ược đính bên ngoài chiếc áo, từng viên thủy tinh sáng lấp lánh tựa như từng giọt từng giọt nước mắt đang rơi xuống không ngừng …
Khi tính tiền, anh theo thói quen rút ra trong ví chiếc thẻ tín dụng màu vàng, nhưng sau đó anh lại thanh toán bằng tiền mặt.
“Ngân hàng sẽ không đóng băng tài khoản của anh nhanh đến thế chứ?” Băng Vũ khó hiểu hỏi anh.
“Hiệu suất làm việc của ngân hàng tất nhiên không nhanh đến vậy, nhưng ông nội luôn luôn hành động rất nhanh chóng và quyết đoán, tuyệt đối sẽ không cho anh một cơ hội để trở mình.”
Đúng vậy, với Lâm Quân Dật mà nói, nếu các tài khoản của anh còn có khả năng thanh khoản, chắc chắn rằng anh hoàn toàn sẽ có cách để bắt đầu lại một lần nữa.
Hai người đúng thật là quá hiểu nhau.
Băng Vũ không khỏi than vãn một chút: “Rõ ràng là người thân, tội gì phải trở thành biết người biết ta….”
Anh cười lạnh: “Anh và ông cũng không hiểu nhau lắm đâu, ông không hiểu suy nghĩ của anh, anh căn bản cũng không thể đoán được ông đang suy nghĩ gì cả.”
Băng Vũ kéo cánh tay anh, nhìn anh nở nụ cười ngọt ngào: “Chúng ta đánh cuộc thử xem Liễu Dương có nhận ra anh không nhé, em cược với anh, cậu ấy nhất định không nhận ra anh….”
Khi đến công ty Liễu Dương, thì cô ấy đã đứng đợi từ trước.
Băng Vũ xuống xe nhìn Liễu Dương rồi vẫy tay, cô ấy cũng cười rồi vẫy tay lại với Băng Vũ, tay vẫy được một chút liền dừng lại giữa không trung.”
Băng Vũ quay đầu thì thấy Lâm Quân Dật đã mở cửa xe bước xuống.
“Dương, đây là sếp của tớ, Lâm Quân Dật.”
“Sếp? Cậu… cậu… nói người này…” Biểu hiện trên gương mặt của Liễu Dương thật giống với màn quay chậm trên TV, không tin, trầm tư, hoài nghi, mờ mịt… những biến chuyển vô cùng chậm rãi.
“Uhm!” Băng Vũ gật đầu thật mạnh, Lâm Quân Dật thì không nói gì, chỉ thản nhiên mỉm cười.
Liễu Dương cẩn thận nhìn Băng Vũ và Lâm Quân Dật, giật mình tỉnh ngộ: “Có phải là Trần Lăng không?”
“Đã lâu không gặp.” Anh và Liễu Dương bắt tay nhau, đồng thời anh nhìn Băng Vũ bĩu môi một cách khinh bỉ: “Anh nên nói với em như thế nào đây?”
Liễu Dương cũng nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ: “Cái này mà cậu gọi là chỉ có vẻ ngoài giống nhau ư? Mắt cậu không bị gì đấy chứ?”
“Đó là vì cậu không nhìn thấy lúc anh ấy biến thái thôi.” Băng Vũ nhỏ giọng nói thầm.
Liễu Dương hơi hơi sửng sốt, dường như nhớ đến điều gì đó, nụ cười trên mặt tắt hẳn: “Nghe nói anh đã đính hôn nhiều năm rồi, vị hôn thê của anh có khỏe không?”
Băng Vũ biết Liễu Dương bất bình thay cô, Băng Vũ khẽ kéo tay Liễu Dương, không muốn cô bạn nói thêm gì nữa.
Người ngu ngốc cũng biết Liễu Dương đang nóng giận, Lâm Quân Dật nhẹ giọng đằng hắng, thái độ vô cùng lịch sự mở cửa xe tạo tư thế mời.
“Loại đàn ông như vậy xứng đáng để cậu hy sinh bản thân ư? Cậu đã quên lúc trước vì sao lại rời xa anh ta à?”
“Tớ không quên… là tớ hiểu lầm anh ấy, người anh ấy yêu là tớ.” Băng Vũ giơ ngón tay áp út đã được đeo nhẫn lên trước mặt Liễu Dương: “Bọn tớ vừa mới từ chỗ đăng ký kết hôn về, sau này có thời gian, tớ sẽ từ từ giải thích với cậu.”
Trở về ngôi nhà của cô và Liễu Dương, trong nhà ấm áp, bốn người cùng nhau ăn cơm, trò chuyện về cuộc sống, nói về chuyện xưa, Băng Vũ kể cho anh nghe những chuyện vui vẻ khi cô sống cùng với Liễu Dương, anh chăm chú lắng nghe, so với lúc họp còn chuyên tâm hơn, đôi lúc còn tỏ ra vẻ ngưỡng mộ. Mỗi khi nói đến Tư Tư, anh đều cúi đầu nhìn con bé, khiến Băng Vũ không thể nào nhìn rõ vẻ mặt của anh…
* * * * * *
Có thể trở thành một thần thoại trong giới đầu tư, quả nhiên phong cách làm việc của Lâm Lạc Hòe cũng mạnh mẽ và quả quyết hơn hẳn người thường.
Sáng sớm hôm sau, Băng Vũ và Lâm Quân Dật vừa đến công ty, khác với hình ảnh ngăn nắp ngày thường, hôm nay, văn phòng trở nên hỗn loạn. Những chủ thầu chẳng những vì những khoản nợ của công trình mà đòi đình công, mà còn giật dây cho các công nhân đến công ty đòi lương. Những nhà cung cấp vật liệu xây dựng trước đó thỏa thuận sau khi hoàn thành công trình mới nhận tiền vật liệu thì nay cũng thất hứa. Lâm Quân Dật ở phòng họp nói chuyện với bọn họ suốt một ngày, thái độ của bọn họ cực kỳ kiên quyết, dù Lâm Quân Dật có đưa ra phương án giải quyết tốt như thế nào, bọn họ nhất định yêu cầu phải thanh toán bằng tiền mặt, không bàn bạc thêm nữa, điều này có thể thấy rằng có sự tác động từ phía khác.
Ngày thứ ba, một tòa soạn đã cho phát hành một bài báo với tiêu đề công ty gặp vấn đề trong việc điều động vốn, sắp phá sản. Sau khi tin tức được đưa ra, ngay lập tức bộ phận kinh doanh trở nên hỗn loạn, có rất nhiều khách hàng yêu cầu trả nhà, cũng yêu cầu hoàn trả lại số tiền đã đặc cọc trước đó ngay lập tức, nếu không họ sẽ kiện lên tòa án. Lâm Quân Dật tìm mọi cách để xoay vòng vốn, nhưng đáng tiếc không ngân hàng nào chấp nhận cho công ty vay vốn, giám đốc Trương còn gọi điện thoại đến, nhờ Băng Vũ nhắn với Lâm Quân Dật là gần đây tổ chuyên án đang âm thầm điều tra lão ta, hình như là do khoản tiền đã cho công ty vay lúc trước.
Lâm Quân Dật mỗi ngày đều phải đối phó với hàng loạt các tình huống đột ngột phát sinh, dường như cuộc sống của anh không một ngày bình yên, chỉ trong một thời gian ngắn, sắc mặt của anh trở nên rất kém, thân mình gầy hẳn đi.
Buổi tối, Băng Vũ dỗ Tư Tư ngủ, sau đó cô đến thư phòng nhìn anh, thì thấy anh đang uống thuốc: “Anh đau dạ dày à? Em đưa anh đến bệnh viện nha.”
“Anh không sao.”
“Nhưng mà…”
“Bệnh của anh, anh hiểu. Gần đây do áp lực quá lớn, nên anh không ăn được gì cả, uống thuốc rồi sẽ không sao.”
“Ngày mai em đưa anh đến bệnh viện kiểm tra, nếu không em sẽ rất lo lắng…”
Anh kéo mạnh tay cô, cô loạng choạng ngã vào lòng anh, vẫn chưa kịp định thần, thì môi anh đã áp lên môi cô.
Ban đầu, anh hôn rất dịu dàng, đem bao nhiêu sự sầu lo của cô vứt bỏ, dần dần nụ hôn càng kịch liệt hơn, trong lòng Băng Vũ trở nên nhộn nhạo như bông hoa đang vương vải thành những cánh nhỏ vụn.
Lúc này, thời gian như ngừng trôi, tất cả mọi chuyện đều không còn quan trọng…
Nụ hôn chấm dứt, anh dùng thanh âm mơ màng hỏi cô: “Có phải em thấy anh vô dụng lắm phải không? Chỉ trong một thời gian ngắn đã bị ông làm cho không còn đường để đi!”
“Không! Em tin anh rằng anh có thể giải quyết tốt mọi chuyện.”
“Em thấy anh có thể đấu được với ông nội không?”
Băng Vũ nhẹ nhàng hôn lên tóc anh, mặt anh: “Cùng lắm thì đóng cửa công ty, làm lại một lần nữa. Ông nội cũng đã từng thất bại, sau đó mới thành lập nên Đông Sơn, anh cũng có thể như vậy!”
“Được!? ngày mai em đến công ty, yêu cầu cố vấn pháp luật phác thảo cho anh một bản kế hoạch cơ cấu lại công ty.”
“Cơ cấu?”
“Anh muốn chuyển đổi cơ cấu công ty thành hình thức đầu tư cổ phần, sau đó đưa ra thị trường kêu gọi nhà đầu tư.”
“Vâng! Em hiểu rồi.”
“Anh sẽ không chấp nhận thua cuộc!” Anh nhìn cô, ánh mắt tự tin của anh phát sáng: “Anh nhất định phải cho ông nội biết, ông đã sai rồi.”
“Không cần biết anh quyết định như thế nào, em đều ủng hộ anh!” Cô ôm anh, đây là điều duy nhất cô có thể làm cho anh: “Gần đây anh quá mệt mỏi, hay là chúng ta giành ra một chút thời gian đi ra ngoài thư giãn đi.”
“Cuối tuần chúng ta đi biển, em thấy thế nào? Anh nhớ em nói em thích biển, rất muốn cùng anh ngồi trên bãi biển nghe tiếng sóng vỗ vào bờ đá ngầm.”
“Anh còn nhớ sao?”
“Anh chưa từng quên những mong muốn của em, về sau anh sẽ thực hiện tất cả vì em.”
“Em yêu anh!” Băng Vũ nghĩ, năm tháng sẽ trôi qua, từng lời thề hẹn son sắc sẽ đi vào quên lãng. Nhưng cô không thể tưởng tượng rằng, những lời nói vụn vặt bên gối hằng đêm, anh lại khắc sâu vào lòng như thế, huống chi là một lời thề suốt cả cuộc đời!
* * * * * *
Cuối tuần, khi cả nhà ba người của Băng Vũ còn chưa ăn xong điểm tâm thì chị Lan đã đến. Anh nhờ chị ấy chăm sóc Tư Tư, vì muốn đưa cô đi biển. Băng Vũ còn chưa khép được miệng vì ngạc nhiên thì anh đã khoái trá vẫy tay với Tư Tư, kéo cô xuống lầu.
Nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của Tư Tư, Băng Vũ lập tức hiểu được, anh đã thừa lúc cô không chú ý, ký hiệp định song phương gì đó với Tư Tư rồi. Lần sau, cô nên nhắc nhở con bé, ba của nó là một người có tâm địa rất sâu, nhất định đừng mắc mưu bị lừa một lần nữa mới được.
Bước xuống lầu, cô và anh phải chờ thật lâu, thì mới thấy bóng dáng chiếc xe thể thao Porche của Âu Dương Y Phàm, cậu ta chạy với tốc độ khá nhanh, sau đó dừng lại trước mặt Băng Vũ và Lâm Quân Dật.
“Đây là lần đầu tiên cậu đến muộn.” Lâm Quân Dật với lấy vật gì đó trên xe, sau đó nhìn thoáng qua người con gái đang ngồi ở ghế bên cạnh Âu Dương Y Phàm, thuận miêng nói: “Chưa hề thấy, mới quen à?”
Âu Dương Y Phàm cũng thuận miệng trả lời: “Nhặt được trên đường.”
Băng Vũ tò mò nhìn cô gái ‘nhặt được’ kia, dường như cô nàng hoàn toàn không để ý đến cuộc nói chuyện của hai gã đàn ông. Cô ấy có đôi mắt to, khi cô ấy chớp mắt lại lộ vẻ ngây thơ đáng yêu.
Hiện tại, trông vẻ ngoài cô ấy khá kỳ quái, mái tóc dài có vài loạn tóc xoăn, cùng với bộ váy màu vàng, phía dưới chiếc váy dường như bị rách, đôi chân trắng như tuyết của cô ấy có dính chút bụi đất. Thoạt nhìn, trông cô ấy khá lôi thôi, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện, tóc của cô ấy như vừa được xõa ra, váy thì như bị xé rách một nửa, có vẻ như đây là một bộ lễ phục đắt tiền, đôi giày cao gót tao nhã được cô ấy để sang một bên, nhìn qua cảnh này… trông lại không hề tao nhã tí nào.
Âu Dương Y Phàm bày ra bộ mặt bất đắc dĩ chỉ tay về phía cô gái giới thiệu: “Cô ấy tên Quan Tiểu Úc… Còn đây là bạn thân của tôi – Lâm Quân Dật.” Sau đó Âu Dương Y Phàm lại chỉ tay về phía Băng Vũ: “Còn đây là bà xã của anh ấy.”
Cô gái nở nụ cười ngọt ngào, lúc cười đôi mắt mở to sáng ngời, khiến người đối diện cũng phải cười theo.
“Chào mọi người. Vừa rồi, bố và mẹ của tôi buộc tôi đi xem mắt, vất vả lắm mới có cơ hội trốn thoát, trước cửa khách sạn trùng hợp gặp được Ivan, thuận tiện nên tôi lên xe anh ấy đến đây.”
“Xem mắt?” Lâm Quân Dật nhìn thoáng qua Âu Dương Y Phàm với ánh mắt tò mò, sau đó, anh mở cửa xe, giúp Băng Vũ ngồi vào.
Anh nói chuyện với cô gái phía trước: “Cô xem mắt với ai?”
Cô gái ấn ấn vào hai chân mày, ai oán nói: “Một công tử đào hoa có tiếng, mẹ tôi tâng bốc gã đó đến tận trời, nói cái gì tuổi trẻ tài cao. Hừ! Gã ta dựa vào gia đình giàu có, hằng ngày ôm phụ nữ lái xe đến công ty làm, tên là gì nhỉ… hình như là Âu Dương…” Cô gái dùng lực vỗ vỗ vào vai Âu Dương Y Phàm đang lái xe bên cạnh: “Anh nói cái gã đó tên gì nhỉ?”
“Âu Dương Y Phàm.”
“Đúng, tên thật khó nhớ.”
Dọc theo đường đi Băng Vũ không nói câu nào, cô chỉ cố gắng nén cười nghe cô gái tên Quan Tiểu Úc thao thao bất tuyệt nói về gã Âu Dương Y Phàm, cô không ngờ rằng Âu Dương Y Phàm có khả năng chịu đựng tốt đến vậy, cứ như đang nghe một chuyện gì thú vị lắm lắm, vẫn chuyên tâm lắng nghe, có khi còn xen vào vài câu.
Quan Tiểu Úc nói: “Bạn cùng phòng Lăng Lăng của tôi nói, bạn gái của gã đó có dùng CP