i đầu vào đám đông ấy là được rồi. Đây cũng chính là lúc cô phát huy ưu thế thể hình của mình, chân trụ vững bả vai rộng, chen chúc xô đẩy, cả một đám phóng viên đông như hồng hải liền bị cô chẻ đôi.
“Nghe nói việc ngộ độc thực phẩm lần này là do bữa sáng dinh dưỡng do nhà cung cấp trong chương trình bữa sáng chất lượng cao của căng tin nhà trường cung cấp không phù hợp với tiêu chuẩn vệ sinh, xin hỏi …”
“Xin hỏi cho con số chính xác …”
“Hiệu trưởng Lý, thái độ của sở giáo dục thành phố như thế nào về việc ngộ độc thực phẩm lần này …”
Hiệu trưởng trường Ngũ Tiểu cùng cán bộ ngành giáo dục trả lời không có gì mấy, Hà Tâm Mi cầm máy ghi âm, mắt nhìn tứ phía. Phòng cấp cứu ầm ĩ như ong vỡ tổ, trên hành lang đầy những em nhỏ mặc đồng phục đang được truyền nước, cùng những bậc phụ huynh nghe thấy tin cũng đang dần tới.
Cô nhìn tứ phía dò tìm mục tiêu dễ dàng công phá. Quả nhiên phát hiện thấy một người.
Từ trong đám người chen ra, cô quay người đi thẳng về phía cuối hàng lang. Một em gái nhỏ vẫn đang được truyền nước, gương mặt nhỏ trắng bệch, người đứng bên cạnh hình như là mẹ em. Một người phụ nữ trung niên kèm theo đó phải thuộc tầng lớp dưới của xã hội thì mới dễ nói chuyện, đây chính là kinh nghiệm sau gần ba năm lăn lộn rò rẫm có được.
“Chào cô, đây là … vẫn chưa sắp xếp được phòng bệnh sao?”
Người phụ nữ cảnh giác nhìn Hà Tâm Mi một lượt, sau khi thấy ánh mắt đầy quan tâm của cô mới thả lỏng dần, “Phòng bệnh nội khoa tầng sáu đã chật kín người, chúng tôi chưa tới lượt.”
“Chật kín rồi?” Điều đó có nghĩa con số thực tế nhiều hơn con số hai mươi người mà phía chính phủ công bố. Cung phản xạ của Hà Tâm Mi bỗng chốc bay đi thật xa, “Tôi muốn hỏi em nhỏ một chút, trong lớp em các bạn phải nhập việc có nhiều không?”
“Nhiều lắm, người tôi quen cũng đã có mấy cháu, khi nãy còn có em ôm bụng ngất xỉu trong nhà vệ sinh.” Người phụ nữ trả lời giúp con gái.
“Vậy …”
“Cho hỏi cô làm gì vậy? Nếu không phải bệnh nhân thì xin mời đi cho, nếu không sẽ ảnh hưởng tới quá trình trị liệu.”
Hà Tâm Mi mới nghe thấy câu đầu tiên đã thấy không hay, quay đầu lại nhìn thấy một người toàn thân khoác chiếc áo dài màu trắng, cô giơ thẻ nhà báo ra trước được nửa chừng chưa kịp thu tay lại.
Bác sĩ trường Umeda? Irie Naoki?0
Hà Tâm Mi, cưỡi bạch mã đại đa số là đường tăng, nếu có cánh thì chắc chắn là người bay! Bình tĩnh! Bình tĩnh! Bác sĩ còn có tên biến thái Kurodo Akabane. Hà Tâm Mi lý trí đôi mắt ánh lên khẽ nói.
Đây chính là cốt cách của Umeda rồi. Hà Tâm Mi ngốc nghếch đứng dồn vào góc tường uất ức.
Ngậm cái miệng thúi của cậu lại đi, trông thấy cả răng sâu ở tít trong kia kìa!
Hà Tâm Mi ngậm miệng, giả bộ điềm tĩnh.
“Tôi là Hà Tâm Mi phóng viên tờ “Thời báo Tế Thành”, Cô đưa mắt nhìn tấm biển trước ngực anh ta (Bỏ mẹ!Có cơ bắp), “Bác sĩ Tôn, tôi chỉ thực thi trách nhiệm của mình mà thôi.”
“Vậy xin mời ra cửa rẽ trái, hiệu trưởng trường Ngũ Tiểu đang ở ngoài hành lang nhận phỏng vấn.” Bác sĩ Tôn Gia Hạo hất đầu ra phía sau, giọng nói vô cùng hách dịch: “Đừng đứng ở cửa phòng cấp cứu ảnh hưởng tới công việc của chúng tôi.”
Tôi xin, đừng có hất tóc như quảng cáo dầu gội đầu thế được không?
“Bác sĩ Tôn, tôi chỉ xin anh có ba phút thôi …”
Có vẻ như đối phương không nghe thấy cô nói, đi thẳng về phía trước.
Hà Tâm Mi giậm chân, đứng đằng sau nhất quyết, “Tôi chỉ muốn biết có phải đã chuẩn đoán chính xác là ngộ độc thực phẩm hay không, có bị truyền nhiễm và có phải dịch bệnh không, còn nữa cục vệ sinh dịch tễ thành phố trước mắt …”
Đối phương dừng bước ngay cửa phòng cấp cứu, vẻ mặt bình tĩnh phía trên tà áo trắng trong bầu không khí hỗn loạn trở nên thong dong đầy mình, “Tôi chỉ là một vị bác sĩ nhỏ của khoa cấp cứu mà thôi, những câu hỏi của cô, tôi chỉ có thể trả lời chuẩn đoán chính xác là ngộ độc thực phẩm, còn việc truyền nhiễm và cái khác, cô phải hỏi người đại diện của trung tâm khống chế dịch bệnh, còn động thái của chi cục thành phố cô hỏi tôi cũng chỉ lãng phí thời gian. Xin nhắc lại lần nữa, đừng làm phiền tới công việc của chúng tôi.”
“Cảm ơn.”
Hà Tâm Mi chỉ còn biết lắp bắp được một câu trước bộ dạng rất ngầu của anh ta.
Bác sĩ Umeda à, tôi tới phòng nội khoa tầng sáu xem một chút không vấn đề gì chứ? Còn nữa (nhìn ngón tay), cái này, làm sao mới có dũng cảm mở miệng hỏi số điện thoại anh bi giờ?
[Có lẽ hình như đại khái là … Phải lòng một người rồi, nhưng mà không hẳn chưa chắc anh ấy còn nhận ra mình.]
Thưa các chị em, cần gấp tuyệt chiêu công phu gái cưa trai, các chị em xin nhiệt tình trả lời dùm. By Gấu hung bạo.