a anh lại khiến cô cảm giác thật thoải mái, không muốn anh buông ra.
Cô vung mạnh nắm tay chống cự ở trước ngực anh, nhưng hai tay lại vô lực, chỉ có thể kề sát anh, cảm giác tim đập của anh truyền tới lòng của cô.
Động tác của anh thuần thục mà cấp tốc, khi cô ý loạn tình mê, bàn tay to chen vào quần áo lao động của cô, xốc lên áo trong người của cô lên, trực tiếp nắm giữ bộ ngực không tính là đẫy đà của cô.
"Em cư nhiên không có mặc bra!" Đã giống như hưng phấn cũng giống như tức giận rít gào,môi dán sát vào lổ tai của cô. Ngữ khí tuy rằng không tốt, nhưng động tác bàn tay anh lại càng thêm tùy tiện ma quái.
Cô cắn chặt môi, không dám nới ra, bởi vì cô biết, nếu cô buông lỏng miệng, sẽ theo sự nhào nặng không ngừng của anh mà phát ra tiếng rên rỉ.
Cô không phải là người phụ nữ dáng người đầy đặn, lúc chạy nhảy không kích ra nổi bao nhiêu sóng lớn mãnh liệt, hơn nữa cô không thích cảm giác bị trói buộc, cho nên dựa vào quần áo lao động rộng rãi, trên người chỉ có áo trong là xong chuyện.
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới, áo trong này cư nhiên thuận lợi cho đàn ông hoạt động như vậy!
"Mọi người mau một chút!" Bỗng dưng, có một tiếng rống to vang lên, để cho lý trí tạm thời mất đi của Phương Thu Trừng trở lại trong óc.
Trời ơi! Cô cư nhiên cùng một người đàn ông xa lạ làm loại chuyện thân mật này, hơn nữa cô còn không biết diện mạo người đàn ông! Cô thở mạnh, dùng sức đẩy anh ra . . . . . . Lần này, có thể không có phòng bị, cô thế nhưng có thể đẩy anh ra, thoát đi kiềm chế của anh.
Cô ngay cả dũng khí quay đầu nhìn cũng không có, thẳng cúi đầu chạy ra kho chứa đồ, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn người nào tiến vào kho chứa đồ để đặt dụng cụ.
Nhìn chằm chằm bóng lưng chạy trối chết của cô, người đàn ông chậm rãi đi ra khỏi kho chứa đồ, để ánh mặt trời trực tiếp hất lên trên tóc màu bạc của anh.
Anh chậm rãi nắm chặt lòng bàn tay mình, thuộc về xúc cảm mềm mại tinh tế của cô, cùng với phản ứng gợi cảm trực tiếp mà đáng yêu này, lần nữa làm anh buông tay không được.
"Lần này, anh tuyệt đối sẽ không để cho em chạy trốn nữa đâu." Anh thì thào nói nhỏ.
Đêm, thật nóng.
Bàn tay to nam tính mơn trớn trước ngực trần trụi của cô, ngón tay dài kẹp Lôi quả của cô đứng thẳng lên, tùy ý khiêu khích, đùa bỡn; mà cô lại còn nghênh hợp đùa bỡn của anh,trong miệng phát ra từng tiếng rên rỉ kiều mị.
"Em muốn. . . . . ." Cô đưa lên vòng eo mảnh khảnh, tay nhỏ bé để lên bả vai rộng cường tráng của người đàn ông, mềm mại đáng yêu lại không biết xấu hổ nói.
Người đàn ông nhìn cô một cái, tách hai chân đang vô lực của cô ra, rồi sau đó. . . . . .
Phương Thu Trừng kinh sợ mở mắt ra, thở dốc từ trên giường ngồi thẳng người.
Trong lúc đó cô vùi mặt vào hai tay, không dám tin bản thân cư nhiên sẽ gặp mộng xuân, hơn nữa, đối tượng còn là cái người xa lạ kia! Cô làm sao có thể, làm sao có thể dâm đãng như vậy chứ?
Hơn nữa cô có thể cảm giác được, giữa hai chân nơi tối tư mật của mình, vì khi nảy ở trong mộng triền miên mà ướt rồi. . . . . . Trời ạ! Có ai có thể nói cho cô,cô đến cùng là như thế nào không?
Vì sao cô vì một người xa lạ, thậm chí là không biết diện mạo người xa lạ mà mơ thấy chuyện này? Chẳng lẽ cô đã đến nông nỗi chưa thỏa mãn dục vọng, cho nên tùy tiện thấy mộ người đàn ông đã khiến cô dục hỏa đốt người?
Tự mình chán ghét xốc chăn lên, cô chân không, chạy vào phòng tắm nhỏ, đem bản thân từ đầu đến chân tẩy trừ một lần, nhất là dịch giữa hai chân.
Thật là hổ thẹn!
Nước lạnh lạnh buốt cũng không thể giải đi cảm giác hổ thẹn của cô, cô đứng ở trong phòng tắm, chỉ cảm thấy bản thân nhanh chóng bị một trận hổ thẹn bao phủ rồi.
Không thể lại đợi trong phòng, cô đóng vòi nước, cầm khăn lông cấp tốc lau khô thân mình, lại mặc quần áo vào, ra phòng tắm, liền cầm lấy chià khóa xe trên mặt bàn, lao ra khỏi phòng.
"Thu Trừng, đã trễ thế này còn đi ra ngoài sao?" Vừa đi đến đại sảnh, liền gặp Mạc Giải Ngữ.
Đón nhận đôi mắt lo lắng của người ở chung, vào khoảng khắc đó Phương Thu Trừng cảm thấy trong nháy mắt nước mắt muốn tràn ra mi. Nhưng cô vẫn nhịn xuống, "Mình. . . . . . Đúng!" Vội vàng gật gật đầu, không để Mạc Giải Ngữ có cơ hội hỏi thêm câu gì, cô nhanh chóng chạy ra khỏi nhà.
Cưỡi chiếc xe máy vô cùng xinh đẹp của mình, cô thậm chí cả mũ bảo hiểm cũng không đội mà phóng vút đi.
Từ một lần tình cờ cưỡi lên xe máy, cô liền không thể tự kềm chế yêu loại cảm giác nhanh như tia chớp của nó. Không có cấm tốc độ chạy như bay trên đường lớn, nghênh đón những cơn gió mùa hè nóng bức tấp vào khuôn mặt đau rát, nhưng cô không có giảm lại tốc độ một chút nào, ngược lại càng ngày càng gia tăng tốc độ nhanh hơn.
Gió mạnh cuốn lấy tóc dài của cô, mơ hồ cảnh sắc trước mắt, may mắn hiện tại trên đường không có chiếc xe nào chạy, bằng không nhìn cách chạy xe của cô như vậy, không có gì bất ngờ xảy ra mới là lạ.
Chạy nhanh một hồi,buồn bực trong lòng cảm thấy thoáng rút đi, cô mới giảm tốc độ lại, bản thân tùy ý tiếp tục chạy trên con đường không người.
Bỗng dưng, tiếng sóng biển vỗ truyền vào trong tai. Cô ngẩn ra, dùng sức đạp thắng xe xuống,sau đó phát hiện bản thân cư nhiên đi tới bờ biển. Thật sự là gặp quỷ, vừa mới tốc độ xe mình chạy tới cùng không khống chế được đến mức nào, cư nhiên có thể chạy đến bờ biển?
Bất quá, đã đến đây, liền ở trong này nghỉ ngơi một lát đi. Bởi vì trừ bỏ máy bay có thể khiến cô bình tĩnh trở lại, cũng chỉ có biển lớn thôi.
Leo xuống chiếc xe máy, cô tựa mình vào thân xe, hai tròng mắt ngóng nhìn mặt biển tối như mực, bên tai lại nghe từng tiếng sóng biển vỗ vào, cảm giác bản thân quá mức chấn động rốt cục bình phục lại, hồi phục yên bình như trước khi những chuyện đó chưa phát sinh.
Gió đêm mang theo mùi đặc biệt của nước biển thổi tới, một tia cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái thay thế được không khí oi bức, cô không tự giác cởi giày ra, đi xuống bờ cát không người. Những hạt cát không tính là tỉ mĩ luồng qua bàn chân của cô, truyền đến một cảm giác hơi hơi đau đớn.
Đã bao lâu, cô chưa tới bờ biển rồi đây? Cô ngồi xổm xuống nắm lên một nắm cát, sau đó để cát tuỳ ý từ những khe hở giữa ngón tay chảy xuống.
Chắc là từ khi Ông Ngoại & Bà Ngoại rời đi cô, cô không bao giờ tới bờ biển nữa rồi. Bởi vì bờ biển, từng mang rất nhiều kỉ niệm đẹp của cô cùng hai người yêu thương cô Ông Ngoại & Bà Ngoại, mỗi lần cô nghĩ đến bờ biển, cô sợ mình sẽ nhìn vật mà nhớ người, sợ nhịn không được rơi lệ.
Bất quá, hiện tại tựa hồ cô đã vượt qua khó khăn này.
Tuy rằng những kỉ niệm tốt đẹp lần nữa hiện lên trong đầu cô, nhưng trừ bỏ hai mắt chua chát, mũi hơi cay, nước mắt cô, cũng không có như cô mong muốn mà rơi xuống.
Hoá ra thời gian thật sự có thể làm nhạt đi tất cả khí ức đau khổ,này bao gồm chuyện cha mẹ rời bỏ cô.
Cha mẹ cô, là một đôi vợ chồng cực kì trọng nam khinh nữ. Cho nên từ nhỏ đến lớn, bọn họ đều chỉ yêu thương em trai nhỏ hơn cô một tuổi, bất luận cô nỗ lực thế nào, nhưng bọn họ chính là không chú ý cô. Có đôi khi, cô không khoỉ nghĩ, kỳ thực cô chỉ là đứa con được nhặt về sao, cho nên bọn họ mới không xem trọng cô.
Lí do cô thích xe máy, chính là bởi vì cảm giác này giống như cùng gió hòa nhập vào một, đã kích thích, có thể có đủ năng lực quên đi thái độ lạnh nhạt của cha mẹ, quên đi cảm giác bản thân luôn bị cô độc mãnh liệt. . . . . .
Nói nó đòi mạng, kỳ thực tuyệt không khoa trương.Một người bạn học của cô chỉ vì cô độc mà cắt cổ tay tự dẫn, nói cái loại đau này có thể chứng minh bản thân tồn tại. . . . . . Mà cuối cùng, bởi vì cô cắt quá sâu, cứu không được, vô ích huỷ hoại một cô gái mười lăm tuổi chỉ vì cô độc.
Mà bản thân Phương Thu Trừng, bởi vì cảm giác cô độc này, kém một chút liền lầm đường lỡ bước; khiến cho cô tỉnh táo lại, không có xác định đi lên đường nghiên, là một hồi tai nạn xe cộ.
Cô không bị thương, cũng không phải cô gặp rắc rối, mà là người nam sinh đi song hành cùng cô, uống rượu lại không sợ chết lái xe, kết quả đụng phải lối đi bộ, còn người bị thương là một người qua đường.
Cô tận mắt thấy thân mình anh cao gầy bị xe máy đụng, rồi sau đó nặng nề rơi xuống đất; máu đỏ tươi chói mắt, lấy tốc độ khó tin chảy ra từ thân thể anh, nhuộm đỏ mặt đất.
Người đàn ông gây chuyện kia tức thời sợ tới mức xách xe chạy đi mất, không dám ở lại tại chỗ; mà những người khác, cũng chạy trốn theo tên kia, chỉ còn lại có cô.
Không biết từ đâu mà cô có dũng khí, cô cư nhiên không có chạy đi, thậm chí run run lấy điện thoại cầm tay ra, kêu xe cứu thương, rồi sau đó đi lên phía trước, nhìn anh nằm trên mặt đất; cô không có nâng anh dậy, sợ anh sẽ phải chịu thương tổn quá nặng, cho nên cô chỉ là ở bên tai anh, nói nhỏ: "Anh cố gắng một chút, xe cứu thương sẽ mau đến thôi."
Người nọ, cố hết sức mở hai mắt, cô có thể thấy đau đớn trong mắt anh, cho nên cô không cần nghĩ ngợi nắm tay anh, "Anh không có việc gì, cố gắng! Không cần ngủ, phải cố gắng lên!"
Đối phương nắm tay cô, lực đạo không lớn, nhưng cũng đủ để cô biết, anh có ý chí muốn sống rất mạnh.
Mũi không khỏi cay nồng, cô hơi hơi dùng sức, nắm chặt tay anh, "Đúng vậy. . . . . . Anh phải cố gắng, anh sẽ không có việc gì. Tôi sẽ ở đây cùng anh." Cô cổ vũ, dùng ôn nhu cùng với kiên định mà trước giờ chưa từng sử dụng qua.
Chỉ chốc lát, xe cứu thương đến, mang anh rời đi. Cô đi theo vào trong bệnh viện, cô và anh có nhóm máu giống nhau, cho nên khi cô biết trong viện không đủ máu, tự động tặng một túi máu lớn cho anh; Sau đó, bởi vì chưa đến tuổi trưởng thành không có bằng lái, cô bị người ta xách đi cục cảnh sát, chờ ba mẹ đến lãnh cô về.
Một lần này về sau, cô liền thay đổi.
Tuy rằng cảm giác cô độc vẫn tồn tại như cũ, nhưng cô không dùng cách ngu xuẩn để chứng minh mình tồn tại nữa, mà là đổi cách liều mình đọc sách, liều mình tham gia khóa hoạt động, dùng một trận đấu để chứng minh giá trị bản thân, thay đổi một cách rõ ràng,ngay cả chính cô cũng không thể phủ nhận. Cô tìm không đựơc lý do bản thân thay đổi, có lẽ là ý chí muốn sống của người kia làm cô cảm động, hoặc là cô sợ loại cảm giác treo sống chết trên đường chăng?
Cô đột nhiên sao lại nhớ lại chuyện ngày đó chứ?
Nhận thức này,làm cô lại không thể nói gì rồi.
Bởi vì, cô đã thật lâu, thật lâu không nghĩ đến chuyện này, quả nhiên, tối hôm nay cô bị nằm mơ mộng xuân như vậy, làm cô hoàn toàn không khống chế được rồi. Chẳng những nhớ tới đủ loại chuyện cũ, thậm chí còn dùng một tốc độ không thể tin chạy như bay trên đường nữa chứ.
Có lẽ, cô cần đến một ly rượu mạnh, để cảm xúc căng thẳng của mình thả lỏng một chút.
Cho dù rượu đối với thân thể không có tốt lành gì, nhưng Phương Thu Trừng không thể không thừa nhận một điểm,đó là vào một thời điểm nào đó rượu là một loại thuốc hay làm cho tâm tình người ta thả lỏng và cơ thể tốt lên.
Than nhẹ một tiếng, cô một lần nữa sải bước đến xe máy của bản thân. Bất quá, lần này, cô nhớ được đội mũ bảo hiểm lên, bản thân đỡ phải nhận được một hoá đơn xử phạt.
Hết thảy chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa, cô mới mở máy, chạy như bay hướng quán bar gần nhất mà đi.