n xem nên viết báo cáo này thế nào, bỗng ngẩng phắt đầu lên mới sực nhớ ra, rõ ràng là cô xuyên không rồi mà! Rõ ràng cô mới là tổng biên của tòa soạn này mà! Đan Lâm không còn là cấp trên trực tiếp của cô nữa, thế mà cô lại còn phải viết báo cáo cho Đan Lâm xem?!
Thiên Thụ “thắng” két lại, quay về đập cửa phòng họp, “Này, Đan Lâm, tôi mới là tổng biên tập của tòa soạn này chứ? Nếu trừ tiền thì cũng phải là tôi trừ của cô chứ!”
“Rầm!”
Trong phòng họp vẳng ra tiếng ghế bị đẩy ngã.
Một lát sau, mỹ nữ họ Đan quần áo tề chỉnh ngẩng cao đầu bước ra, mũi hếch lên trời nhìn từ trên xuống quan sát Hạ Thiên Thụ, sau đó dậm chân vẻ lạnh lùng và cao ngạo, “Tôi biết cô là chủ biên, hừ!”
Khí thế của Thiên Thụ lập tức bị chèn ép mất dạng.
Tuy rằng hình như cô cũng chẳng có khí thế gì cả.
Mỹ nữ họ Đan tiếp tục sừng sộ. “Tổng biên có gì hay ho, tòa soạn khác mời tôi, tôi còn không thèm nữa kìa! Tôi chỉ không chịu nổi cô làm nát ‘Phụ nữ online’, nên tôi mới về đây cứu cô! Còn đờ ra đó làm gì, chưa ăn thịt heo mà cũng chưa thấy heo chạy hay sao? Không thấy tòa soạn thời trang nổi tiếng nước ngoài của người ta làm thế nào à? Mau đi liên lạc với người mẫu và ngôi sao nổi tiếng, mời họ đến tòa soạn chúng ta chụp ảnh bìa, phỏng vấn độc quyền! Thế giới này mà cô không có tiếng thì sống sao được? Còn tổng biên tập hả… Cả đời cô cứ ẩn dật vậy đi nhé!”
Thế là, tổng biên tập Hạ Thiên Thụ đã từng ăn thịt heo nhưng lại chưa trông thấy heo chạy bỗng dưng nhìn thấy rất nhiều “heo” trong tòa soạn.
Lách cách lách cách. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.77F1.XTGEM.COM (77F1.XTGEM.COM)
Đèn chụp hình nhấp nháy.
Các bạn “heo” bày ra đủ kiểu tạo hình, đám nhiếp ảnh điên cuồng bấm chụp như thể không cần tiền vậy.
Tổng biên tập Hạ Thiên Thụ đang ngậm ống hút ly trà sữa đến studio kiểm tra, ai ngờ vừa vào cửa thì suýt phun cả trà sữa ra.
Mấy… Mấy người này là người phát ngôn cho “Phụ nữ online” thật sao? Lên trang nhất tạp chí, trang bìa tạp chí? Đây… Có mà đuổi độc giả chạy hết thì có! Chí ít thì phong cách trước kia của tạp chí là lãng mạn ngọt ngào, không lừa nổi dân văn phòng thời trang, nhưng lừa đám nữ sinh mới lớn thì vẫn không thành vấn đề. Còn mấy người này là gì vậy?!
Mắt tô đen, lông mày cạo mỏng, môi tím bầm, móng tay xanh! Quái dị nhất là trên cơ thể nhỏ bé còn vận bộ váy nữ sinh Nhật ngắn cũn cỡn… Thiên Thụ nhìn sang chỉ thấy giống bóng ma nửa đêm hay một cô nàng yêu nhầm quỷ hút máu mà chết thê thảm. Kinh dị hơn nữa là người mẫu nam chụp chung, phía trên mặc áo sơ mi thủng lỗ chỗ, vẻ mặt cứ như sóc đất bị đóng đinh trên thập tự giá vậy. Cô suýt nữa thì ói cả ra.
“Này, mọi người!”, Thiên Thụ đặt trà sữa xuống. “Dừng lại cho tôi! Cái gì thế này, Đan Lâm! Đan Lâm! Cô giải thích tôi nghe xem, chụp hình kiểu gì thế hả?”
Đám người mẫu ngừng lại, Đan Lâm mặc bộ vest văn phòng yểu điệu bước ra từ phòng nghỉ kế bên studio, vừa vuốt mái tóc ngắn của mình vừa khinh khỉnh nhìn Thiên Thụ. “Phi chủ lưu[1], hiểu không?”
[1] Phi chủ lưu, tiếng Anh là non-mainstream hoặc subculture, chỉ những điều mà mọi người không thể chấp nhận, coi đó là dị thường hoặc là đặc biệt một cách thái quá.
“Phi chủ lưu?”, Thiên Thụ cau mày.
“Bây giờ là thời đại nào rồi? Những thứ lãng mạn màu hồng gì đó của cô đã lạc hậu lắm rồi! Mốt bây giờ là nét đẹp giới tính, là vẻ đẹp kỳ dị! Nhất định phải rúng động, phải thu hút mọi người!”, bạn Đan Lâm hất cao đầu.
Thiên Thụ nhíu mày, cô chỉ có thể nhìn thấy chóp mũi nhọn của cô ta. “Phi chủ lưu… Phì Trư Lưu hả? Công nhận nhiều heo!”
Oạch! Mỹ nữ họ Đan suýt thì trượt chân té ngã. Lại lần nữa vô cùng cao ngạo hừ một tiếng lạnh lùng với Thiên Thụ.
Thiên Thụ chìa tay, “Được rồi, tôi chỉ làm nóng không khí thôi mà. Thực ra tôi biết, phi chủ lưu gì đó chẳng qua là sở thích của đám trẻ 9x thôi. Kỳ thực hai cô bé con nhà bà hàng xóm của tôi, mỗi ngày đều vẽ mặt mình thành Phù Dung tỷ tỷ rồi nói đây là phi chủ lưu.”
Phì… Mỹ nữ họ Đan lại suýt trượt ngã. Thế là lại hừ lạnh, “Hừ, nông cạn. Cô đi đi, ở đây mình tôi phụ trách là được, bảo đảm sẽ có một quyển tạp chí tuyệt cú mèo xuất bản cho xem!”
Mỹ nữ họ Đan ra lệnh với Thiên Thụ xong liền hất mái tóc ngắn, giẫm đôi giày cao gót “lộp cộp” bỏ đi.
Thiên Thụ nhìn đôi giày cao gót đến mười phân của cô ta, thầm nghĩ nếu bây giờ cô ta té ngã thì liệu có gãy thành hai mảnh không nhỉ? Sau đó cô đặt trà sữa xuống bàn bên cạnh, chống nạnh nói, “Đan Lâm, cô lại quên rồi, tôi mới là tổng biên tập.”
Nhưng mỹ nữ họ Đan không hề tức giận, quay lại vẫn cao ngạo hỏi, “Thì sao?”
Thế là bạn Thiên Thụ vẫn chỉ có thể nhìn thấy mũi cô ta. Tại sao lúc nào khí thế của cô cũng kém hơn người ta nhiều như thế chứ?! Thiên Thụ cố gắng ngẩng cao đầu, cũng hểnh mũi lên. “Chi bằng chúng ta tìm người nào đó nhận xét xem bức hình thế này có thể nâng cao lượng tiêu thụ của tạp chí không?”
“Được!”, mỹ nữ họ Đan cũng trả lời rất nhanh chóng.
Thế là Thiên Thụ cầm tấm hình mỹ nữ họ Đan chụp, đến thẳng phòng biên tập, tìm một cái máy tính để đăng lên mạng. Cô nghĩ ngợi xem nên gửi cho ai? Đúng rồi, lần trước ở máy tính trong phòng làm việc ở nhà, cô có nhìn thấy địa chỉ email của Boss Viên, tuy biết anh rất ư bận rộn, nhưng về tòa soạn mà Vân Thượng đầu tư, chắc cũng được xem là việc công chứ?
Thiên Thụ viết:
Boss à, “Phụ nữ online” đã xem xét ý kiến của Vân Thượng về lượng tiêu thụ giảm sút, nên quyết định tiến hành thay đổi toàn bộ phong cách. Đây là file bìa tạp chí, xin anh xem qua.
Tổng biên tập Hạ Thiên Thụ.
A ha, đủ chuyên nghiệp, đủ nghiêm túc rồi nhỉ? Cô không vì mối quan hệ kỳ lạ giữa cô và anh, mà viết quá cẩu thả được.
Đính kèm hình xong, Thiên Thụ vẻ mặt trịnh trọng bấm nút gửi.
Biên tập viên trong phòng đều tò mò vây quanh, mọi người đều nhìn những tấm hình đó, nhưng vì ngại có mỹ nữ kia đứng cạnh nên tất cả đều ngậm miệng không nói gì.
Hai phút sau, máy tính “tít tít” một tiếng, có email.
Boss Viên phê chuẩn thật nhanh, quả nhiên rất ra dáng Boss lớn.
Bạn Thiên Thụ hứng chí bấm mở email, tất cả biên tập và mỹ nữ họ Đan đều túm tụm lại rất hồi hộp.
Email mở ra.
Mọi người lập tức hoá đá.
Ngay bên dưới email nghiêm túc mà Thiên Thụ viết, chỉ có hai chữ cái rất to, rất to, rất chói mắt:
N, O.
N, O, N, O, NO… Ồ ha ha, đúng là phong cách của Boss Viên, không nói thừa chữ nào. Hai chữ cái này thực sự kỳ diệu, thực sự chuyên nghiệp, thực sự là kinh điển của việc chỉ hiểu được mà không diễn tả được đây mà!
Thiên Thụ ngồi trước máy tính, miệng toét ra cười.
Cô chưa từng như giờ phút này, yêu cái việc ít nói kiệm lời của Boss Viên chết đi được!
“Này, kết quả cô thấy rồi đấy!”
Mỹ nữ họ Đan sắc mặt vụt tái nhợt, căm hận giậm đôi giày cao gót. “Hừ, tôi không tin!”
Cô nàng kiêu căng đó phẫn nộ lôi ra một cái USB, cắm vào máy tính, “Gửi cái này đi! Đây là thời trang thịnh hành nhất Âu Mỹ, cho dù chúng ta không làm phi chủ lưu thì cũng nhất định phải làm cái này!”
Ôi trời, đúng là tinh thần bất khuất!
Thiên Thụ mở những tấm hình đó ra xem…
Ánh vàng rực rỡ chói cả mắt!
Tóc vàng kim, mắt đánh màu vàng kim, móng tay vàng kim lại thêm bộ váy áo vàng kim. Đây là thời trang thịnh hành nhất, mới nhất ở nước ngoài? Lừa gạt người ta hả, đây rõ ràng là Hoàng Kim Giáp mà!
Bạn Thiên Thụ nhệch miệng ra nhìn mỹ nhân kia.
Mỹ nhân lại giậm chân, kiêu ngạo nói, “Gửi!”
Được!
Thiên Thụ cũng không chùn tay, rất hào sảng nhấn nút gửi.
“Tít tít”.
Chưa bao lâu sau, email lại tới.
Thiên Thụ mở email.
Lần này càng khiến mọi người bất ngờ hơn, đó không phải thư trả lời cho thư của Hạ Thiên Thụ, mà là email mới, trên màn hình chỉ có hai chữ thật lớn:
XX
Chỉ có cô biết rõ hàm nghĩa của hai chữ XX này, XX của Boss Viên thể hiện sự bài trừ quyết liệt ở mức độ cao nhất đối với việc nào đó, chẳng hạn “bảng tiêu chuẩn mẹ hiền vợ đảm” mà anh đưa cho cô. Phải biết khi Boss Viên viết đầy XX lên đó là đã mang tâm trạng bi phẫn đến nhường nào, đến độ viết rách cả giấy cơ mà!
Mọi biên tập viên đều nhìn nhau.
Mỹ nữ họ Đan cảm nhận được vẻ bất mãn của Boss Viên, lại nhìn thấy cái mặt toe toét cười của Thiên Thụ đang ngoẹo đầu nhìn cô ta thì lửa giận phừng phừng, đạt đến đỉnh điểm.
“Hừ, tôi không tin đấy!” Cô ta giận dữ, liền quay về studio, lấy tác phẩm đoạt giải cao nhất của nhiếp ảnh gia, lại ném cho Thiên Thụ. “Gửi!”
Ô hô! Quả nhiên là siêu nhân chuyên tiết lộ đời tư, càng chiến đấu càng anh dũng! Nhưng kiểu chiến đấu liều mạng này, thật sự là phải xem xem đối phương là ai mới được. Boss Viên đó mà, mỹ nữ họ Đan chưa từng lĩnh giáo sự lợi hại của Boss Viên rồi!
Thiên Thụ nhìn bức hình mỹ nữ áo lụa đứng dưới trăng trên sa mạc không khác gì đang thấy mỹ nữ anh dũng chiến đấu mà bấm nút gửi.
Trong điện thoại vẳng ra một giọng nữ rất dễ nghe. “Thưa tổng biên tập Hạ, tôi là trợ lý đặc biệt của văn phòng tổng giám đốc Vân Thượng, tôi họ Phương. Lần trước chị đến tiệc tối… Khụ… Cái đó, vừa nãy tổng giám đốc dùng điện thoại nội bộ ra lệnh cho tôi…”
“Hử? Lệnh gì?”, Thiên Thụ có chút tò mò. Chuyện cũ không cần nhắc tới, điều cô tò mò là tại sao Boss Viên không gọi cho cô mà lại là trợ lý đặc biệt của anh gọi tới?
Trợ lý Phương rất khó xử, cứ ấp úng trong điện thoại, “Cái đó… Tổng giám đốc vừa nói với tôi… Đợi khi kỳ báo mới của chị phát hành… Bảo tôi thay mặt công ty Vân Thượng tặng một… một… Ừm, tặng một thanh bảo kiếm cho chị.”
“Hả? Bảo kiếm?”, Thiên Thụ lần này chẳng hiểu mô tê gì. “Bảo kiếm gì? Thượng phương bảo kiếm của công ty Vân Thượng?”
Trợ lý Phương bên kia vạch đen đầy mặt, khó xử vận khí những ba lần rồi mới lấy hết sức, nói, “Tổng giám đốc nói tặng bảo kiếm có nghĩa là đợi khi kỳ báo mới tệ hại của các chị phát hành rồi thì chị tự chém bay luôn đi ạ. Amen!”
Cạch tút tút tút tút…
Thiên Thụ giơ điện thoại lên.
Trên đầu bay qua vô số những sinh viên kêu “quạ quạ”.
Phòng biên tập ngưng đọng trong mười giây.
Tổng biên tập Hạ Thiên Thụ quay sang nhìn đám biên tập đang vây quanh…
Mọi người lập tức đứng dậy.
“Bản thảo chị vừa nói phải thêm yếu tố xxx vào, phải không?”
“Đúng rồi đúng rồi, tác giả kia viết không hay lắm, cô sửa lại lần nữa đi.”
“Tranh minh hoạ lát nữa là xong, phòng mỹ thuật của chúng ta vẫn đang sửa…”
“Được rồi được rồi, chúng tôi có thể đợi mà.”
…
Rồi giả bộ bận rộn bỏ đi hết.
Thiên Thụ cầm điện thoại, nhìn đại mỹ nữ Đan Lâm gần như cứng đờ.
Mỹ nữ kia vẻ mặt như sáp, nhưng trong đôi mắt đen nhánh là ngọn lửa giận dữ đang bùng cháy.
Bạn Thiên Thụ nhìn cô ta, giữ tư thế cầm điện thoại. “Đại mỹ nữ à, cô đừng mang vẻ mặt như thế. Thật ra, du học từ Châu Phi về cũng không phải chuyện mất mặt gì đâu. Tôi hiểu được mà. Amen!”