Âu Dương Y Phàm đi rồi, bóng dáng anh ta rời đi mang một chút cô đơn là lạ, tôi phát hiện anh cũng không là giống như trong con mắt mọi người phong lưu phóng khoáng hoa hoa công tử lưu tình khắp nơi, anh ta dùng một bề ngoài phong lưu để che đi một đoạn tình cảm chân thành tha thiết. Lâm Đồng Tích thực không xứng với anh ta, trời cao sẽ cho anh ta gặp một cô gái tốt hơn nhiều ! Tôi đưa tay nhận lấy ly sữa còn tỏa hơi nóng mà người phục vụ đưa tới, đặt trước mặt anh : « Ông nội đoạn tuyệt quan hệ với anh à ? » « Không phải….là anh đoạn tuyệt quan hệ với ông. » Giọng nói của anh bình tĩnh tựa như hoàn toàn không hề để ý, Tựa hồ như tất cả không sao cả. « Kỳ thật anh không cần làm cứng như vậy, em cũng không phải là không thể không có danh phận. » « Đều như em muốn ! » Đã như vậy, anh còn có tâm tình đi dỗ tôi ! Tôi cười trừng anh liếc một cái « Người ta đang nói đúng đắn với anh mà. » « Đúng vậy ! Nói đúng đắn….. Đại sứ quán nói cần thẩm tra, phải chờ vài ngày. » « Chờ đợi nhiều năm như vậy, không lẽ không đợi thêm vài ngày. » Tôi dụng tâm khuấy cà phê, nhìn tách cà phê gợi sóng, một vòng lại một vòng vô luận thế nào đều thủy chung xoay quanh trung tâm, tựa như nơi sâu nhất trong đôi mắt anh. « Anh cùng ông nội không thể ngồi xuống nói chuyện nhẹ nhàng hay sao ? » « Hai người anh thật không còn cách nào khác để nói chuyện. Ông ấy cứ nghĩ anh ở lại trong Lâm gia, chính là có mong muốn giữ lấy tài sản của ông. Trong mắt ông chỉ có tiền tài quyền thế, nghĩ đến có chúng trong tay thì cũng sẽ nắm được tất thấy mọi thứ khác. » « Vậy anh vì sao ở lại Lâm gia, vì cái gì lại nhượng bộ ông ấy ? » Anh hạ mắt, không trả lời. « Bởi vì thế nào đó cũng là người thân duy nhất là ông nội của anh , phải không ? » Anh trầm mặc. Anh cùng tôi bất đồng, anh sẽ dấu diếm, cũng sẽ không muốn nói dối tôi. Không muốn tôi biết đã có chuyện gì, có đánh chết anh cũng sẽ không mở miệng, nhưng sẽ không giống tôi mở miệng nói dối anh mà chả thèm chớp mắt. Cho nên khi anh trầm mặc cũng chính là trả lời. Âu Dương Y Phàm nói đúng, không có hề sai cũng không phải mạt sát, cốt nhục thân tình không có khả năng có thể hửng hờ, lựa chọn này của anh đã quá khó khăn ! « Anh thực cho rằng ông ấy không cần anh sao ? Nếu anh không phải là huyết mạch duy nhất, anh dù có chết đói đầu đường cũng sẽ không để ý anh sao ? Nếu không phải ông ấy cần anh tiếp quản sản nghiệp, ông ấy sẽ không bồi tài anh sao ? » « Băng Vũ, em suy nghĩ quá nhiều. » « Anh là vì cố gắng chọc giận ông nội mới nói ra như vậy phải không ? Mà anh cũng biết ông ấy nhất định sẽ rất tức giận, mới nói ra như vậy. » Anh sửng sốt một chút, sau khi lấy lại tinh thần, anh nắm chặt tay tôi : « Được rồi, em nhất định muốn biết, anh liền nói cho em : « Khi cha anh qua đời, đem tay ta ta dặt vào lòng bàn tay ông ….. Ông không nói gì, chính là không ngừng ho, ho đến mực cả cánh tay không ngừng run rẩy, nhưng ông chưa từng buông tay. » Anh hít một hơi thật sâu, ngừng lại trong chốc lát nói : « Những năm gần đây, anh rất ít khi về nhà, mặc dù trở về ông cũng sẽ không chủ động bắt chuyện với anh, có khi hai người một tháng không nói với nhau một câu, gặp mặt cả cái gật đầu chào nhau cũng không có, có khi chỉ mới nói với nhau được hai câu liền khắc khẩu mà to tiếng….Nhưng mà, bất luận anh trở về có muộn như thế nào, đèn thư phòng đều sáng, khi anh vào cửa mới tắt. Anh thực thích ánh đèn từ căn phòng đó, nó giống như ánh dương quang chiếu lên đêm khuya hắc ám bao quanh anh, sinh mệnh đau thương. Cho nên anh thường ngồi ngoài cửa không vào nhà chỉ để nhìn ánh đèn kia, đến bình minh mới tắt…. » « Anh rõ ràng biết ông ấy đang đợi anh ? » « Anh biết, đối với ông đôi khi một cái liếc mắt đều thấy mệt mỏi….nếu không có chút ánh sáng đó, có lẽ anh đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với ông, căn bản không thể đợi đến hôm nay. » Tôi hoàn toàn đã hiểu, hai người họ không phải là oán hận lẫn nhau, mà là không thể chung hòa, cá tính lãnh khốc quyết đoán làm cho hai người đối chọi gay gắt khi ở chung. Ở trong mắt hai người, không có đúng sai, chỉ có thắng thua ! Nhưng sâu trong nội tâm bọn họ lại để ý lẫn nhau. Đặc biệt Lâm Quân Dật, anh rất để ý tâm tư người khác, cho nên cá tính xác thực cứng cỏi, quả quyết, nhưng hắn trên nhiều khía cạnh lại yếu ớt, nhất là trong thế giới tình cảm. Tôi uống một ngụm cà phê lớn, trong miệng hàm chứ cay đắng, mới nhớ chính mình vừa rồi chưa thêm đường. Anh cười cười, lấy đi cốc cà phê trong tay tôi, đem ly sữa đặt thay vào đó : « Băng Vũ, em không cần suy nghĩ nhiều, có những chuyện muốn thay đổi cần có thời gian…có một số người cũng cần có thời gian để lí giải…. Một ngày nào đó ông ấy sẽ hiểu mình đã sai lầm. » « Nếu ông ấy vĩnh viễn không hiểu chính mình đã sai lầm thì sao ? » Anh tựa lưng vào ghế : « Dù sao anh cũng đúng. » Đang muốn mở miệng, điện thoại trong tay vang lên, không biết vì sao nghe tiếng chuông di động tôi lại thấy phiền, càng ngày càng oán hận công nghệ thông tin phát triển nhanh quá. Khi nhìn thấy tên người gọi trên màn hình, tôi nhất thời thấy tối tăm, Lâm Quân Dật vẫn đang nhìn ra người cửa sổ. Tôi giờ phút này xác thực cực kỳ cực kỳ muốn đem cái di động vất đi đâu càng xa càng tốt, đáng tiếc….. Tôi giương mắt xấu hổ nhìn anh, nhất thời không biết nên từ chối cuộc gọi hay nhận đây. Anh cũng phát giác ra sự khác thường ở tôi, đoạt lấy chiếc điện thoại từ trong tay tôi, ánh mắt lạnh lùng nhìn cái tên hiện trên màn hình, chuyển ánh mắt đến mặt tôi, chằm chằm nhìn tôi thật lâu, mới đưa điện thoại trả lại, cúi đầu lẳng lặng dùng cà phê. Tôi phải dùng khi lực toàn thân mới có thể nhấn nút chấp nhận, cảm giác như vừa nhấn vào nút dẫn nổ, chỉ còn chờ đợi thế giới hủy diệt a. « Em đã từ trường củ trở lại rồi chứ ? » Bên kia truyền đến giọng nói đầy mong chờ của Ngô Hàng. « Vâng » Ngô Hàng dừng lại một chút rồi hỏi : « Em gặp được anh ta chứ ? » « Vâng » Tôi giương mắt nhìn Lâm Quân Dật đang ngồi bên cạnh. Khi anh uống cà phê, những ngón tay thon dài như được điêu khắc ra nhẹ nâng chiếc tách, đưa đến bên môi, động tác mân mê dùng hai chữ « tao nhã » không thể miêu tả hết a. Anh trầm tĩnh như vậy, là cho người ta không phải cảm thấy lạnh nhạt mà cảm thấy cứ như che giấu một mũi dao, làm cho trái tim người ta băng giá. Ngô Hàng hỏi : « Em vẫn là muốn cùng anh ta tiếp tục ? Em vì cái gì không cho anh một cơ hội ? » « Thực xin lỗi, Tư Tư cần là một người cha chân chính. » Tôi nghĩ muốn uyển chuyển từ chối mà không là thương tổn đến tôn nghiêm của Ngô Hàng, nhưng khi tôi nhìn thấy Lâm Quân Dật đột nhiên ngẩng đầu, đáy mắt là phẩn nộ đang được dịp bùng nổ, tôi mới ý thức được mình nói sai, muốn thu hồi đã là không thể. Nghe thấy bên kia điện thoại truyền đến giọng nói suy sụp : « Vậy được rồi, hy vọng lần này em sẽ không chọn sai một lần nữa….. » Tôi không dám nói thêm gì nữa, chỉ tạm biệt, liền nhanh chóng cắt đứt cuộc gọi. vừa định cùng Lâm Quân Dật giải thích chợt nghe anh âm trầm hỏi : « Chỉ bởi vì Tư Tư cần một người cha chân chính ? Lần sau em nói chuyện này có thể hay không không cần nói trước mặt anh ? Giọng anh không lớn, nhưng cũng đủ là cho những người khác trong quán chú ý. Tôi nhỏ giọng giải thích : « Em không có ý đó…. » Anh lướt nhìn những người khách xung quanh, đè thấp thanh âm, nhưng tức giận chưa giảm : « Anh mặc kệ em có ý gì, anh chỉ muốn biết giữa hai người là quan hệ gì ! » Tâm của tôi rất nhanh nếm lại vị thống khổ, giống như toàn bộ thế giới lại chìm sâu vào ác mộng khi bừng tỉnh tất cả lại hỗn loạn. Đây là một quá cà phê hữu tình, tôi không có gì để nói, cũng không có tâm trạng tranh luận cùng anh, đứng dậy bước nhanh ra khỏi cửa . Vừa mới chạy ra khỏi quán, anh đột nhiên lại ôm chặt tôi từ phía sau, không hề cố kị mà ôm ngang người mang tôi nhét vào sau xe anh, rồi cũng chui vào theo tôi. Tôi bị anh chôn giữa vòng tay không thể di chuyển được, tức giận mà phất tay đánh vào ngực anh : « Tôi vì anh mà sinh một đứa con, vì anh mà chờ đợi, tôi cứ nghĩ anh có thể hiểu được tâm ý của tôi, thì ra anh cái gì cũng không hiểu ! Ở trong mắt anh, tôi chính là loại phụ nữ cần kiếm chồng phải ! » « Là anh sai lầm. Anh không nên nói như vậy… Em mỗi lần ở trước mặt anh mà gọi điện cho anh ta, anh đều tức giận đến phát điên, lại đối với em không có quyền gì để ngăn cản, anh chỉ có thể chịu…. » Giọng nói của anh như giọt mưa theo chân trời rơi xuống, giọt giọt mơ hồ không chừng. Phẫn nộ trong tôi giống như bị những lời anh nói dâng cao, ta nâng tay nhưng vẫn chỉ dừng lại trong không trung, rồi một khắc sau lại gắt gao ôm lấy thắt lưng anh. « Băng Vũ ! » Anh ôm tôi, hô hấp h loạn. « Anh muốn cưới em ! Anh muốn tất cả mọi người đều biết em là của anh!” “Anh biết không? Đã yêu anh, em không có cách nào đi yêu thương người đàn ông khác…..” Đúng vào cuối xuân đầu hạ, liễu rũ phiêu diêu, cỏ cây tươi tốt, hương vị tươi mát là cho tôi không thể không nhớ đến một đoạn hồi ức thực ngắn ngủi kia. Chúng tôi ôm chặt lấy nhau, lúc này đây chúng tôi không chia lìa. …….. *********************************************************** Bởi vì thời điển hẹn Liễu Dương còn chưa đến, chứng tôi bước vào một cửa hàng mua áo quần cho Tư Tư. Khi tiến vào cửa hàng Lâm Quân Dật không nói một câu, cơ hồ đên từng kiện từng bộ nghiên cứu cẩn thận một lần, cuối cùng anh đứng trước một bộ trang phục trẻ em xinh đẹp đáng yêu vô cùng, anh ngây ngốc đứng nhìn thật lâu, ngón tay thon dài vân vê hạt cườm trên đó, thủy tinh sáng lấp lánh tựa như giọt nước mắt vĩnh viễn tinh khiết….. Khi tính tiền anh theo thói quên lấy ra thẻ vàng trong ví, nhưng rồi lại thanh toán bằng tiền mặt. « Ngân hàng sẽ không đóng băng tài khoản này nhanh đến thế đi ? » Tôi khó hiểu hỏi. « Ngân hàng đương nhiên không làm việc có hiệu suất đến vậy, nhưng ông nội luôn hành động mãnh mẽ vang dôi, tuyệt sẽ không lưu lại cho anh một cơ hội nào để xoay người. » Đúng vậy, đối với Lâm Quân Dật mà nói, nếu có vốn để chi tài chính, anh sẽ còn biện pháp để bắt đầu lại. Hai con người này thật hiểu biết nhau. Tôi không khỏi cảm khái : « Rõ ràng là người thân, tội tình gì lại biến thành biết người biết ta….. » Anh cười lạnh : « Hai ông cháu anh không hiểu biết lẫn nhau, ông ấy không hiểu được suy nghĩ của anh, anh cũng cơ bản không đoán được ông nội suy nghĩ cái gì. » Tôi kéo tay anh, đối với anh cười ngọt ngào : « Chúng ra thử xem Liễu Dương nhìn anh có thể nhận ra hay không, em đánh cược cô ấy nhận không ra… » Khi đến dưới lầu công ty Liễu Dương, cô ấy đã đợi từ trước. Tôi xuống xe hướng Liễu Dương vẫy tay, cô cũng cười phất tay với tôi, vẫy một chút đã dừng giữa không trung. Tôi quay đầu, gặp Lâm Quân Dật mở của xe bước xuống. “Dương, đây là ông chủ của tớ – Lâm Quân Dật” “Ông chủ của cậu? Là cái người kia….” Vẻ mặt của cô bạn thật giống như pha quay chậm trên TV, không tin, trầm tư, hoài nghi, mê mang biến hóa cực kì thong thả chậm rãi. “Ừhm” Tôi dùng sức gật đầu, Lâm Quân Dật không nói chuyện chỉ thản nhiên mỉm cười. Liễu Dương cẩn thận nhìn hai chúng tôi, mới giật mình tỉnh ngộ: “Là Trần Lăng đúng không?” “Đã lâu không gặp.” Anh cùng Liễu Dương bắt tay, đồng thời hướng tôi bĩu môi: “Anh nên nói với em thế nào?” Liễu Dương cũng khinh bỉ trừng tôi : “Cái này mà cậu bảo là lớn lên giống nhau ư? Mắt cậu không có bệnh đấy chứ?” “ Đó là cậu chưa từng nhìn thấy thời điểm anh ấy biến thái thôi” Tôi nhỏ giọng nói thầm. Liễu Dương hơi sủng sốt, bỗng nhiên nhớ cái gì, tươi cười trên mặt rút đi. “ Nghe nói anh có vị hôn thê đã nhiều năm, cô ấy khỏe chứ?” Tôi biết là cô bạn thay mình bất bình, ta vụng trộm giật giật nhẹ tay Liễu D