bie từ trên xông vào, bọn họ muốn chạy cũng không chạy được!
Nhưng cánh tay người máy không mở ra được! Hải Mạt Mạt dùng hết sức bình sinh, Đường Ngạo cuối cùng phải ngăn cô: “Nếu khiến cánh tay máy biến hình sẽ càng không mở được.”
Hải Minh Tiển thoi thóp một hơi, giọng nói lại vẫn vô cùng ôn hòa: “Mạt Mạt ngoan, con đi trước đi.”
Hải Mạt Mạt lắc đầu nguầy nguậy, cô dùng sức nắm chặt cánh tay máy, đột nhiên hét lên một tiếng, xoẹt một tiếng, xương của cô trồi lên khỏi da thịt. Đôi tay máy vốn nắm vào nhau, dùng khe hở giữa hai gan bàn tay kẹp lấy Hải Minh Tiển, lúc này lại đột nhiên bị tách ra.
Trong miệng Hải Mạt Mạt đầy máu, lại vẫn mím chặt môi, cô lại hét lên một tiếng, ra sức hơn nữa. Hải Minh Tiển lập tức trượt khỏi khe hở, Đường Ngạo theo bản năng đỡ anh ta. Trên người Hải Minh Tiển quả thật không còn chỗ nào lành lặn, Đường Diệu Thiên nhìn một cái đã biết anh ta bị người ta dùng nghiêm hình tra tấn.
Thế nhưng anh ta lại không hề quan tâm đến vết thương của mình, chỉ nhìn Hải Mạt Mạt. Đường Ngạo ném Hải Minh Tiển cho Đường Hạo, đỡ Hải Mạt Mạt dậy. Anh cũng rất lo lắng nhưng xương Hải Mạt Mạt lúc này hình như lại từ từ rụt về, cô yếu ớt ngã vào lòng Đường Ngạo.
Cửa kim loại phía ngoài đột nhiên cạch một tiếng đóng lại.
Được rồi, mọi người lại bị nhốt ở đây rồi.
Cánh cửa vừa đóng lại dường như đã hòa vào bức tường. Đường tướng quân tức giận: “Chuyện này rốt cuộc là sao? !”
Hải Minh Tiển dịu dàng chăm chú nhìn Hải Mạt Mạt, khóe môi hơi cong lên: “Mạt Mạt lớn rồi.” Hải Mạt Mạt không để ý đến những lỗ máu vừa bị xương đâm ra trên người, chỉ dùng dung dịch trong phòng pha loãng máu của mình, nhẹ nhàng giúp anh ta lau vết thương.
Hải Minh Tiển xoa đầu cô, giọng điệu bình thản: “Tôi đã phạm phải sai lầm rất lớn.” Trong giọng nói của anh ta tràn đầy hối hận, “Ban đầu khi hạng mục nghiên cứu của tôi tiến hành được một nửa, vì mất nguồn tài chính nên phải bỏ dở. Anh em Sa Khang không biết nghe được từ đâu thành quả nghiên cứu của tôi, bọn họ đồng ý giúp đỡ tôi. Mới đầu tôi vô cùng do dự, bọn họ làm cái gì, tôi đương nhiên có biết. Nhưng sau này, bọn họ nói tập đoàn ASA cũng sẽ tham gia tài trợ, tôi liền đồng ý. Tôi cảm thấy tổng giám đốc Đường Ngạo của tập đoàn ASA dù sao cũng là con cháu nhà binh, sẽ không làm chuyện quá giới hạn.”
Anh ta nói một hơi nhiều như thế, thân thể có chút không chịu nổi, chỉ đành phải dừng lại thở dốc: “Nghiên cứu Người Tiến Hóa gặp phải khó khăn, anh em Sa Khang lại sốt ruột, không ngừng thúc giục. Vì đề phòng rủi ro, tôi tạo một khu làm việc độc lập ngay dưới phòng nghiên cứu của mình, muốn nghiên cứu một loại virus khắc chế Người Tiến Hóa. Nhưng tôi lại phát hiện virus sinh trưởng trên cơ thể người không thể chống lại Người Tiến Hóa, vì vậy tôi nghĩ đến chuyện thay đổi thứ tự sắp xếp nhiễm sắc thể, tạo ra môi trường thích hợp cho loại virus này.”
Anh ta trìu mến sờ sờ mái tóc dài của Hải Mạt Mạt, Hải Mạt Mạt ngoan ngoãn đưa chén nước cho anh ta: “Nhưng tôi không ngờ, Mạt Mạt sẽ có ý thức. Con bé là món quà hoàn mỹ nhất trời cao ban cho tôi. Dạy con bé đọc sách biết chữ đã chiếm phần lớn thời gian của tôi. Anh em Sa Khang bắt đầu bất mãn, ép tôi nghiên cứu Người Tiến Hóa.”
Anh ta dường như chìm vào hồi ức: “Đến lúc này tôi mới nhận ra ý đồ xấu xa của hai kẻ đó, chỉ đành phải giấu thân phận của Mạt Mạt, lấy danh nghĩa con gái riêng đưa con bé ra khỏi phòng thí nghiệm. Người Tiến Hóa trong E9 chắc mọi người đã thấy rồi. Nó vốn là một con chó giống Chow Chow. Nó là vật thí nghiệm thành công nhất trong tất cả Người Tiến Hóa. Tôi định dùng nó làm bản gốc tiếp tục nghiên cứu, nhưng sau. . . . . .”
Anh ta vô cùng tức giận, mặt đỏ bừng, cảm xúc kích động, không khỏi lại bắt đầu ho khan: “Sau này tôi phát hiện hai anh em Sa Khang lén liên hệ với thế lực nước ngoài, giúp đỡ hạng mục nghiên cứu của tôi vốn không phải bọn họ và tập đoàn ASA, mà là thế lực chiến tranh nước ngoài! ! Tôi đành phải dùng danh nghĩa thú cưng của Mạt Mạt, đưa E9 về nhà. Nó và Mạt Mạt đều rất nghe lời, không khiến bất cứ ai chú ý.”
“Nhưng sau này, quốc gia phát hiện một phòng thí nghiệm, phái người tới điều tra làm kinh động thế lực đó. Anh em Sa Khang buộc tôi giải quyết, tôi không thể làm gì khác hơn là dùng người nhân bản của mình, lấy sóng điện não khống chế nó. Vốn định tạo ra tai nạn xe cộ rơi xuống sông, không ngờ người theo dõi tôi lại nổ súng. Mạt Mạt lỡ tay giết chết người nhân bản của tôi.
Chuyện này khiến quốc gia tạm thời mất cảnh giác, tôi muốn chuyển tin tức ra ngoài, nhưng lại bị khống chế trong phòng thí nghiệm. Bọn chúng bắt đầu lộ ra ý đồ thật, ép buộc tôi tiến hành thí nghiệm Người Tiến Hóa cuối cùng. Tôi cần cơ hội chạy trốn, vậy nên đã phạm phải sai lầm ngu xuẩn nhất.”
Anh ta nghỉ một lát, vẻ hối hận trong mắt càng đậm: “Tôi đem một phần sóng điện não của mình phục chế vào một “mình” khác. Tôi hi vọng dùng nó để ngăn cản sự giám sát của anh em Sa Khang, còn mình thì ngụy trang thành người nhân bản, tìm thời cơ chạy trốn.”
Sau một lát im lặng, Đường Diệu Thiên rốt cuộc không nhịn được: “Nói tiếp.”
Hải Minh Tiển dở khóc dở cười: “Sau khi nó có ý thức, phát hiện mình là nhân bản. Vì muốn thay thế tôi, nó đã nói kế hoạch của tôi cho Sa Khang.”