ường trở lại vườn thú, đám Ngô Quế Hải vô cùng ngạc nhiên. . . . Anh ra ngoài từ lúc nào vậy?
Tổng giám đốc Đường trở về phòng làm việc, nằm xuống liền ngủ. Trong lúc mơ mơ màng màng anh mơ thấy đêm hè sương trắng giăng đầy kia.
“Mạt Mạt tồn tại là để lao ra vào những lúc ba cần. Cho dù. . . . . . Tan xương nát thịt.”
“Đồ lừa đảo!” Anh phẫn nộ mắng.
********
【3 giờ 15 phút 17 giây chiều, ngày 18 tháng 3 năm x】
Khi tôi tỉnh lại đã nhìn thấy rất nhiều thứ. Tôi không biết đó là gì, tôi chưa thấy bao giờ có. Có một ‘thứ’ không ngừng nhích qua nhích lại, ‘thứ đó’ và vật thể tĩnh xung quanh rất khác nhau. Tôi vẫn nhìn ‘thứ đó’, dù tôi không biết ‘thứ đó’ đang làm cái gì, nhưng mà tôi lại cảm thấy rất thú vị.
【10 sáng 11 phút 21 giây sáng, ngày 19 tháng 3 năm x】
Tôi thử đưa tay ra lại bị một thứ vô hình chặn lại. Thật thú vị! Tôi đưa tay ra chạm vào lần nữa, lại bị chặn lại. Nhưng sau khi chơi được mấy lần tôi không muốn tiếp tục chơi trò chơi chạm vào vật chắn lại này nữa. Tôi dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc cái thứ vô hình cứng cứng kia. Tôi muốn vẽ lại những gì cái thứ nhích qua nhích lại ngày hôm qua cứ nhìn tôi chằm chằm đã vẽ. Tôi cảm thấy tôi vẽ rất giống! ( Thật ra thì chỉ vẽ một đống hoa văn bất quy tắc. . . )
【8 giờ 13 phút 26 giây sáng, ngày 20 tháng 3 năm x】
Tôi thấy cái thứ nhích qua nhích lại kia đang cầm một cái gì đó, ‘thứ đó’ gắp những thứ không phải dịch dinh dưỡng từ trong đó rồi cho vào miệng. Cái thứ kia (hộp đồ ăn sáng) chỉ chốc lát sau đã trống không rồi. Thật thú vị! Tôi cũng muốn một cái!
【10 giờ 02 phút 01 giây sáng, ngày 12 tháng 4 năm x】
Có một thứ nhích qua nhích lại khác chạy vào. Nó và cái thứ nhích qua nhích lại luôn nhìn tôi rất khác nhau. Nó nghiêng đầu nhìn tôi, tôi cũng nhìn nó. Nó rất thú vị. Tôi đưa tay muốn sờ nó, lại chỉ có thể chạm vào vật chắn vô hình kia. Tôi không sờ được nó. Nó đột nhiên phát ra tiếng “Gâu gâu”. Tôi không hiểu “Gâu gâu” có ý gì, nhưng rất thú vị. Tôi mở miệng: “Gâu gâu”, nó: “Gâu gâu”, tôi lại học nó “Gâu gâu”. Cái thứ nhích qua nhích lại hay nhìn tôi đi vào, mang cái thứ “Gâu gâu” kia đi. Tôi vui vẻ nói với anh ta: “Gâu gâu!”
【9 giờ 41 phút 09 giây sáng, ngày 14 tháng 4 năm x】
“Người Tinh Lọc n9ȕ18″ – Cái thứ nhích qua nhích lại ấy nói. Tôi không hiểu nhưng vẫn học theo, nói “Người Tinh Lọc n9ȕ18″. ‘Thứ đó’ há miệng liên tiếp phát ra một tràng âm thanh, tôi chẳng hiểu chúng có nghĩa gì. Tôi học ‘thứ đó’, nói: “Trời ạ, cô bé có học tập năng lực! Hơn nữa có vẻ như năng lực này cực kỳ mạnh!” Tôi cảm thấy đọc theo ‘thứ đó’ như vậy rất thú vị! Tôi lại tiếp tục bắt chước ‘thứ đó’, nói “Tôi có nên mua mấy quyển sách thiếu nhi dạy vỡ lòng cho cô bé không??”
【11 giờ 22 phút 01 giây sáng, ngày 18 tháng 4 năm x】
“Ba. . . . . .ba.” Cái thứ nhích qua nhích lại kia tự chỉ vào mình nói. Tôi không nói theo ‘thứ đó’ nữa, bởi vì rất chán. Bắt chước ‘thứ đó’ đã không thể tiếp tục hấp dẫn được tôi nữa rồi. Tôi đang vẽ lên món đồ vô hình kia, tôi muốn vẽ cái thứ ‘Gâu gâu’ ngày ấy. Từ sau ngày chúng tôi gặp nhau tôi đã không thấy nó nữa.
“Ba . . . . . ba. . . . Gọi ba, gọi ba đi.”
Dáng vẻ nó không giống cái thứ nhích qua nhích lại này. Có hơi khó vẽ, nhưng sao có thể làm khó được tôi.
“Ba. . . . . .ba.”
Tôi tiếp tục vẽ.
“Gọi ba đi!” Tiếng hét cực to. Rốt cuộc tôi cũng ngẩng đầu. Tôi hiểu cái thứ nhích qua nhích lại này muốn nói gì rồi. ‘Thứ đó’ đang giới thiệu mình tên là “Gọi ba đi!”, giống như tôi tên là Người Tinh Lọc n9ȕ18 vậy.
Sau khi hiểu ra, tôi liền gọi tên anh ta: “Gọi ba đi!”