"Hựu An bị ông xã của cô tưới ướt đến nguôi giận rồi sao! Thứ năm tuần trước, đâu có gật và cười liên tục thế này, sao mới hai ngày, cái miệng nhỏ cũng không kh lại được, chia sẻ với các chị đi, chồng của cô tưới cô thế nào." Triệu Thiến bước tới trước mặt cô, rất nhiều chuyện mà nghe ngóng.
Hựu An liếc cô một cái, tức giận: "Cô là cô gái trẻ chưa kết hôn, sao cứ thích dỏng tai nghe chuyện vợ chồng người ta, cô đã khát vọng muốn biết như vậy thì mau tìm một người đi. Tôi nghe nói khoa ngoại tim mạch mới vừa điều tới một cực phẩm rùa vàng, trong viện cũng ồn ào náo nhiệt, không phải cô mê trai đẹp nhất sao, sao không có động tĩnh gì."
Triệu Thiến nói: "Cô đừng nói tới, anh ta thật đúng là không tệ, cũng không thua kém gì ông chồng nhà cô, nhưng tôi cũng tự biết mình! Tôi không phải là cô, tùy tiện một cái là gả cho ông chồng đẹp trai giàu có, tuy nói tôi là hủ nữ lại bạo gan, nhưng cũng hiểu, có vài người đàn ông nếu gả còn không bằng ở vậy. Nếu ông xã vô cùng xuất sắc, sẽ không khác gì ném dê đầu đàn vào trong hang sói, cô có ngày ngày đề phòng, cũng không phòng được. Trông cậy vào giới hạn đạo đức của ông chồng thì mau chết sớm thôi, nửa người dưới của đàn ông một khi sung huyết, thông minh cũng lập tức tuột xuống thành ngu ngốc. Trong tay tôi đang giữ danh thiếp của Kim Cương Toản làm nghề đồ gốm, tôi nghĩ là cũng tốt. Sáng mai phải đi xem mắt, đã đặt chỗ rồi, nếu hai người cảm thấy hợp liền kết hôn, không được thì tìm thêm người khác."
Hựu An hơi bất ngờ, biết Triệu Thiến hai năm rồi, mỗi ngày cô nhỏ này đều hi hi ha ha mơ mơ màng màng, chưa bao giờ biết, cô còn có một mặt lý trí thực tế như thế.
Triệu Thiến nháy nháy mắt nói: "Sao nào, bị tôi dọa sợ, là tôi nhìn thấy việc ông xã nhà cô, nên thông suốt rồi. Cô nghĩ coi, ý chí của chồng cô, không phải đã rất nổi trội trong đám đàn ông sao! Vậy mà còn bị vợ góa của chiến hữu bám vào, dù không có việc gì, nhưng trong lòng cô cũng không dễ chịu mấy ngày, cả ngày khuôn mặt nhỏ nhắn đều xám xịt. Đúng như câu, không sợ giặc trộm chỉ sợ giặc nhớ thương, chồng của cô quá xuất sắc, cũng không phải là chuyện tốt gì. Thế nào chứ, b
iết rõ thì sao, phải nói chồng cô là người khôn khéo như vậy, mà cũng có lúc ngu đi một nửa, nhân nhượng cô ta như thế rõ ràng không có ý tốt."
Hựu An nói: "Anh ấy là áy náy, ban đầu nếu anh ấy không bị viêm ruột thừa cấp, nhiệm vụ đó sẽ do anh ấy làm, ngày đó vốn dĩ Phùng Cương nghỉ phép để kết hôn, bị lãnh đạo gọi về thay anh ấy làm nhiệm vụ. Thế mà lần đó lại vì nhiệm vụ mà hi sinh. Tôi nghĩ, mặc dù nộiTự Hoành mạnh mẽ trở lại, dù sao vẫn là một người đàn ông bình thường, loại áy náy này đè trong lòng anh nhiều năm, biện pháp bồi thường duy nhất, đại khái chính là chăm sóc gia đình chiến hữu."
Triệu Thiến nói: "Anh ấy chăm sóc mẹ chiến hữu là đúng, nhưng mẹ góa con côi nhà người ta anh ta cũng chăm sóc tốt như vậy. Cô nói xem, cô gái nào thấy chồng cô mà có thể không động lòng, rõ ràng là chuyện con rận trên đầu người hói mà. Nhưng Hựu An, cô vẫn phải coi chừng, tuy nói lập trường của chồng cô kiên định, nhưng ả kia không chừng lại giở trò, dù chồng cô không để ý đến ả ta, ả vẫn có thể quấy phá hai người, phụ nữ như vậy có nhiều mà......"
Điện thoại di động chợt vang lên, Hựu An quét mắt nhìn người gọi tới, có chút bất ngờ, nghe máy: "Mẹ Phùng, có chuyện gì sao?" Mẹ Phùng nói: "Hựu An à! Bác tới bệnh viện của con kiểm tra định kỳ, mới vừa làm xong, đang ở đại sảnh dưới lầu, nếu con không vội, bác có mấy lời muốn nói với con......"
Hựu An đến đại sảnh bệnh viện, liền nhìn thấy mẹ Phùng ngồi ở đó, Hựu An đi tới: "Sao bác tới kiểm tra một mình, không ai đi theo sao?"
Mẹ Phùng lôi kéo tay cô, ép cô ngồi xuống, nói: "Bác đi đứng rất lưu loát, không có việc gì, kiểm soát tốt, đường máu cũng duy trì trên dưới sáu bảy, bác sĩ nói chức năng tim phổi của bác ổn định, sẽ sống lâu, bác sĩ ở bệnh viện con nói, bác nghe cứ như chính mình có thể sống 100 tuổi."
Hựu An cười: "Bác sĩ chắc là sẽ không gạt người, nói bác sống lâu thì nhất định sẽ sống lâu." Phùng mẹ nói: "Vốn là bác cũng ngượng ngùng khi gặp con, bác suy nghĩ hai ngày, vẫn cảm thấy, phải nói với con mấy lời. Mẹ Yến Tử làm như vậy thật quá không hiền hậu, ban đầu lúc cô ta và thằng Cương tìm hiểu, bác đã không đồng ý. Cũng không phải là ngại cô ta là người vùng khác, cô gái phẩm tính tốt mà ở vùng khác thì vẫn có thể sống cùng. Cũng không khác gì mấy cô gái địa phương, có thể là vì bộ dáng tốt, cô ta liền cao ngạo, chuẩn bị kết hôn, nhà cửa, tiền mừng, ban đầu cũng ầm ỉ với bác không ít. Bác thấy phiền, mới nói với thằng Cương, tự nguyện thì tiến hành, không vui thì giải tán, điều kiện của chúng ta, người ta không vừa lòng cũng không có cách nào, tình hình nhà chúng ta con cũng biết, có thể dư bao nhiêu. Con bé đặt điều kiện cao như vậy, cũng đừng tìm thằng Cương, thằng Cương chính là anh lính nghèo, không phải là người giàu có
Nói xong, thở dài: "Một tháng trước khi thằng Cương chết, còn ba ngày hai bữa gây ầm ỉ, bác nghĩ, tâm tư của thằng Cương cũng rất phiền, bị bác và cô ta ép tức ở giữa, lúc làm nhiệm vụ mới có thể xảy ra chuyện. Dù sao người cũng đã chết, bác đành chấp nhận. Lúc đầu, cô ta cũng muốn phá đứa nhỏ trong bụng, nhưng đúng lúc Tự Hoành đến, cô ta gặp được, đột nhiên liền đổi chủ ý, nhất định phải sanh con ra. Sau này bác mới nghĩ ra, cô ta hẳn là có ý định khác."
Hựu An thật không nghĩ tới mẹ Phùng có thể nói với cô những thứ này, muốn cản bà, mẹ Phùng lại nói: "Con cứ để bác nói, bác biết rõ cô ta rất ích kỉ, công tác nhiều năm trong cơ quan như vậy, chuyên giả bộ đáng thương thu được đồng tình. Con và Tự Hoành đều là người tốt, khẳng định sẽ bị cô ta lừa, con nói xem, can thiệp gây chia rẽ vợ chồng người ta, đây là loại phụ nữ gì! Tự Hoành để bác ở cùng cô ta, là bác đã hiểu rồi, đây là tránh việc không hay, bảo bác trông chừng cô ta. Mẹ Phùng nói những thứ này với con, chính là muốn cho con biết, Tự Hoành và Lưu Kim Yến không có gì cả, là Lưu Kim Yến một lòng một dạ theo đuổi Tự Hoành, không biết mình chẳng đáng giá bao nhiêu. Hựu An à, con đừng có hiểu lầm! Bác cũng đã nói với cô ta những lời này, chớ hy vọng lấy đứa bé ra làm cớ nữa, cô ấy nên sớm kiềm chế ý định một chút, Tự Hoành là người tốt, người tốt mà không có kết cục tốt, thói đời sẽ ra sao. Lưu Kim Yến là một người thông minh, bác vừa nói rõ với cô ta, hôm qua cô ta liền đi rồi."
Hựu An sửng sốt: "Cô ấy đi? Vậy Yến Tử thì sao?" Mẹ Phùng nói: "Yến Tử rất tốt, không có người mẹ như cô ta, con bé có gì mà không tốt, ban ngày đến vườn trẻ, cũng gần nhà, chỉ cách mấy bước, bác chỉ đưa đón, thật thuận tiện. Lại nói, trường học còn có xe, không nhất định phải là bác đưa đón. Cuộc sống của đứa bé được chính phủ hổ trợ, một tháng hơn một ngàn, cộng thêm tiền của bác, cũng đủ cho bác và cháu gái sống qua ngày rồi."
Hựu An trở lại, Triệu Thiến liền hỏi cô: "Ai tìm cô vậy! Nói cả nửa ngày?" Hựu An nói sơ lược cho Triệu Thiến, Triệu Thiến nói: "Coi như cô ta thức thời, chỉ là, cũng thật độc ác, biết ý định của mình không thành, ngay cả con gái ruột thịt cũng có thể phủi đi, sao có người không nhân tính như vậy, bà mẹ mù quáng."
Hựu An không khỏi nghĩ tới mẹ của mình, tuy nói khi còn bé ba cô cưng chiều cô, mẹ cô cũng tốt với cô vô cùng, bình thường khi cô phạm sai, vai phản diện đều là mẹ cô, tình cảm mẹ con tuy nói không bằng Hựu An và ba, nhưng cũng không kém. Một nhà ba người ở cùng nh ngày trôi qua cũng rất sôi nổi. Từ lúc cô kết hôn, hai mẹ con càng ít gặp mặt, có thể là mẹ cô cảm thấy thẹn thùng luống cuống, cũng càng không muốn làm khó cô ép cô đến gặp bà.
Hựu An ra khỏi bệnh viện, liền gặp Chu Tự Hoành đứng ở trước xe, ánh mắt Hựu An sáng lên, mấy bước liền vọt tới. Chu Tự Hoành mở rộng cánh tay ôm cô xoay một vòng, cúi đầu hôn cô một cái, cười híp mắt nói: "Vợ anh nhiệt tình như vậy, xem ra là thật nhớ ông xã rồi."
Hựu An lại ngẩng đầu nhìn anh: "Không phải anh nói tuần này trong đội có lịch huấn luyện dày đặc, không về được sao?" Chu Tự Hoành cúi đầu nhìn mặt cô một chút, nói: "Là rất bận, nhưng anh thật sự nhớ vợ anh thì biết phải làm sao?"
Mặt Hựu An đỏ lên: "Lời ngon tiếng ngọt."
Chu Tự Hoành nói: "Đúng là cái miệng nhỏ nhắn của vợ anh rất ngọt! Anh tới tặng quà cho em, một lát còn phải trở về đội." "Tặng quà? Tặng quà gì?" Chu Tự Hoành xoay về phía xe bĩu bĩu môi.
Hựu An đi vòng qua kéo cửa phụ lái ra, chỉ thấy có một giỏ trúc xinh đẹp, bên trong phủ khăn lông lớn của quân đội màu xanh lá cây, trong đó chui ra một con mèo tai cụp (giống mèo quý của Scotland), mở một đôi mắt to tròn trịa nhìn cô, kêu meo meo một tiếng, đáng yêu không chịu được.
Hựu An hoan hô một tiếng, ôm con mèo nhỏ vào trong ngực mình, ngồi lên xe. Chu Tự Hoành lên xe, đem giỏ trúc thả ra phía sau, nhìn cô dâu nhỏ một chút, lại nhìn con mèo nhỏ trong ngực vợ một chút, thật đúng là rất giống.
Quân y trong đội nuôi hai con mèo tai cụp, cả ngày giống như phục vụ hầu hạ tổ tông. Trước kia Chu Tự Hoành thật không chú ý tới, từ sau khi cưới vợ, nhìn thế nào, cảm giác thế nào, đều thấy hai con mèo hơi giống vợ anh, sớm muốn đem một con về nhà. Lúc mình không ở nhà, cô nhóc cũng không trở nên quá hiu quạnh.
Mặc dù ông cụ và Thái hậu nhà anh đều thương Hựu An như con gái ruột, nhưng Chu Tự Hoành biết, Hựu An không thích ở Chu gia. Có lẽ là do cha vợ qua đời quá sớm, và quan hệ với mẹ vợ lại bế tắc nhiều năm, không có thói quen giao tiếp với người lớn. Lúc cô nói muốn dời đến ở trong căn hộ, Chu Tự Hoành cũng không phản đối, mời dì người đến, giúp làm một chút cơm nước, liền giải quyết xong.
Hựu An yêu thích không buông tay chơi với con mèo nhỏ một lát, mới quay mặt hỏi Chu Tự Hoành: "Ở đâu mà có nó?" Chu Tự Hoành nói: "Quân y trong đội bọn anh nuôi, tháng trước đã sinh một ổ mèo con, anh liền đem về một con cho em, có thích hay không?"
Hựu An gật đầu liên tục không ngừng: "Thích." Con mèo nhỏ trong ngực cô cũng hướng về phía Chu Tự Hoành kêu meo meo một tiếng, Chu Tự Hoành không khỏi bật cười.
Chu Tự Hoành dừng trước căn hộ, có chút xin lỗi nói: "Tối hôm nay có huấn luyện bắn súng ban đêm, anh phải trở về sớm, em ngoan ngoãn, chăm sóc An An nhỏ cho tốt, nhớ cho nó uống sữa tươi, anh sẽ bảo dì mua ổ mèo cho. Đừng chơi với An An mà quên thời gian, đi ngủ sớm một chút, ngày mai đừng đón xe buýt, gọi taxi mà đi làm. Mấy ngày nữa anh sắp xếp thời gian rãnh dạy em lái xe. Bây giờ cho ông xã em hôn một cái coi......"
Duỗi một cái cánh tay kéo Hựu An qua, môi liền trực tiếp chặn lên, lưỡi tiến sâu vào hung hăng hôn cô một lát, hôn tới khi khuôn mặt nhỏ nhắn của Hựu An kìm nén không nổi mà đỏ bừng mới thả cô ra.
Hựu An nhảy xuống xe, còn đang thở dốc, nhìn Chu Tự Hoành lái xe ra khỏi chung cư, Hựu An cúi đầu nhìn con mèo nhỏ trong giỏ xách, mới tỉnh táo lại. Chu Tự Hoành đặt tên cho con mèo nhỏ là An An, đây không phải là nói mình giống con mèo nhỏ sao, Hựu An cúi đầu nhìn thẳng vào mắt con mèo nhỏ mấy giây, chu chu miệng nói: "Tên mày không phải là An An! Mày tên là Hoành Hoành, Hoành trong Chu Tự Hoành, biết chưa?"
Hoành Hoành run tai mèo kêu meo meo một tiếng, nhìn Hựu An, một đôi mắt mèo thật to, nhìn nhau với Hựu An, con ngươi tròn vo rất là đáng yêu.
Hựu An sờ sờ cằm nhỏ của nó nhỏ giọng nói: "Thế nào? Không thích tên Hoành Hoành sao? Phải tên là Hoành Hoành, biết không......" Cúi đầu hôn cái trán mèo con một cái, ôm lên lầu. Kể từ khi có Hoành Hoành, Hựu An coi như là có chuyện là