hích hắn?” Ngưu Lang nhìn ta, biểu tình vô cùng nghiêm túc.
Ta dùng sức gật gật đầu.
“Tuần san bát quái nói đều là thật sự. Ngưu Lang, tôi thật sự thích người khác!” Cho nên, đừng vờ ngớ ngẩn thêm nữa, đừng chờ đợi Hạ Tiểu Hoa thêm nữa.
“Không phải Diệp Hy, cũng không phải là anh?”
“Không phải Diệp Hy, cũng không phải là anh. Ngưu Lang, tôi thật sự, không thể cho anh cơ hội. Tôi tìm được người trong lòng rồi, cho nên mới có thể muốn ly hôn!”
Ta nhìn Khả Nhạc: “Cho nên, Khả Nhạc, không phải vì ngươi mới ly hôn. Đừng khóc, cũng đừng lo lắng, ta là thực sự, thực sự hạnh phúc!”
Không cần áy náy vì ta, cũng không cần lo lắng vì ta.
“Hạ Tiểu Hoa, ngươi là vì thích Thần Tư cho nên mới ly hôn? Là vì thích Thần Tư, cho nên mới làm nhà tạo hình cho hắn? Là vì thích Thần Tư, cho nên mới cái gì cũng đều không cần?”
Ta nở nụ cười, túm cánh tay Thần Tư: “Khả Nhạc, nhớ rõ người từng ở trong phòng đọc tạp chí, kết luận cái gì?”
Khả Nhạc trừng lớn mắt: “Hạ Tiểu Hoa! Ngươi thực sự thích Thần Tư sao?”
Ngưu Lang cầm lấy chai rượu trên bàn: “Hạ Tiểu Hoa, chúc mừng em, tìm được người trong lòng chân chính!”
Ta cũng giơ lên chén rượu: “Ngưu Lang, cám ơn. Anh cũng sẽ có, người trong lòng chân chính!” Liếc mắt nhìn Khả Nhạc một cái, uống hết chén rượu.
Khả Nhạc cũng giơ lên chén rượu: “Hạ Tiểu Hoa, ngươi nhất định, nhất định phải hạnh phúc!”
Bị Ngưu Lang đoạt lấy cái chén: “Anh giúp em uống!” Xử lý hết chén rượu.
Ta ngẩng cổ, cũng uống cạn sạch.
“Khả Nhạc! Yên tâm đi, ta nhất định, nhất định sẽ hạnh phúc!”
Sẽ hạnh phúc, Hạ Tiểu Hoa!
Cho dù không có Diệp Hy.
Cho dù không phải Ngưu Lang.
Một hồi rượu, liều mạng uống.
Ngưu Lang có mấy trăm mấy ngàn cái lý do, càng không ngừng hướng ta nâng chén.
Khả Nhạc có rất nhiều câu chúc phúc, càng không ngừng làm cho ta cụng ly.
Thần Tư thủy chung không nói một lời, lộ hẳn vẻ mặt đen ngòm.
Uống đến khi chủ quán phải lên tiếng: “Khách nhân, chúng tôi sắp đóng cửa!”
Ngưu Lang đã muốn gục ở trên bàn, Khả Nhạc càng không ngừng lay tỉnh hắn.
Ta đem ví da của Thần Tư một chưởng chụp lên mặt bàn: “Hôm nay, lão nương mời khách!”
Thần Tư một phen đòi lại ví da, sổ tiền mặt trả.
“Lão nương mời khách!” Ta rống lớn tiếng.
“Hạ Tiểu Hoa! Ngươi lại uống say!” Thanh âm Khả Nhạc, nghe qua thực xa xăm.
Vẫn nghe rõ Khả Nhạc hướng Thần Tư nói: “Uy! Hạ Tiểu Hoa giao cho anh! Anh nếu không giúp tôi bảo quản, tôi sẽ theo dõi anh hắt axit sunfuric!”
Ta bị một phen kéo lên, hướng cửa đi.
“Hạ Tiểu Hoa! Anh chúc phúc em!” Thanh âm Ngưu Lang phía sau, nghe thực vang.
“Cảm ơn! Ngưu Lang! Cảm ơn!” Ta dùng sức trả lời.
Ra đến cửa, liều mạng giãy dụa: “Bỏ tôi ra! Tôi tự mình có thể đi!”
Tóc giả trên đầu nóng lên, ta một phen đánh rớt, hướng cổng học viện đi tới.
Trời rất tối. Đường cái bên ngoài học viện, ngay cả một bóng người cũng không có.
Ta quay đầu lại, làm cho bóng mình kéo thật dài, mái cho tới tận khi chạy đến dưới chân Thần Tư.
“Uy! Thần Tư! Có nghe thấy không? Ngay cả Ngưu Lang cũng đều chúc phúc cho chúng ta!” Ta kêu lớn tiếng.
“Ngay cả thanh mai trúc mã duy nhất, ngay cản bạn tốt nhất, tất cả đều nghiệm chứng qua!”
“Thần Tư! Từ nay về sau, anh chính là người trong lòng tôi!”
Thần Tư tháo rớt xuống kính râm.
“Hạ Tiểu Hoa, cô là thật sự thích tôi?”
“Thật sự! Thần Tư!” Ta vươn cổ, cảm thấy khuôn mặt nóng đến lợi hại: “Tôi thích anh!”
“Lão nương TMD rất thích anh!” Thích đến nỗi ngay cả hôn nhân cũng tách, thích đến nỗi khắp thiên hạ đều tin.
Ven đường tối đen, đột nhiên sáng ánh đèn xe, chói mắt chiếu về phía ta. Ta dùng sức trừng lớn mắt, hốt hoảng thấy chiếc xe biến mất nơi cuối con đường.
“Thiết! Bentley không có đức hạnh!” Thần Tư khinh thường hừ hừ.