Bà Tiêu không phòng bị, lúc ngẩng đầu lên bị dáng vẻ của Thẩm Niệm An dọa giật mình, bà nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Thẩm Niệm An: “Cô đang làm cái trò gì vậy?”
Niệm An cười rạng rỡ: “Bà Tiêu quên tôi rồi sao, để tôi nhắc lại cho bà nhớ một chút.Năm năm trước lần đầu tiên tôi gặp bà chính là như thế này, lúc hạ táng bà nội cũng mặc thế này, nhớ lại chưa?”
Bà Tiêu giùng giằng muốn xuống giường: “Cô điên rồi, tôi nói cho cô biết, đừng tưởng rằng giả vờ như vậy thì tôi sẽ sợ, đời này Vạn Tú Hồng tôi chưa từng sợ ai!”
“Thật sao? Nghe nói bà Tiêu cũng bị bệnh tim, thế nào lại là bệnh tim, trên đời này bệnh gì không tốt, trùng hợp lại là bệnh này, thế nào tôi lại có cảm giác như đây là báo ứng.” Niệm An ngồi xuống bên giường bà Tiêu, từ trong rổ hoa quả lấy ra dao gọt trái cây, lưỡi dao phát sáng, bà Tiêu sợ đến mức hồn bay phách tán, chỉ có thể sợ hãi kêu lên.
“Suỵt, nhỏ thôi, ngay bên cạnh là khoa tâm thần, nếu lớn tiếng quá, bác sĩ sẽ đưa bà sang phòng bên cạnh luôn đó.” Niệm An nói xong, bà Tiêu vội vàng che miệng, nhưng vẫn thấp giọng hầm hừ, “Đây nhất định là âm mưu của cô đúng không?Là cô ghi hận chuyện năm năm trước.Không ngờ cô vẫn còn ghi nhớ!”
Niệm An cầm quả táo bắt đầu chuyên tâm gọt vỏ: “Làm sao có thể quên, nói đùa, những năm gần đây tôi đều nghĩ xem lúc gặp lại bà nên báo đáp công ơn của bà thế nào.Bà vẫn chưa biết, tôi đã mang theo người nhà họ Tiêu gia nhập vào nhà họ Mộ rồi, sau này cháu của bà sẽ gọi người khác là ba, tôi sẽ nuôi nó lớn lên thật tốt, sẽ làm cho nó thành công hơn cả ba nó.Sau này chắc có lẽ nó sẽ còn gặp lại người của Tiêu thị các người, lúc đó sẽ là chiến trường của hai cha con rồi....”
Vẻ mặt Bà Tiêu tràn đầy kinh hãi nhìn cô: “Cô nói đứa bé trong bụng cô là của A thần sao? Trời ạ! Cái con tiện nhân này, làm bậy, vậy mà cô....Đó là máu mủ của A Thần, cô không sợ Mộ Hữu Thành biết sẽ muốn lấy mạng cô sao?”
Niệm An không sợ nhún vai: “Anh ấy sao?Anh ấy đã biết từ lâu rồi, anh ấy rất thích là đằng khác.Bởi vì anh ấy không thể có con, cho nên tự nhiên có một đứa con miễn phí có gì là không tốt.” Cô dùng dao cắt một miếng tao, đâm vào đưa tới khóe miệng bà Tiêu, thân thiết nói, “Há mồm, ngoan!”
Nhìn dao găm đang ở trước mắt, bà Tiêu không dám không nghe theo, đành phải há mồm cắn quả táo.Bà ta có thể cảm nhận được chiếc dao găm đang cọ sát từ bên môi bà ta, cảm giác lành lạnh này khiến nhịp tim của bà ta tăng lên, dường như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.Lúc dao găm rời khỏi miệng, tay bà ta cũng bắt đầu run run: “Rốt cuộc cô muốn gì? Năm năm trước, tôi thật sự không cố ý, ngày đó tôi đi tìm bà nội của cô, nhưng thật sự tôi không nói gì, lúc tôi đến bà ấy đã ngã xuống giường rồi....”
Dao găm đang kề ở cổ họng bà Tiêu, chỉ cần hơi động đậy là máu sẽ tràn ra, cả người bà ta run lên kịch liệt, lùi ra phía sau một chút, dựa vào vách tường, nhắm hai mắt lại.
Niệm An từ từ thu hồi con dao gọt trái cây, dùng ngón tay lướt qua cổ bà Tiêu một cái: “Tại sao tôi phải tin lời bà nói?”
Bà Tiêu căng thẳng đến rơi nước mắt: “Ngày ấy, lúc tôi tới, tôi còn thấy một người đàn ông đang vội vàng rời đi, sau khi bà của cô mất, cô và tôi cãi nhau, người đàn ông kia cũng tới cửa tìm tôi nhiều lần, anh đòi tôi tiền, tôi....”
Niệm An thu tay, giọng nói cứng rắn: “Có phải là một người đàn ông trắng nhởn, ôm một bụng bia, trên tay còn có một hình xăm Thanh Long đúng không? Anh ta đi tìm bà từ bao giờ?”
Âm thanh của bà Tiêu run rẩy: “Đại khái là năm ngoái, tôi chưa đưa tiền cho anh ta, tìm người đánh anh một chút, tôi điều tra ra, nghe nói ở Macao anhta thắng được một chút tiền....”
Năm ngoái! Lời này có nghĩa là, người kia vẫn chưa chết? Cô tin rằng bà Tiêu trong tình trạng căng thẳng cực độ như thế này sẽ không nói láo.
Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Tiêu Thần xuất hiện tại cửa, anh thản nhiên nhìn Niệm An: “Bà ấy không lừa em, anh đã điều tra rồi.”
Con dao gọt trái cây vẫn còn nắm ở trong tay, Niệm An đứng dậy, nhìn chằm chằm Tiêu Thần: “Anh đã điều tra rồi, tại sao còn không nói cho tôi? Chuyện này không phải là tôi nên biết hay sao?”
Tiêu Thần đến gần: “Thấy em gả cho anh ta ngày càng hạnh phúc, anh nghĩ em đã quên mất chuyện này, vậy thì cứ để chuyện tình trôi qua đi, buông xuôi quá khứ em sẽ càng nhẹ nhõm hơn.Cho nên cuối cùng anh mới không nói cho em biết.” Anh chưa nói xong, có lẽ để cho cô hận bà Tiêu và anh thì sẽ cảm thấy tốt hơn một chút, như vậy, cô có thể vẫn còn nhớ tới anh.Ý nghĩ này thực sự quái dị, nhưng anh cảm thấy như vậy cũng không tồi.
Niệm An chợt đem dao gọt trái cây ném tới bên cạnh chân Tiêu Thần: “Anh xấu lắm!”
Đúng lúc này, ngoài cửa lại có tiếng bước chân vang lên, thời gian này, địa điểm này thì có thể là ai?