người đến như vậy.
Hai người đang trò chuyện, bỗng cánh cửa quán bar bị đẩy mạnh một cái, một người đan ông cao lớn đeo kính râm lao thẳng vào, nhìn thấy Diệp My, liền hỏi ngay: “Con bé đâu, con bé đâu rồi?”
Y Lam dù sao cũng đã là một cô thiếu nữ, bổng dưng bị một người đàn ông ôm chặt như vậy, cũng cảm thấy ngượng ngùng lắm, khuôn mặt cô lập tức đỏ lựng lên, nhưng cô cũng ngại không dám đẩy Trình Phàm ra, Diệp My cười và đánh Trình Phàm một cái, nói: “Cẩn thận không khéo bị bọn phóng viên chụp ảnh đấy, lại nói anh quan hệ với cô gái trẻ măng.”
“Con gái tôi, tôi sợ gì chứ!” Trình Phàm để râu, trông già dặn hơn mười năm trước nhiều.
“Đi nào, đi nào!” Anh ta kéo tay Y Lam nói: “Tối nay tôi mời cơm!”
“Không được đâu ạ.” Y Lam bỏ tay anh ta ra, nói: “Cháu đang làm việc mà.”
“Làm việc gì chứ, bỏ thôi, bỏ thôi.” Trình Phàm nói, “Chú giao cho cháu công việc mới đây!”
Quán bar nhỏ bé bỗng chốc có tới hai ngôi sao điện ảnh nổi tiếng, làm cho cả quán nhộn nhạo hẳn lên, chị Kỷ mãi mới kịp định thần lại, vui vẻ đồng ý cho Y Lam nghỉ sớm. Y Lam kéo chị vào phía sau quầy, ngại ngùng nói: “Tối mai em đến làm bù.”
“Có phải là có bộ phim nào đã chọn em đóng vai chính không?” Chị Kỷ nói rành rịt, “Cơ hội tốt lắm đấy, cô em đừng có mà bỏ qua, sau này thành ngôi sao nổi tiếng rồi, nhớ chiếu cố đến quán bar con con này là được rồi.”
“Chị nói linh tinh gì vậy?” Y Lam không có thì giờ để giải thích cặn kẽ cho chị Kỷ, vội chào tạm biệt rồi bước ra ngoài. Y Lam ngồi vào trong xe, Diệp My vui vẻ ôm cô vào lòng, nói: “Tối nay chúng ta phải chúc mừng đạo diễn Trình thật to vào.”
“Chú Trình Phàm có kéo đàn vi-ô-lông không ạ?” Y Lam hỏi.
“Chú chỉ biết một chút thôi, chẳng đáng nhắc đến.” Trình Phàm vừa lái xe, vừa cười, nói: “Học một chút để đóng phim thôi mà, nhắc đến lại thấy xấu hổ.”
“Không đâu ạ.” Y Lam nói, “Hồi đó, cháu thấy chú kéo đàn hay lắm.”
Trình Phàm cười vang: “Hay gì mà hay chứ, cứ như là đánh bật bông ấy.”
“Thế bây giờ chú bận đóng phim phải không ạ?”
“Em không nghe thấy chị gọi anh ấy là đạo diễn sao?” Diệp My chen lời nói, “Bây giờ người ta đã chuyển ngành làm đạo diễn rồi, bây giờ nổi tiếng lắm rồi, quay bộ phim nào là bộ phim ấy nổi tiếng ngay, chị ấy à, bây giờ muốn được đóng phim của anh ấy cũng khó như lên trời vậy.”
Nói xong, Diệp My liệt kê ra một loạt danh sách các bộ phim cho Y Lam nghe, những bộ phim đó, quả thật là Y Lam đều nghe tiếng, có một số phim cô còn xem ở trên mạng rồi, chắc là thể loại phim được yêu thích nhất.
Ba người ngồi trong phòng riêng của nhà hàng2. Căn phòng rất rộng nhưng chỉ có ba người ngồi, thật lãng phí quá. Nhân viên phục vụ đưa đồ ăn đến, rồi lại đem theo một cuốn sổ xin chữ ký của Diệp My và Trình Phàm, khuôn mặt từng người trông có vẻ rất xúc động, đến độ đỏ lựng lên. Đợi đến khi đồ ăn đã đem lên hết, xung quanh cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh, Trình Phàm rót một cốc rượu, nói với Y Lam: “Nào, con gái, ngày hôm nay chúng ta có thể gặp gỡ, hoàn toàn do duyên phận cả thôi, chúng ta hãy uống cạn ly rượu này, hãy trân trọng mối nhân duyên này!”
“Nhưng…” Y Lam không biết uống rượu, cốc rượu tuy đã nhấc lên rồi, nhưng sắc mặt thì rất khó coi.
Diệp My ngồi bên cạnh, cổ vũ: “Rượu vang không say được đâu, hôm nay vui như thế, em nhất định phải uống cạn ly.”
Y Lam thực sự cũng rất vui, cô đành liều, cụng ly với Trình Phàm, ngửa cổ lên, uống một hơi hết cả cốc rượu.
“Thế mới sảng khoái chứ!” Trình Phàm vui vẻ nói, “Ngay từ lúc nhỏ đã nhận ra được cô bé này hơn người rồi. Tôi đây đi tìm người mà không mất chút công sức nào cả. Diệp My, tôi mời cô một ly!”
“Chúc mừng anh!” Diệp My cũng nâng cốc rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Y Lam cảm thấy hơi mơ hồ, Diệp My nói với cô, “Bố Trình Phàm của em chuẩn bị quay một bộ phim điện ảnh mới, đề tài về tuổi trẻ, nhưng lại thiếu mất vai nữ chính. Lúc đó, anh ấy có nói với chị rằng, nếu có thể tìm thấy Y Lam thì tuyệt biết mấy, chắc chắn sẽ rất hợp vai diễn. Thật không ngờ chị lại tìm được em thật, em nói xem, mọi việc trên đời này có kỳ lạ không?”
“Nếu không thì sao có thể nói là có duyên được chứ!” Trình Phàm nói, “Nào Lam Lam, ăn đi, ăn đi!”
“Cháu không biết đóng phim đâu.” Y Lam vội vàng nói.
“Ta nói được là được!” Trình Phàm ngang bướng, “Ngày mai sẽ quay thử.”
“Không được, không được đâu ạ!” Y Lam vội vả xua tay, nói: “Cháu thực sự không làm được đâu, cháu không biết đóng phim đâu.”
“Đừng có khách sáo thế.” Diệp My lại có vẻ uống hơi nhiều, cô nắm lấy tay Y Lam, lè nhè nói: “Nếu như chị trẻ lại mười tuổi, có chết chị cũng cố giành lấy vai diễn này, bộ phim của Trình Phàm bây giờ có giá lắm, em có biết không, em có biết bao nhiêu người đang mong ngóng để được mời đóng. Ngay cả chị đây, được đóng vai phụ, cũng là nể mối thâm tình bấy lâu đấy, có phải không anh Trình Phàm?”
“Ha ha.” Trình Phàm cười, nói với Y Lam: “Cháu cứ yên tâm, trong bộ phim này, Diệp My cũng đóng vai nữ chính thứ ba, cô ấy sẽ hướng dẫn cho cháu, bảo đảm cháu sẽ hoàn thành bộ phim này một cách nhẹ nhàng thoải mái như chơi một trò chơi mà thôi.”
Nữ chính thứ ba?
Y Lam lòng trần đầy nghi hoặc, hỏi: “Vậy chú định để cháu diễn vai chính thứ mấy?”
“Chính nhất.” Trình Phàm và Diệp My đồng thanh trả lời.
Có lẽ trò đùa hơi quá rồi, Y Lam không ăn nổi miếng nào nữa, cảm giác như mình sắp ngất đi.