c, nếu như tôi muốn giết em, cần gì phải cứu Vương Phượng? Hơn nữa cho dù em không đặt tấm gỗ sang, với miệng rạch hai mét, tôi muốn nhảy qua cũng dễ như trở bàn tay.”
Tô Thiến nhìn anh một lúc, cuối cùng do dự đặt tấm gỗ lên miệng rạch.
Đường Ngạo lái xe qua, sau đó xuống xe, vỗ vỗ lưng cô ta, thân mật ngoài dự đoán: “Tối hôm qua có lo lắng cho tôi không?”
Tô Thiến ngạc nhiên nghi ngờ nhưng vẫn cười yếu ớt: “Sao lại không lo lắng được chứ? Asa, người ta thật sự là vừa sợ vừa hối hận. . . . . . Em cũng muốn đi tìm người đến cứu anh. . . . . .”
Đường Ngạo mỉm cười ôm cô ta vào trong lòng, trong mắt lóe qua một tia hung dữ. . . Tiện nhân, còn giả vờ. Nếu không phải giờ là lúc ông cần dùng người. . . . . Hừ.
Trở lại cửa hàng nhỏ, ăn qua loa bữa sáng. Đường Ngạo tìm ghi chép công việc lúc trước, nhanh chóng sắp xếp công việc cho Tô Thiến và Vương Phượng: “Đây là linh kiện, hai người cứ gia công theo mẫu, chú ý chi tiết, nhất định phải thật chắc chắn.”
Đường Ngạo không muốn giải thích nhiều như vậy: “Cứ làm theo!”
Gia công và lắp ráp mũ bảo hiểm là việc tỉ mỉ, không cần sức mạnh. Vương Phượng và Tô Thiến cũng không phải hạng người ngu xuẩn, ngày đó và hôm sau mỗi người làm được năm cái. Tổng cộng là mười cái mũ.
Ngày hôm qua Đường Ngạo không có ở đây, Hải Mạt Mạt cũng đi theo anh nên khi có zombie tới đây cách miệng rạch kêu gào nửa ngày, Tô Thiến cũng không dám ra ngoài. Tới tận chiều, mới lại có zombie tới. Lần này Hải Mạt Mạt đi ra nghênh đón, một người một zombie cách miệng rạch nói chuyện với nhau một lúc, cuối cùng cô bé quay lại: “Ba, nó muốn sáu cái.”
Đường Ngạo đang nghiên cứu cái máy phát điện nhỏ, những thứ đồ này trước kia anh không cần tiếp xúc vậy nên không hiểu rõ lắm, nhưng bây giờ chỉ đành tự thân vận động.
Nghe Hải Mạt Mạt nói vậy, anh cũng chẳng thèm quay đầu lại: “Mỗi cái năm cân lương thực, con muốn cái gì thì bảo nó lấy cho con.”
Hải Mạt Mạt đi ra ngoài nói với zombie, con zombie kia hừ hừ ha ha đi thẳng. Đến tối, ba người một con chó đang ăn cơm tối, nó lại tới. Bên ngoài có sáu con zombie, trên lưng mỗi con khuân một túi đồ lớn, có một con còn giơ lên một cái túi không biết là gì.
Đường Ngạo cẩn thận kiểm tra sáu cái mũ, xác nhận đủ tiêu chuẩn mới tự tay đội cho chúng nó. Ba mươi cân lương thực trong có mười lăm cân gạo, năm cân lúa mạch, năm cân đậu nành, còn có năm cân hạt bắp. Một túi đồ còn lại mọi người mở ra xem đều chết ngất. . .Hải Mạt Mạt bảo chúng nó đem cho Gâu Gâu một túi thức ăn cho chó thật to.
Đường Ngạo xoa xoa đầu cô né: “Bé ngốc. Lần sau bảo chúng nó đem đồ chơi, đồ ăn vặt, váy đẹp đến cho con, được không. . . . . .” Anh dùng chóp mũi cao thẳng nhẹ nhàng cọ cọ lên chóp mũi Hải Mạt Mạt, tay Hải Mạt Mạt ôm lấy cổ anh: “Đi theo ba, Mạt Mạt không cần gì cả.”
Đường Ngạo bế bổng cô bé lên, nhẹ nhàng hôn lên mặt cô bé: “Ba sẽ cho công chúa của ba tất cả những thứ tốt nhất.” Ngoài miệng dụ dỗ trẻ con nhưng trong lòng lại có đăm chiêu. Xem ra đã đến lúc phải tìm xem hang ổ của Hải Minh Tiển kia ở đâu. Nếu đã nhặt được ‘bảo bối’, đương nhiên phải phát huy kia hiệu quả cao nhất mới được.
[1] Charles Robert Darwin là nhà sinh vật học lỗi lạc của nước Anh thế kỷ 19. Darwin sinh ngày 12/2/1809 tại Shrewsbury, trong gia đình có truyền thống nghiên cứu khoa học. Cha ông là bác sĩ, mẹ là con một chủ xưởng đồ gốm nổi tiếng. Năm 1859 Darwin xuất bản cuốn “Nguồn gốc các chủng loại” và thuyết tiến hóa chính thức ra đời. Kế đó vào năm 1868, Darwin xuất bản cuốn: “Sự biến đổi của động thực vật trong chăn nuôi và trồng trọt”. Sau cùng năm 1870, ông mở rộng học thuyết tiến hóa sang con người với tác phẩm: “Nguồn gốc loài người và sự chọn lựa giới tính”. Đây là cuốn sách gây tranh luận nhiều nhất giữa các nhà thần học và giới lãnh đạo Thiên Chúa giáo lúc bấy giờ. Darwin cưới vợ lúc 30 tuổi (1839) rồi dời về quê sinh sống và làm việc cho đến cuối đời. Ông qua đời ngày 19/4/1882, thọ 73 tuổi.
Theo thuyết tiến hóa của Darwin, quá trình tiến hóa từ loài vượn hạ đẳng tiến lên thành con người hoàn thiện phải trải qua hằng triệu năm. Dựa vào định luật “đào thải tự nhiên” hay định luật “cạnh tranh sinh tồn” hoặc “Khôn sống móng chết” mà ông nhìn thấy từ nơi các loài động vật, nên ông tin rằng sự tiến hóa cũng xảy ra ở con người từ hạ đẳng đến khi hoàn thiện. Ông nói: “Tôi tin rằng, trong một tương lai xa xôi con người sẽ hoàn hảo hơn bây giờ nhiều” (Robert B. Downs, Những tác phẩn biến đổi thế giới, tr. 346).