ạn gái làm truyền hình, hồi con học năm nhất hay năm hai gì đó. Thực ra hôm đó nói chuyện cũng chỉ là tin đồn, không chắc lắm”, cô nói lấp lửng. Sao có thể để mẹ cô suy nghĩ lệch lạc như vậy chứ, cứ để lão Tống và Tiểu Tuyết thành đôi là được rồi, liên quan gì đến cô đâu.
“Có câu có thể lòe được thiên hạ…”
Lời mẹ nói bỗng bị ba cắt ngang, hiếm khi thấy ba nghiêm mặt, nói: “Nhàn rỗi quá thì tìm việc tử tế mà làm”.
Thôi nào, Tâm My ôm đầu chạy vào phòng. Cô sợ mẹ mình tán xong chuyện đó sẽ lại đến lượt hôn nhân đại sự của cô.
Chuyện hôn nhân đại sự của cô.
Gần đây cứ mỗi lần nghĩ tới Tôn Gia Hạo, Tâm My lại thở dài, yêu người hơn hẳn mình thật là mệt.
Nếu trong ngày đầu tiên gặp mặt cô thể hiện quyết tâm cao vẻ bất cần đời thì tình cảm cô lúc này có thể gọi là tê liệt về mặt tinh thần. Ước vọng được ở cùng độ cao với Tôn Gia Hạo không thể trở thành hiện thực. Dù chênh lệch quá lớn như thế, nhưng cô không cam tâm để kết quả của việc yêu cầu cao, tiêu chuẩn ngặt nghèo là bóp nát trái tim thành từng mảnh.
Hôm đó khi anh đưa cô về nhà, đang đứng trước cổng hình như định bụng hôn cô, tim Tâm My đập liên hồi, trong đầu chỉ lóe lên lấp lánh ba chữ “nụ hôn đầu”, chân run rẩy đứng không vững. Cuối cùng đôi môi anh khẽ đặt lên trán cô, rồi nói: “Tâm My, trán em toát đầy mồ hôi kìa!”, nói đoạn còn lấy ra một chiếc khăn giấy ướt.
Cô lẩy bẩy đón lấy chiếc khăn, giời ạ, tôi đi chết đây.
Mồ hôi cô túa ra, lần trước Tôn Gia Hạo mới nắm tay một chút đã vội đi rửa tay, lần này… Người ưa sạch sẽ như anh ta, người luôn mang theo khăn giấy ướt lau tay lau bàn ghế, sau hôm nay nhất định sẽ ghét cô.
Tôn Gia Hạo rời đi, lưng cô đã ướt đẫm mồ hôi. Trân trân nhìn theo phía đuôi của chiếc Mazda đang khuất dần trong tầm mắt, chợt nghe thấy sau lưng có tiếng cười của Tiểu Tuyết, nghĩ tới bộ mặt ngượng ngùng khi nãy bị người ta trông thấy, hận một nỗi không thể đào hố chui xuống để mãi mãi không trông thấy ánh sáng.
Tiểu Tuyết nói bác sĩ Tôn trông rất được, Tâm My cậu chọn quần áo chẳng ra làm sao thế mà chọn bạn trai lại rất chuẩn.
Mắt mình đang trông thấy cái gì thế này? Hồn ma? Sau lưng Tâm My nóng ran rồi lại túa mồ hôi. “Cũng được đấy, nhưng anh ấy mắc bệnh sạch sẽ, căn bệnh nghiêm trọng, ảnh hưởng đến cả tâm sinh lý. Mà còn là một Xử Nữ nhóm máu AB điển hình”, rồi bắt đầu “bla bla” lạc đề sang chuyện các cung tử vi.
Nắm chặt vận mệnh trong tay là tín ngưỡng của Tiểu Tuyết, nên cô dường nhưng chẳng mấy hứng thú với chuyện các cung, nhóm máu, xem tướng, bói toán hay bài Tarot, liền ngắt lời Tâm My: “Thế chẳng phải cậu ở bên anh ấy sẽ rất đau khổ sao?”.
Tâm My cứng họng.
Những người bạn thời đi học hay những anh chàng nghiên cứu sinh mà bố cô đem về có những người rất được, nhưng khi ấy cô chẳng nghĩ đến chuyện yêu đương kết hôn. Sau này khi ngoan ngoãn nghe lời bước chân vào con đường coi mặt thì lại chẳng gặp được người thích hợp. Mẹ cô nói còn kén cá chọn canh sẽ thành quả táo tàu[1], hối hận cũng chẳng kịp. Táo tàu thì chẳng có gì to tát, cái cô sợ là ánh mắt của người khác. Sau mấy năm, mọi người đều thành gia lập thất, bạn bè sẽ mời họ hàng thân thích đến ăn mừng, ánh mắt ấy, thương hại cảm thông… Hà Tâm My cô không thể là người mặt dày vô địch như lão Tống được. Tôn Gia Hạo ngoài bệnh sạch sẽ nghiêm trọng khiến người tùy tiện như cô không tài nào thích ứng được thì là người cô ưng ý nhất, cũng là người mẹ cô thuận mắt nhất. Có đau khổ cũng phải ngẩng đầu hiên ngang, không ngại gian nan.
“Suy nghĩ của mình không giống cậu lắm, nếu mình tìm, phải tìm người tổng hợp các điều kiện kém hơn mình, nhưng điều kiện kinh tế nhất định phải tốt hơn mình.”
“Tại sao?”
“Dễ nắm giữ.”
“Không tình yêu sao?”
“Hồng lâu mộng, cậu đã xem chưa? Yêu nhau rồi cuối cùng cũng tan, còn những người kết hôn thì qua ngày đoạn tháng vẫn tiếp tục ở với nhau.”
“…”
“Cậu yêu bác sĩ Tôn lắm hả?”, Tiểu Tuyết nghiêng mặt nhìn cô mỉm cười.
Tai Tâm My nóng ran, yêu lắm? Hình như không phải, nhưng bắt đầu đúng là cảm giác rung động. Rốt cuộc thế nào mới thực sự là yêu? Phải giày vò quằn quại như Trần Uyển, Tần Hạo mới là yêu sao?
Chả cần, vênh mặt 45 độ nhìn Tôn Gia Hạo, sống cùng anh ấy còn thoải mái hơn chút ít.
Bó tay chấm com, chẳng có gì phải nghĩ ngợi lung tung.
Nằm xuống lại thấy bất an, lặng lẽ ngồi dậy lục ngăn kéo, lấy ra bộ bài Tarot lâu rồi không đụng tới.
… Tử thần vươn dậy.
… Chia tay, vứt bỏ, tuyệt vọng về đối phương, mất cảm giác.