Buổi tối, Lâm Quân Dật có một buổi tiệc xã giao, theo lẽ thường tôi nên cùng hắn tham dự, nhưng tôi muốn chăm sóc Tư Tư.
Hắn cũng không miễn cưỡng tôi phải đi, chỉ là trước khi ra ngoài có nói một câu: “Không biết có thật em được gả cho một người đàn ông hay không, ngay đến vợ cùng con gái của mình cũng không chăm sóc được !”
Tôi hỏi lại: “Vậy sao anh không trở về mà chăm sóc cho tốt vị hôn thê của mình ?”
Hắn tức giận rời đi, không trở về nữa.
Tư Tư trước khi đi ngủ còn hỏi tôi: “Mẹ, khi nào thì chú mới trở về ?”
“Chú bộn bề nhiều việc, có khi trở về rất khuya, Tư Tư ngoan đi ngủ nào.”
Bé con có chút thất vọng, nhắm mắt lại, cánh tay ngăn ngắn bướng bỉnh cố sức mà ôm lấy con thú bông mà Lâm Quân Dật mua cho…
“Tư Tư rất thích chú sao ?”
Bé con mở to mắt, giọng nói càng thêm phần thanh thúy: “Thích !”
“Vì sao nào ?”
Đôi mắt to tròn lộ vẻ ngây ngô mờ mịt, nhìn tôi, có vẻ thấy vấn đề mẹ hỏi quá thâm ảo. Ngay cả tôi cũng không biết chính mình vì cái gì lại yêu hắn, hướng chi nhóc con mới bốn tuổi này. Tôi vỗ vỗ lên tấm lưng bé bỏng: “Tư Tư ngoan, không nên nói cho chú biết con không có ba ba, biết không ?”
“Vâng !”Bé con mếu máo, không muốn nói chuyện.
Khó khăn lắm mới dỗ được bé con đi ngủ, tôi một mình ngồi trên ghế sofa đến hơn 10 giờ , bổng nhiên chuông cửa vang lên. Bởi vì sợ Tư Tư bị đánh thức tôi vội chạy ra mở cửa đến dép cũng chưa kịp mang. mỡ cửa ra, ngoài ý muốn thấy Âu Dương Y Phàm một mình đứng đó.
“Lâm tiên sinh đâu ?”Tôi nhìn hành lang hai bên khó hiểu nên hỏi.
“Anh ấy có chút việc, tạm thời chưa về.” Anh ta cẩn thận hỏi: “Có tiện không ? tôi có chút chuyện muốn nói với cô ?”
Tôi gật đầu, nghiêng người để anh ta vào cửa, rót ra hai cốc nước đá đặt lên bàn.
“Tôi khuyên cô nên bỏ cái ý niệm sẽ gả cho Lâm Quân Dật ra khỏi đầu đi, anh ấy sẽ không cưới cô đâu.”
“Thế sao !”Tôi còn tưởng anh ta sẽ nói gì đó mới mẽ một chút chứ “Anh yên tâm, tôi chưa từng có ý niệm này trong đầu.”
“Bất luận bây giờ anh ấy có yêu cô nhiều như thế nào, anh ấy vẫn sẽ cưới Đồng Tích.” Anh ta ngồi ở trên sofa , đi thẳng vào vấn đề: “Bởi vì Đồng Tích là đứa con mồ côi của người bạn cũ của ông Lâm, từ khi còn nhỏ đã được ông Lâm nuôi dưỡng. Ông Lâm yêu thương nàng, thương nàng còn hơn cả Lâm Quân Dật… Anh ấy nếu không cưới Đồng Tích, sẽ mất đi quyền thừa kế tài sản.”
Thì ra bọn họ là anh em không cùng huyết thống, là đôi thanh mai trúc mã làm cho người ta phải hâm mộ a.
Tôi nhấc li nước đá, uống một ngụm. “Tôi biết.”
“Cô biết…Đã vậy còn chấp nhận phải bội chồng, đi làm tình nhân người ta à ?”
“Tôi không muốn. Nhưng đối với anh ấy không có cách nào.”
Anh ta nhìn tôi, tôi thì nhìn vào li nước đá trong tay mỉm cười, sao để giữ nụ cười của mình càng lúc lại càng phải cố gắng hết sức thế này.
Viên đá trong li cũng yên lặng mà tan dần, để lại trong li chỉ chút hơi nước lắng đọng.
“Diêu tiểu thư, Quân Dật có nói cho cô chuyện cha mẹ anh ấy hay không ?”
Tôi không rõ anh ta sao lại đột nhiên chuyển qua đề tài này, nhưng nhớ lại trước kia Lâm Quân Dật có nói một câu: “Ông là người đã bức tử cha mẹ cháu.”Tôi lại không nhịn nổi tò mò hỏi: “Bọn họ là bị bức tử mà chết sao ?”
Âu Dương Y Phàm bất đắc dĩ lắc đầu: “Quân Dật vẫn luôn cho là như vậy, kì thật một số việc vốn không thể phân định là đúng hay sai rõ ràng được, mỗi người có một lập trường bất đồng, thì góc độ nhìn nhận thị phi đúng hay sai cũng bất đồng.”
“Tôi có thể biết chuyện gì đã xảy ra không ?”
Anh ta bắt đầu nói về chuyện xưa.
Kì thật cha mẹ Lâm Quân Dật tại trong xã hội thượng lưu sớm đã quen biết nhau. Mẹ anh ấy mười tám tuổi đã đi làm vũ nữ, bởi vì bộ dáng rất xinh đẹp, nên có không ít đại gia giàu có từng bao dưỡng bà ấy. Sau đó bà gặp được cha của Lâm Quân Dật, bị khí chất tao nhã của ông ấy hấp dẫn, không thể kiềm chế mà trao tâm cho ông, rồi làm người tình của ông ấy.
Đối với một hào môn, đây cũng không phải chuyện gì to tát, nên Lâm Lạc Hòe ( ông nội Lâm Quân Dật) cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Không ngờ hai người họ lại có con với nhau, cha Lâm Quân Dật có ý định cưới bà ấy, cũng là để cho đứa nhỏ có danh có phận.
Lâm Lạc Hòe ngoài mặt thì không làm ra vẻ gì là phản đối mạnh mẽ, chỉ nói là chờ đứa nhỏ sinh xong sau đó xác minh lại thân phận sau đó mới quyết định. Trong âm thầm ông ấy lại cho người đi tìm hiểu quá khứ không thể chấp nhận nổi mẹ Lâm Quân Dật, sau đó lại giao cho cha của anh ấy, còn ra vẻ ngàn vạn lần cảm khái mà khuyên bảo: “Một người phụ nữ như thế có cái gì đáng giá để con yêu chứ ? Con có thể si mê cô ta, cha cũng có thể hiểu được, nhưng mà con để cô ta quang minh chính đại bước vào cánh cửa Lâm gia, rồi sẽ có bao nhiêu người ngoài nhạo báng chứ…. Đứa nhỏ nếu là con của con cha cũng có thể nhận, loại phụ nữ ấy con muốn nuôi bên ngoài cha cũng không phản đối……Nhưng dù cô ta có thật lòng yêu con đi nữa, chúng ta cũng không thể cho cô ta một danh phận được…”
Về phương diện khác, ông ấy cũng tìm đến mẹ của Lâm Quân Dật để khuyên bảo bà, nói với bà: “Đứa nhỏ Lâm gia có thể nhận, nhưng cô cũng phải biết chừng mực là tốt nhất, nếu cô thức thời, về sau có thể mẫu bằng tử quý, cả đời cơm áo không lo. Còn nếu cố chấp đòi gả vào Lâm gia, cô cùng đứa nhỏ đừng mong có một người yên lành.”
Cứ như vậy , mẹ của Lâm Quân Dật lựa chọn ẩn nhẫn, bà không cần danh phận, vì bà muốn ở lại bên cạnh người bà yêu, bà tình nguyện vì ông ấy mà làm một tình nhân chờ đợi trong im lặng.
Đáng tiếc bà một lần nhân nhượng, rồi tiếp một lần ẩn nhẫn vẫn không thể giữ vững quan hệ của hai người.
Không biết vì nguyên nhân gì, trước ngày sinh một tháng cha của Lâm Quân Dật lại không một lần xuất hiện. Ngay ngày đứa nhỏ sinh ra, ngay cái thời điểm mà bất cứ người phụ nữ nào cũng cần người đàn ông nắm lấy tay mình, bà lại nhận được một cái thiệp hồng, cha đứa con của bà lại đi cữ hành hôn lễ với một phụ nữ khác…
Tinh thần yếu ớt đến cực độ lại gánh thêm thống khổ làm bà nản lòng thoái chí, đêm đó bà bế Lâm Quân Dật, mang theo tình yêu tuyệt vọng của đời mình rời đi, từ đó về sau thì bặt vô âm tín. Cho nên bà không hề biết, cha của Lâm Quân Dật phải cữ hành hôn lễ kia là vạn phần bất đắc dĩ, ông ấy muốn tốt cho con mình, muốn làm một người cha tốt, lại không muốn phụ một mối chân tình của bà, ông ấy phải nghe lời cha mình an bài, cưới một tiểu thư môn đăng hộ đối.
Ông ấy nghĩ đến với chân tình của bà, bà sẽ không so đo thân phận, nhưng ông đã nhầm— một người phụ nữ thân phận hè mọn lại đi yêu một người đàn ông vĩ đại sẽ cảm thấy không an toàn đến cực độ, lời hẹn thề trong tình yêu càng không đáng tin cậy, mà danh phận lại là thứ duy nhất cho bà cảm giác an tâm.
Nhưng ông ấy lại không thể cho bà !
Sau đó, cha của Lâm Quân Dật đi tìm hai người họ, bở vì áy náy tự trách cùng buồn bực không vui trong một thời gian dài, ông bị ưng thư dạ dày, trước ngày phẫu thuật một ngày, Lâm Lạc Hòe tìm được đứa nhỏ bị thất lạc từ nhiều năm trước ….
Lần gặp mặt đầu tiên là trong phòng bệnh, ông ấy áy này vạn phận nhìn chính cốt nhục thân sinh của mình: “Đừng gọi ta là cha, ta yếu đuối vô năng, ta chỉ cho con nếm khổ, ta không xứng với một tiếng cha… Con đến đâu… để cho ta trước khi mất nhìn thấy bộ dạng của con, ta thực sự đã rất thỏa mãn…”
Để cho hộ sĩ đẩy ông vào phòng phẫu thuật, Lâm Quân Dật đột nhiên lại đuổi theo kéo lấy tay ông, tại bên người ông mà quỳ xuống: “Cha ! Người nhất định phải sống mà đi ra !”
Bởi vì nhờ có tâm trạng tốt, cuộc phẫu thuật thực sự rất thành công, dạ dày bị cắt hết hai phần ba, sau đó thì tiến hành trị liệu bằng hóa chất, thân thể cũng dần tốt lên. Lâm Quân Dật cũng thông cảm với sự bất đắc dĩ của ông ấy, không có trách cứ sai lầm ngày trước của ông, đáp ứng tới sống tại Lâm gia.
Đáng tiếc thế sự thay đổi, sinh tử khó lường.
Vài năm sau, cha của Lâm Quân Dật bệnh cũ tái phát, phần dạ dày bị ưng thư di căn, sống chỉ được ba tháng…lúc ấy Lâm Quân Dật lại sinh ra mâu thuẫn với Lâm Lạc Hòe, rời nhà trốn đi, khi mà anh ấy biết được tin cha mình bệnh tình nguy kịch, trở về, cũng là gặp mặt cha mình được lần cuối cùng.
Cha của anh ấy trước khi lâm chung, đã nắm lấy tay anh trao cho Lâm Lạc Hòe, hơn nữa nói với anh: “Chăm sóc tốt cho ông nội, vô luận có thế nào, trong con đang chảy là huyết mạch của Lâm gia….”
Nghe xong một đoạn chuyện xưa, tôi không nói gì, đối với chuyện tình đầy bi kịch đau thương của cha mẹ Lâm Quân Dật, tôi lại càng bội phục thủ đoạn cao minh của Lâm Lạc Hòe, khó trách ông ta có được như ngày hôm nay, thực sự lợi hại a!
“Diêu tiểu thư, cô cũng là một người thông minh, sẽ không làm cho bi kịch kia một lần nữa được tái diễn đi ?”
“Tôi sẽ không.”Thực ra bi kịch ấy được tạo thành, một phần là do bọn họ không đủ kiên định, không đủ tín nhiệm dành cho nhau hoặc có thể nói do họ yêu nhau còn chưa đủ !
“Nếu cô vì tiền mà cùng Lâm Quân Dật chung đụng, tôi hi vọng cô nhanh một chút rời xa anh ấy đi, tiền tôi có thể thay anh ấy cho cô…”
“Khó trách cô gái gái đến với anh cũng vì tiền.” Tôi lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh trừ bỏ nhiều tiền ra còn có cái gì đáng để các cô ấy yêu đâu.”
Anh ta vẫn một vẻ tươi cười như không sao cả: “Nếu Lâm Quân Dật một thân tay trắng, lẽ nào cô nguyện ý cùng anh ấy một chổ sao ?”
Nhớ tới Lâm Quân Dật thích làm gì thì làm, tôi lắc đầu, nhìn thấy ánh mắt khinh miệt của Âu Dương Y Phàm tôi bình tĩnh trả lời: “Cho dù hiện giờ anh ta có trong tay hàng tỷ tôi cũng không nguyện ý ở chung một chổ với anh ta ! Anh không hề lọt vào phạm vi chơi đùa trong anh ấy, anh không hiểu, tôi không thể không tuân theo những bài bố của anh ta, phải chấp nhận vào vai một ả nhân tình… Âu Dương tiên sinh, anh nếu thật tình muốn tôi rời xa anh ta, không cần phí võ mồm khuyên giải tôi, chỉ cần giúp tôi lấy cuộn băng kia rồi hủy đi là được.”
“Cuộn băng ! Ý cô là Lâm Quân Dật đang uy hiếp cô sao?” Âu Dương Y Phàm kinh ngạc đánh giá từ đầu đến chân tôi vài lần: “Tuyệt không có khả năng này, Lâm Quân Dật không phải là một người như thế.”
“Không tin thì anh có thể hỏi lại anh ta. Anh ta là loại người như thế nào tôi không biết, tôi chỉ biết anh ta có tiền có thế, muốn làm gì thì làm, vi phạm pháp luật cũng không có là gì.”
“Cho nên cô hận anh ấy, cố ý ở bên tra tấn anh ấy ?”
Tôi cười cười: “Nếu anh đã nghĩ vậy, tôi cũng không còn gì để nói.”
Âu Dương Y Phàm trầm tư một lát, thấp giọng nói: “Nói như vậy, tôi sẽ giúp cô tìm lại cuộn băng kia, cô sẽ rời xa Lâm Quân Dật phải không ?”
“Đúng ! Tôi sẽ lập tức rời xa khỏi anh ta. Một phút tôi cũng không muốn bên cạnh anh ta.”
“Tốt ! tôi sẽ giúp cô”
“Cám ơn !”tôi cúi đầu tiếp tục nhìn viên đã đã tan từ lâu kia, bỗng nhiên kinh ngạc, anh ta là bạn của Lâm Quân Dật tại sao lại đi giúp tôi ?
Trừ phi… có người nhờ anh ta làm như vậy ? Nhớ tới giọng nói âm trầm của ông nội Lâm Quân Dật , tôi không rét mà run.
Ông ta quả nhiên thật đáng sợ, biết chính mình không thể khống chế Lâm Quân Dật, lại cho người trước tiên thuyết phục tôi.
Âu Dương Y Phàm rời đi rồi, tôi yên lặng ngồi trước cửa sổ,