ng được người đàn ông của mình bảo vệ. Hàn Mai cũng không ngoại lệ.
Cuộc sống như thế trôi qua ba tháng, Triệu Kiến Quốc trở về. Hàn Mai không biết phải nói cùng anh làm sao, cũng không dám nói cho anh biết. Có người đàn ông nào có thể chịu đựng việc bị vợ mình đội nón xanh trên đầu chứ? Huống chi ban đầu Hàn Mai cũng không nguyện ý gả cho Triệu Kiến Quốc, hai người căn bản không thể hảo hảo nói chuyện với nhau. Hơn nữa Triệu Kiến Quốc làm lính đã nhiều năm, trên người hình thành một loại khí thế bức người, cho nên Hàn Mai mặc dù đã làm chuyện thân mật với anh nhưng từ đáy lòng vẫn cảm thấy sợ người đàn ông này. Đặc biệt là lúc anh không nói gì, chỉ dùng một đôi mắt sáng quắc nhìn cô thì cô đều có cảm giác sợ muốn khóc. Chuyện này nếu để Triệu Kiến Quốc biết, cô cũng không dám tưởng tượng kết cục của bản thân sẽ như thế nào nữa.
Mấy ngày sau Hàn Mai quyết định đến bộ đội thăm Triệu Kiến Quốc, cô muốn lập tức nhìn thấy anh, một khắc cũng không chờ được.
Trước đó một ngày, Hàn Mai đến nhà mẹ thông báo một tiếng, sau khi về chuẩn bị mấy bộ quần áo đơn giản mang theo, đem Cầu Cầu sang nhờ Thạch thẩm trông giúp, mang theo một chút đồ để ăn trên tàu liền xuất phát.
Lúc này tàu chạy vẫn còn chậm, muốn đến bộ đội cũng phải mất hai ngày. Hàn Mai đã nhờ Thạch Đầu mua giúp vé tàu trước mấy ngày, tuy rằng không mua được vé giường nằm nhưng có một ghế ngồi cứng cũng không quá tệ.
Hai ngày trên xe lửa hầu như Hàn Mai đều ngủ. Tàu hỏa không được như xe hơi, tương đối ồn ào, khu ghế ngồi cứng trên tàu vừa nhiều người vừa nhiều đồ, không ít người không mua được vé ghế ngồi, đều là đứng đi. Người càng ngày càng nhiều, các loại mùi vị phong phú lẫn vào nhau trong không khí. Hàn Mai không chịu nổi mùi này, dạ dày khó chịu, im lặng dùng áo che mũi ép buộc bản thân đi ngủ, ngủ rồi thì cái gì cũng không ngửi thấy.
Xuống tàu, Hàn Mai đi sang bên trái xem bảng chỉ đường.
Doanh trại của Triệu Kiến Quốc còn cách chỗ này một đoạn nữa, bình thường cũng không có xe qua lại. Ông cụ bán rau gần đấy nói cách ba ngày một sẽ có xe bộ đội đến quán ông mua chút rau dưa, hôm nay vừa đúng là ngày thứ ba.
Hàn Mai cảm thấy vận khí của mình thật tốt, đi đến đầu đường đợi, nói không chừng có thể gặp được xe bộ đội, xin đi nhờ một đoạn.
Hàn Mai đợi ở đầu đường nửa giờ, quả thật có một chiếc xe đi đến.
Hôm nay đến lượt binh sĩ cấp dưỡng Vương Lôi ra ngoài mua đồ, vừa mới đem đồ đã mua xếp lên xe chuẩn bị trở về doanh trại bỗng nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi hướng mình vẫy tay, liền dừng xe lại.
“Đồng chí, tôi đến thăm người thân trong doanh trại, anh thuận đường có thể cho tôi đi nhờ một đoạn được không?”
“Lên xe đi.” Vương Lôi thấy Hàn Mai là một cô gái, từ chỗ này đến doanh trại cũng mất nửa giờ đi xe, đường đi lại không tốt, bình thường bản thân cũng thường chở khách đến thăm người thân, mở cửa cho Hàn Mai lên xe.
Hàn Mai cám ơn liền lên xe. Nhưng cô quên một vấn đề nghiêm trọng, chính là cô bị say xe. Vừa rồi ngồi trên tàu còn chịu đựng được, nhưng bây giờ ngồi ô tô, lại đi đường núi, dạ dày Hàn Mai lập tức thấy chộn rộn.
“Sao thế? Cô thấy không khỏe ở đâu à?” Vương Lôi nhìn sắc mặt Hàn Mai không tốt, gấp gáp hỏi.
“Không có việc gì, chỉ là có chút say xe.”
“Cái gì? Say xe? Cô thực bị say xe?” Đừng trách Vương Lôi dễ nổi nóng, ngày thường cậu ở trong bộ đội đều là đàn ông, đám người kia làm sao giống Hàn Mai là con gái, mà người con gái này lại bị say xe chứ?
“Anh đi chậm lại một chút, đến chỗ cua đừng gấp quá là được.”
Vương Lôi nghe theo Hàn Mai thả chậm tốc độ, thấy cô vẫn còn khó chịu, gãi gãi đầu, hay là nói chút chuyện để phân tán lực chú ý của cô ấy nhỉ.
“Ai trong nhà cô đi bộ đội vậy?”
“Chồng tôi.”
Vương Lôi trong lòng một hồi mất mát, đáng tiếc, sao một cô gái xinh đẹp như vậy đã lập gia đình rồi?
Hai người bắt đầu trò chuyện, Vương Lôi kể cho Hàn Mai vài chuyện thú vị trong bộ đội, Hàn Mai càng nghe càng thích thú, cũng không biết là vì xe đi chậm hay là Vương Lôi kể chuyện có hiệu quả đã cảm thấy không còn khó chịu như khi nãy nữa?
“Tôi kể cho cô nghe chuyện này rất buồn cười! Trong doanh trại chúng tôi có một truyền thuyết như thế này, phía sau núi có một ngôi mộ của một vị lão binh, nửa đêm hồn ông ấy thường ra ngoài tìm mấy tân binh nói chuyện phiếm. Có một tân binh cực kì nhát gan, nghe xong chuyện này ban đêm đều không dám đi một mình. Liên trưởng của chúng tôi biết chuyện liền bắt hắn nửa đêm chạy tới ngôi mộ sau núi, chép lại ba hàng chữ trên bia mộ mang về. Cô nghĩ xem, hắn một mình đi đâu vào ban đêm đều sợ, nào dám chạy tới ngôi mộ kia lúc nửa đêm? Nhưng Liên trưởng đã ra lệnh, hắn không thể không tuân thủ nha.”
“Sau đó thì sao?”
“Hắn đi ra sau núi, tìm được tấm bia mộ kia. Nhưng đêm hôm đó lại không có trăng, bốn phía đen như mực, giơ tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón. Đừng nói là chữ, có người đứng trước mặt cũng không nhìn rõ.”
“Vậy anh ta làm như thế nào?”
“Thì chỉ có thể dùng tay sờ từng chữ một trên bia rồi chép lại chứ sao? Hắn đang chép đến chữ cuối cùng thì sau lưng phát ra một tiếng thở dài, hắn đột nhiên thấy cả người lạnh lẽo, quay đầu nhìn lại..”
“Thấy cái gì?” Hàn Mai cô nếu ở trong tình cảnh đó tuyệt đối sẽ hôn mê.
“Chỉ thấy một bóng người mặc quân trang, mang theo nón lính ngồi đối diện bia mộ. Cậu tân binh đó bị dọa sợ lập tức ngã ngồi trên mặt đất, chỉ thấy cái bóng đó hé miệng nói một câu?”
“Hắn nói cái gì?”
“Hắn nói ‘Tấm bia này về sau là của ngươi’, tân binh đóa bị dọa mặt trắng bệch, tiểu cả ra quần.”
“Có thật không?”
“Đương nhiên là thật! Tôi lừa cô làm gì?”
“Vậy cái bóng đó là hồn ma của lão binh sao?”
“Chưa hết! Nói xong câu kia cái bóng đó lại lên tiếng, hắn nói, ‘Chép xong rồi thì nhanh chóng trở về, ngày mai còn có huấn luyện’”
Phốc. Hàn Mai bật cười.
“Cái bóng kia là Liên trưởng của các anh đúng không?”
“Làm sao cô biết Liên trưởng của chúng tôi?”
Hàn Mai cười nói, “Trừ anh ấy ra còn có thể là ai”, không nghĩ tới Triệu Kiến Quốc còn có thể giả quỷ đi dọa người, quá buồn cười.
……….
Kể xong chuyện cũng đến doanh trại.
Vương Lôi nói muốn đưa thức ăn phải vào từ cửa sau của phòng ăn liền đi trước.
Hàn Mai xuống xe, ngước nhìn mây trắng trên trời, hít sâu một hơi, đây chính là nơi anh sinh hoạt.