ăng thêm, nhưng Phương Thu Trừng có thể cảm giác được người bên trong đang rất tức giận, hơn nữa cô có một loại dự cảm,nếu bây giờ bị phát hiện mà nói, sẽ không có chuyện tốt gì xảy ra với cô.
Có lẽ, cô đến trễ một chút, thì tổ sửa chữa tiếp theo cũng sẽ lấy được thùng dụng cụ trên tay cô.
Hạ quyết tâm, cô lén lút xoay người. Đáng tiếc,lúc cô xoay người, bởi vì xem nhẹ cự ly của cô cùng ván cửa,thùng dụng cụ trong tay không may đụng vào góc cửa, phát ra một âm thanh đụng nhẹ.
Thật sự,chỉ là một tiếng nhẹ nhàng, nếu không chú tâm lắng nghe, hoặc là lỗ tai hơn người, trên lý luận loại âm thanh này không dễ gì phát giác ra. Cô lừa bản thân làm đà điểu, người bên trong đang nói điện thoại, sẽ không lưu tâm nghe được động tĩnh phía bên cô.
Nhưng là. . . . . ."Ai ở bên ngoài?"
Bên trong cánh cửa, truyền đến câu hỏi của anh,làm cô sợ tới da đầu tê rần, khiêng thùng dụng cụ co cẳng chạy. Bất quá tay chân cô có nhanh nhẹn đến thế nào, nhưng trên tay khiêng một cái thùng dụng cụ nặng trĩu, tốc độ chạy đi cũng chậm vài bước, cho nên Đỗ Y Phàm vẫn là rất dễ dàng bắt được cô.
Bị bắt Phương Thu Trừng hướng anh trừng lớn,trong đầu đang không ngừng nghỉ lý do phản bác"Oan uổng" cô đứng bên ngoài kho chứa đồ nghe lén.
Trái ngược với sự ngạc nhiên của cô,Đỗ Y Phàm chính là tiếp nhận thùng dụng cụ trên tay cô, quay đầu đi trở về kho chứa đồ, cũng không có mở miệng chỉ trích"Hành vi phạm tội" của cô.
Bị bỏ lại tại chỗ cô ngây người vài giây, không nghĩ tới anh sẽ có phản ứng như vậy. Ngây người một hồi, thấy anh sắp đi vào kho chứa đồ, cô lập tức đuổi theo, đi theo anh đi vào kho chứa đồ.
Cô cũng không có bệnh công chúa, muốn người khác hầu hạ cô, giúp cô xong rồi thì ngay cả tiếng cảm ơn cũng không nói.
"Cái kia, cảm ơn anh!" Cô chỉ chỉ cái thùng dụng cụ anh vừa bỏ lên giá.
"Không cần."Đỗ Y Phàm nhàn nhạt hướng cô trả lời, liền đi qua cô, chuẩn bị rời đi.
Nhìn bóng lưng anh sắp đi đến cạnh cửa, một cảm giác khó hiểu buộc cô mở miệng nói cái gì đó để anh lưu lại. Cho nên, cho dù cô có cố gắng kiềm lại cảm xúc muốn mở miệng của mình, vẫn là đã mở miệng. . . . . ."Anh vừa mới cãi nhau với ai sao?"
Như cô mong muốn, người đàn ông chỉ còn nữa bước nữa là có thể bước ra kho chứa đồ dừng lại, cũng quay lại đi đến trước mặt cô rồi dừng lại. Anh cúi đầu nhìn cô, nhưng không có nói chuyện, chỉ là trầm mặc nhìn cô.
Bị nhìn cả người không được tự nhiên làm Phương Thu Trừng nhịn không được lui về phía sau nửa bước, nguýt nhìn đôi mắt anh càng lớn hơn nữa. Nhưng trừng mắt nhìn nhau một lát, cô cảm thấy người đàn ông này chắc sẽ không trả lời câu hỏi của cô, cho nên cô không muốn thử nghiệm trừng mắt cùng anh nữa, mà là vòng qua anh hướng cửa mà đi.
Đi vài bước nữa, cửa gần trong gang tấc, chỉ cần cô đi thêm hai bước nữa, là cô có thể rời đi kho chứa đồ u ám này. Nhưng mà vừa nảy cô gọi anh lại, lúc này đổi lại anh nắm trụ cánh tay của cô,lôi cô đến phía sau giá để dụng cụ, một đôi mắt xanh lục hung tợn nguýt nhìn cô, rất giống như muốn đem cô nuốt sống vào bụng.
Cô cứng lại,ở trước mắt anh làm cô cảm thấy một tia e ngại.Cô đề phòng dán sát vào cái giá sau lưng, muốn kéo ra khoảng cách quá thân mật cùng anh trong lúc đó, nhưng anh không cho phép cô lùi bước, cánh tay cường tráng duỗi ra, đem cô hoàn toàn nhét vào trong lòng,từ trên xuống đều gắt gao dán vào cô.
"Em sợ tôi sao?" Anh hỏi,hô hấp cực nóng lướt qua lỗ tai mẫm cảm của cô.
Cảm giác sợ hãi vì tiếp xúc khêu gợi mà biến mất vô tung,Phương Thu Trừng run rẩy lên.Cô chưa bao giờ nghĩ tới, thân thể của mình thế nhưng nhớ kỹ đụng chạm của anh, chẳng qua là hô hấp của anh lướt qua lỗ tai mà thôi, cô cũng đã vì thế mà chân mềm nhũn.
"Trả lời tôi."
"Trả lời anh cái gì?" Qua một hồi lâu cô mới rầu rĩ hỏi lại anh.
"Em sợ tôi sao?" Anh hỏi lại, thân hình cao lớn lại lần nữa tới gần cô.
Cô vội vàng dùng hai tay để lên trên người anh, không để anh được một tấc lại muốn tiến một thước dựa vào càng gần,"Anh tức giận như vậy ,ai mà không sợ chứ?"Phát hiện bản thân chống cự căn bản đối với anh không có tác dụng gì, anh còn dựa vào càng gần, làm cô càng thêm bất mãn rồi.
"Tôi không có tức giận." Anh nhàn nhạt giải thích.
"Anh rõ ràng là tức giận a." Cô phản bác,tức giận của anh làm cô muốn nói không cũng không được.
Đỗ Y Phàm nhìn cô, khó có thể tin cảm xúc mình thế nhưng khiến cô dễ dàng nhìn ra, từ nhỏ đến lớn, anh đều bị dạy trở thành một người tức giận không hiện ra mặt, ngay cả người thân cận anh nhất cũng không nhìn ra được cảm xúc của anh. Nhưng cô lại dễ dàng nhìn thấu anh.
Nhưng anh ở trước mặt cô cũng không muốn ngụy trang, hay là trực giác của cô cùng trước kia giống nhau, thật là kì diệu?
Ánh sáng lờ mờ, làm tất cả trước mắt đều chẳng phân biệt được rõ ràng, biết rõ không thể giãy dụa khỏi anh Phương Thu Trừng buông ra để cho anh ôm rồi.
"Vì sao rõ ràng là người ngoại quốc, anh lại dùng họ Trung Quốc?" Vấn đề này làm cô hoang mang thật lâu, cho nên bắt được cơ hội liền nhanh hỏi.
"Đỗ là họ mẹ tôi." Lẳng lặng hưởng thụ cảm giác có cô trong ngực ,Đỗ Y Phàm đem mặt để trên cổ cô, nhẹ giọng trả lời.
"Nhưng anh rõ ràng bộng dáng người ngoại quốc, tuyệt không giống con lai." Cô lại chỉ ra nơi nghi hoặc.
"Bởi vì anh là con nuôi, từ trong cô nhi viện mang về."
Anh hễ hỏi thì đáp, tuyệt không để ý đem thân thế bản thân nói cho cô. Nhưng cô nghe lại cảm thấy áy náy, cô không nên hỏi vấn đề quá mức riêng tư này.
Bỗng chốc, cảm giác xấu hổ bao phủ cô,làm cô không nói gì nữa chỉ dựa trong lòng anh.
Anh buộc chặt cánh tay, ôm cô càng nhanh.
Dựa trong ngực anh, một cảm giác quen thuộc kỳ lạ nổi lên trong ngực cô, cô nheo mắt, ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm.
Đúng rồi,người xa lạ hôn môi cô hôm đó trong kho chứa đồ, cô căn bản không nhìn thấy rõ diện mạo của đối phương.
Một cỗ dũng khí khó hiểu đánh úp, cô xoay người, kiễng chân lên, đem môi để sát vào anh, thì thầm nói: "Hôn tôi. . . . . ."
Nói vừa xong, hai cánh môi mềm mại liền hung hăng để lên cô, dùng sức chà đạp cô làm cô trở nên ham muốn.
Bị hôn mãnh liệt, cô không có bởi vậy mà váng đầu, bởi vì cảm giác quen thuộc càng ngày càng rõ ràng.
Anh! Người ngoại quốc này! Chính là lần trước ở trong kho chứa đồ hôn cô, sờ người của cô! Chính là anh hại cô gặp mộng xuân sau đó mới có thể đến quán đêm tìm đàn ông . . . . . . cô rốt cục cũng tìm được tên đầu sỏ gây nên chuyện rồi!
Cô tức giận đẩy anh ra, không để anh tiếp tục hôn. Nhưng anh chẳng những không có buông tay, thậm chí còn kiềm chặt cô, hôn càng sâu. Anh hôn đến tựa như hành khách đói khát trong sa mạc vậy, không ngừng mà cướp đoạt thủy dịch trong miệng cô.
Nụ hôn của anh quá nồng liệt, cô dần dần quên đi bản thân đang kháng cự, bị hôn đến đầu cháng váng não xoay chuyển, cô cực kì hối hận vì sao lại vì cái lòng hiếu kỳ đáng chết này, chủ động yêu cầu anh hôn cô. Xem đi, hiện tại không thể cứu vãn nữa,làm sao bây giờ đây?
Đỗ Y Phàm luôn luôn hôn cô không buông,còn lớn mật tùy ý ở trên thân thể cô giao du.Dục vọng kiềm chế đã lâu,khi cô chủ động yêu cầu,anh triệt để không thể khống chế được.
Anh rất muốn đem cô để trên giá lớn"Tử hình ngay tại chỗ "thật tốt thỏa mãn bản thân, cũng trừng phạt cô cố ý khiêu khích anh. Chỉ tiếc, bên tai nghe được tiếng bước chân, cùng với tiếng nói chuyện của người khác, đó là tổ nhân viên sửa chữa tiếp theo, bọn họ đã đến, chứng minh bọn họ đã ở nơi này gần nửa tiếng rồi.
Cụp một tiếng, có người mở đèn trong kho chứa đồ ra, ánh sáng rực rỡ khiến tất cả đều rõ ràng hơn.
Mặc dù như thế, nhưng Đỗ Y Phàm vẫn không có lập tức buông cô ra, mà là lấy tốc độ khiêu tình thong thả liếm hôn đôi môi của cô, bàn tay to ở trước bộ ngực cô xoa bóp. Chỗ vị trí bọn họ, có vài cái giá ngăn trở, hơn nữa là ở trong góc, nên đối phương không có đi tới hướng bọn họ, căn bản không có người phát hiện bọn họ.
Phương Thu Trừng không dám giãy dụa, cô cũng không muốn cho nhân viên sửa máy bay bên ngoài nhìn thấy thân thể bọn họ hiện tại xoay đắc tượng bánh quai chèo cuốn. Thanh danh của cô tuy rằng không đến mức Lang Tịch, nhưng bởi vì giới tính phòng bị của cô mà chịu kỳ thị.
Nếu lại bị người khác phát hiện cô cùng Kỹ Sư cao cấp ở trong kho chứa đồ, cho dù không phải cô tự nguyện, nhưng đã quá trễ rồi. Cho nên cô tình nguyện tiếp tục bị anh hôn, vuốt ve, cũng không phát ra một thanh âm nào.
Cô cho rằng,thời điểm này đúng là thuận lời nha, anh không ngừng cố gắng, làm ra cái chuyện càng quá đáng gì, nhưng mà anh không có,chỉ là giống đêm đó khi cô mệt rã rời gắt gao ôm lấy cô.
"Nhanh chút, các người so với mấy ông bà bảy tám chục tuổi còn chậm hơn!" Tiếp theo tổ trưởng tổ nhân viên là một người huấn luyện nhân viên nóng tính, thỉnh thoảng đều sẽ nghe được hắn thét to.
Thanh âm tổ trưởng rất lớn, nhưng trong tai Phương Thu Trừng nghe được, cũng chỉ là tiếng tim đập trầm ổn của anh, tiếng tim đập mạnh mẽ, làm cô nhớ lại những thứ cất sâu trong tâm trí cô.
Tất nhiên là những kí ức không vui,cô không muốn lại đi nhớ lại. Nhưng hồi ức khổ sở này lại lần nữa nổi lên trong đầu, làm cô đau khổ lại không thể nào gạt đi, rõ ràng bị ôm, vì sao cô vẫn là lần nữa cảm thấy cô đơn cùng sợ hãi?
"Làm sao vậy?"Đỗ Y Phàm cảm giác được người trong lòng mình đang biến hoá, vươn bàn tay to, nâng mặt cô lên,hỏi nhỏ.
Phương Thu Trừng không muốn để anh nhìn thấy vẻ mặt của mình bây giờ, vội vàng muốn xoay mặt đi. Nhưng anh đã có kỹ xảo bắt được cô, khiến cô không thể xoay đi, lại không đến mức làm đau cô.
Cô trừng mắt nhìn anh, không chịu mở miệng.
"Thu Trừng?" Mắt xanh thâm thúy, rất xinh đẹp, hơn nữa trong mắt còn mang theo một chút lo lắng.
Một khắc này, tâm Phương Thu Trừng như bị điện giựt, hung hăng nhảy vài lần,làm cô cơ hồ cảm thấy đau đớn.
Lo lắng?
Tự cô rời khỏi nhà, nhiều năm như vậy, trừ bỏ sự ôn nhu am hiểu người của Mạc Giải Ngữ cùng với đáng yêu hồn nhiên Dương Phượng Nhi, cũng chỉ có anh đối với cô biểu lộ lo lắng.Bề ngoài của cô rất đàn ông, trong khi làm việc thì quá mức nhiệt tình, làm cho người ta hoàn toàn quên đi,thật ra cô cũng là một người phụ nữ, cô cũng sẽ có khi khổ sở thương tâm.
Ngón tay thon dài, kềm nén không được sờ lên mi mắt anh, nhẹ lướt qua mí mắt anh.
Anh không có nhắm mắt lại, chỉ là nhìn cô dùng tay vuốt ve mặt anh.Cô hẳn là không biết biểu cảm bây giờ của mình,ở trong mắt anh có bao nhiêu yếu ớt,hoang mang đi? Động tác dè dặt cẩn trọng, giống như muốn xác định anh đến cùng là chân thật,hay vẫn là do cô sinh ra ảo giác mà ảo tưởng người hiện ra.
Nắm giữ đầu ngón tay đang di chuyển, theo trực giác đem tay cô ấn lên ngực của anh ,để lòng bàn tay cô dán sát vào ngực trái bản thân,tim đập mạnh nhanh chóng, từng chút từng chút va chạm lòng bàn tay cô.
"Đã lấy xong chưa? Các người còn đợi ở chỗ này làm gì nữa?" Thanh âm tổ trưởng rầy rà lại vang lên, đèn lại cụp một tiếng bị tắt đi, kho chứa đồ lại một lần nữa rơi vào u tối vừa rồi.
Cô có một loại cảm giác không xác thực, nhưng là lòng bàn tay truyền đến nhịp đập lại chân thật như vậy.
"Anh thích tôi sao?" Bỗng dưng, cô mở miệng hỏi, dưới lòng bàn tay truyền đến nhịp đập liên tục hai lần.
Anh đang khẩn trương, cô biết, bởi vì cô cũng có cảm giác