Thạch Tương Tương, là con gái một của Thạch gia, bạn chí cốt của Đường gia, cha cô ấy là Thạch Trọng Thành là bạn thân với Đường Úc, cũng từng là trợ lý tổng giám đốc của tập đoàn Đường Viễn, đóng góp to lớn. Bởi vì quan hệ giữa hai nhà, nên Tương Tương giống như nửa con gái của Đường gia. Nói Tương Tương xác thực cũng thật là xui xẻo, từ lúc vừa mới bước vào đời, người khác phái đầu tiên quen biết chính là tai họa nhân gian Đường Học Khiêm, Thạch Tương Tương đối với sắc đẹp cực phẩm này hoàn toàn không có sức chống cự. Chưa bao giờ biết một cậu bé nào cũng có bộ dạng xinh đẹp như thế, hơn nữa trên người Đường Học Khiêm khí chất bẩm sinh sắc lạnh, quả thực hoàn toàn phù hợp với tất cả hình tượng ảo tưởng hoàn mỹ trong ngôn tình tiểu thuyết của các cô gái, vì thế Thạch Tương Tương— một cô gái kinh nghiệm sống chưa nhiều, tâm đã hoàn toàn bị thu phục triệt để.
Nàng thích hắn, nhưng hắn từ đầu đến cuối hoàn toàn không ngó ngàng gì tới. Thẳng đến một năm trước, Đường Học Khiêm bỗng nhiên tuyên bố thành thân, giấc mộng thiếu nữ của Tương Tương bị sụp đổ, rưng rưng đi nước Đức.
Đường Học Khiêm đi đến bên cạnh mẹ, “Mẹ.” Gọi một tiếng, sau đó quả nhiên nghe được một thanh âm khác.
“Học Khiêm.”
Đường Học Khiêm xoay người, hơi nhếch khóe môi: “Tương Tương, đã lâu không gặp.”
**** **** ****
Nàng nghĩ đến nàng có thể quên, nàng nghĩ đến chỉ cần thấy người đàn ông này kết hôn, chỉ cần thấy hình ảnh hắn và vợ của hắn hạnh phúc, nàng là có thể hết hy vọng.
Nhưng mà giờ khắc này rốt cuộc thấy mặt của hắn, thấy nụ cười tươi đã lâu không gặp Thạch Tương Tương bỗng nhiên hiểu được, nàng vẫn thương hắn. Hắn giống như độc dược, dưới vẻ đạm mạc bên ngoài, bên trong hoàn toàn không có tâm, dẫn tới nàng luôn nhịn không được vẫn luôn nhớ mãi.
Dưới ánh đèn mờ ảo, tình yêu tưởng đã qua bất chợt lại dấy lên, Thạch Tương Tương nhịn không được khẽ mở môi mỏng: “Em có thể.... nhảy với anh một bản?”
Trong mắt mọi người, dựa vào quan hệ của nàng cùng Đường gia, hay dựa vào tình bạn của nàng cùng Đường Học Khiêm, đó chỉ là một lời mời bình thường.
Nhưng đối với Đường Học Khiêm mà nói, đây là loại khảo nghiệm.
Khiêu vũ? Đùa giỡn cái gì, không được, tuyệt đối không được!
Hắn hiện tại đang đứng ở kỳ khảo nghiệm gian khổ, chờ đợi lão bà xử lý ở bên trong, vào lúc này nếu có tin đồn về hắn cũng với người phụ nữ khác, Đường Học Khiêm đánh cược Kiều Ngữ Thần nhất định sẽ phán hắn ở tù chung thân, nhất định sẽ cùng hắn ly hôn.
Đường Học Khiêm nhìn về phía Kiều Ngữ Thần, ngoài ý muốn thấy tầm mắt Kiều Ngữ Thần cũng đang nhìn về hướng này, chỉ thẳng tắp nhìn thử xem hắn sẽ làm như thế nào. Đường Học Khiêm của chúng ta từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên dùng ánh mắt chân chó đầu nhập vào tổ chức: Lão bà, yên tâm! Anh là tuyệt đối sẽ không đồng ý!
Kiều Ngữ Thần hừ một tiếng, rất khí thế ngẩng cao cằm lên.
Đường Học Khiêm lập tức nắm chặt cơ hội cho thấy cõi lòng: “Anh không—” Khiêu vũ——
Lý do nha, bằng loại đầu óc này của Đường Học Khiêm, tùy tiện ngẫm lại thì có: Tôi đang rất mệt, lúc trước tôi bị ngã, nên không khiêu vũ đã lâu…
Ngay lúc anh bạn họ Đường đang kích động cõi lòng biểu tình thì một tiếng sét giáng xuống ngang tai. “Học Khiêm, con cùng Tương Tương khiêu vũ một bản đi, đã lâu mẹ không thấy hai đứa khiêu vũ rồi, thật sự chờ mong nha…”
Đường Học Khiêm bi phẫn: Mẹ! Mẹ muốn hại chết con à!!! T_T
Kết quả chính là: Lệnh mẹ không thể trái…
Hôm nay là sinh nhật Đường phu nhân, thọ tinh là lớn nhất, Đường Học Khiêm lúc này nghĩ sao vẫn không thể tìm ra được lí do cãi lời thánh chỉ của mẫu thân đại nhân. Đường Học Khiêm vội vàng ngẩng đầu, phát hiện Kiều Ngữ Thần đã đưa lưng về phía hắn, Đường Học Khiêm bi ai bĩu môi: Lão bà tức giận…
Đường Học Khiêm bất đắc dĩ thở dài, nhận mệnh bị Thạch Tương Tương khoác tay, đi vào trong sàn nhảy.
Đường Học Khiêm tận lực nhảy nhẹ nhàng như sương sớm trên đỉnh núi, kỹ thuật nhảy bình thường đến không thể bình thường hơn, không cười cợt, hay mị hoặc, thân thể cứng nhắc khiêu vũ một cách xã giao theo khuôn phép cũ tiếp cận đông cứng. Đường Học Khiêm lo sợ, không ngừng nhìn Kiều Ngữ Thần, không ngừng dùng ánh mắt ý bảo: Anh là bị bắt buộc, anh không phải tự nguyện…
Lúc này, Đường Học Khiêm sẽ không biết, hắn không nghĩ tới vấn đề này. Bộ dạng thật xinh đẹp có đôi khi cũng xác thực không phải một chuyện tốt, thí dụ như hiện tại, Đường Học Khiêm đã muốn tận lực che dấu mũi nhọn, nhưng vẫn bị mọi người chung quanh hiểu lầm, rõ ràng hắn là ‘Không yên lòng, không chút để ý, tâm tư hoàn toàn không có’ chỉ đang khiêu vũ ứng phó, lại bị mọi người đọc thành ‘Cô đơn, gợi cảm, mê hoặc hoa lệ’, tiếng than thở sóng sau cao hơn sóng trước.
Đường Học Khiêm lần đầu tiên nuốt hận: Mẹ! Mẹ tại sao lại muốn đứa con trai của mẹ xinh đẹp hơn ngày thường như vậy! T_T
**** **** ****
Kiều Ngữ Thần tay nắm thật sự nhanh. Rõ ràng không nhìn, lại vẫn đang nhịn không được nhìn lại hướng trong sàn nhảy.
Người đàn ông luôn làm nàng tổn thương, vĩnh viễn là tiêu điểm. Bên cạnh hắn vĩnh viễn sẽ không thiếu phụ nữ, thật sự hắn có khả năng khiến cho người ta muốn phục tùng. Kiều Ngữ Thần bỗng nhiên cắn chặt môi dưới, hắn chói mắt như vậy, nàng làm sao có thể tín nhiệm?
Hoắc Vũ Thần đứng ở sau lưng nàng, ánh mắt thâm thúy chặt chẽ khóa lại nàng, trong mắt bình tĩnh không có sóng.
Đường Học Khiêm sau khi đã hoàn thành điệu nhảy, nắm lấy tay Thạch Tương Tương đi xuống. Hoắc Vũ Thần buông ly rượu trong tay ra, bỗng nhiên ôm thắt lưng Kiều Ngữ Thần đi tới. Kiều Ngữ Thần bị hoảng hốt: “Vũ Thần?”
Hoắc Vũ Thần khẽ cười, “Cho em nhìn thấy tâm của Đường Học Khiêm một lần.”
Nếu chỉ có anh ta có thể cho em hạnh phúc, như vậy anh sẽ mang em trở về bên cạnh anh ta.
“Bác gái, con có thể mời Kiều tiểu thư khiêu vũ một bản không?”
Đường Học Khiêm mới từ trong sàn nhảy xuống dưới, chợt nghe thấy đưa ra một câu sét đánh như vậy, phản xạ có điều kiện, Đường Học Khiêm mở miệng cự tuyệt: “Không thể ——”
“Có thể a——”
……
Mọi người lặng yên.
Tiêu Tố Tố vẻ mặt không hiểu, nhìn con trai bảo bối, “Học Khiêm…”
Đường Học Khiêm ở trong lòng âm thầm nghiến răng, hít sâu một hơi, cố gắng nở một cái tươi cười: “Không thể... Đó đương nhiên là không thể nào.”
Tiêu Tố Tố nở nụ cười, Hoắc Vũ Thần vui vẻ, Đường Học Khiêm sụp đổ: Mẹ! Mẹ rốt cuộc là giúp bên kia!!! T_T
**** **** ****
Thanh mai trúc mã.
Đường Học Khiêm lần đầu tiên thấy được lực lượng cường đại của bốn chữ này, là ở trong điệu nhảy của Hoắc Vũ Thần cùng Kiều Ngữ Thần.
Hắn và nàng khiêu vũ vô cùng ăn ý, khi nàng xoay tròn trong lòng hắn, hắn vừa đúng lúc ôm lấy eo của nàng.
Nghiêng, lung lay, quay người, xoay tròn. Đường Học Khiêm chưa từng gặp qua Kiều Ngữ Thần như vậy, vừa tinh nghịch, vừa hồn nhiên, vạn vật đều đều quay chung quanh vầng sáng rực rỡ phát ra từ nàng.
Hắn thấy biểu tình Hoắc Vũ Thần, sinh động cẩn thận, một mảnh thâm tình. Hoắc Vũ Thần biết từng cái biến hóa của thân thể nàng, biết từng cái biểu hiện của nàng, hắn luôn phối hợp với tiết tấu của nàng, nàng chính là độc nhất vô nhị của hắn.
Đường Học Khiêm nhìn trong sàn nhảy, hắn và nàng, cắn môi dưới: Hoắc Vũ Thần tình sâu như vậy, tốt đẹp như vậy Kiều Ngữ Thần, ngươi dựa vào cái gì chia rẽ?
Chung Minh Hiên nhìn mặt Đường Học Khiêm không chút thay đổi, đổ thêm dầu vào lửa: “Ai, tớ nghe nói, tiểu Kiều biết khiêu vũ là do một tay Hoắc Vũ Thần dạy dỗ, hay nói về chuyện trước đây của bọn họ tiểu Kiều ở trong nhà Hoắc Vũ Thần…”
Đường Học Khiêm khép ánh mắt lại.
Thừa nhận đi, một thanh âm ở trong lòng hắn nói, Đường Học Khiêm, ngươi ghen tị đến phát cuồng.
Một khúc khiêu vũ đã xong.
Hoắc Vũ Thần ôm Kiều Ngữ Thần đi xuống, Đường Học Khiêm thấy Kiều mặt Ngữ Thần, hồng thành một mảnh, tràn đầy tươi cười. Đường Học Khiêm nắm chặt tay, vẻ mặt hạnh phúc như vậy của Kiều Ngữ Thần từng chỉ thuộc về một mình hắn, mà bây giờ, nàng rốt cuộc muốn rời đi.
Đường Học Khiêm nhắm mắt, trong lòng một mảnh đau đớn. Làm sao bây giờ, hắn phải làm sao bây giờ, nàng rốt cuộc buông hắn ra rồi, nàng muốn rời khỏi hắn. Từ nay về sau, không ai vào mỗi buổi tối ngồi ở đầu giường chờ hắn trở về, không ai vì hắn mà một lòng nghiên cứu cách thức nấu những món ăn ngon, hoàn toàn không có ai ôn nhu nhã nhặn như nước một lòng đứng phía sau hắn mà chờ đợi.
Kiều Ngữ Thần bước qua bên cạnh hắn, không ngừng lại, tuyệt tình vô cùng, tựa như một người xa lạ, không hề lưu luyến.
Đường Học Khiêm bỗng nhiên giữ tay nàng lại.
Nàng chấn kinh, nhưng rất nhanh trấn định: “Buông ra.” Trước mặt mọi người, nàng đánh cược hắn không dám làm gì.
Thanh âm Đường Học Khiêm bình tĩnh: “Cùng anh khiêu vũ một bản nhé.”
“Em không muốn.”
Kiều Ngữ Thần hơi hơi giằng co, lại phát hiện hắn càng nắm càng chặt, Kiều Ngữ Thần nhíu mày: “Đường Học Khiêm, buông.”
Tâm Đường Học Khiêm bỗng nhiên rất đau. Nàng không bao giờ muốn gọi tên hắn nữa rồi, nàng mang cả danh họ cùng nhau kêu, hoặc là sẽ gọi một tiếng Đường tổng, xa lạ như vậy, phân biệt rõ ràng.
Trong mắt người đàn ông bỗng nhiên hiện lên toan tính mạnh mẽ, một ý niệm trong đầu khoảnh khắc thành hình.
Kiều Ngữ Thần kinh hãi ngẩng đầu khi nhìn người đàn ông trước mắt bỗng nhiên ôn hòa cười rộ lên, nàng bị hắn cười đến toàn thân đều nóng lên. Đường Học Khiêm chậm rãi đưa tay tháo dần mấy chiếc cúc áo sơ mi trên khuỷu tay bằng thủy tinh, nàng nhìn thấy ngón tay của hắn lướt qua áo sơ mi, da thịt bên dưới tay áo, một viên lại một viên thủy tinh bị hắn cởi ra, sau đó cởi bỏ cúc áo chỗ cổ tay, đem tay áo sơ mi xắn lên đến khuỷu tay, động tác mê hoặc, rung động lòng người.
Tao nhã rút đi, gợi cảm trở về.
“Khiêu vũ một bản đi.”
Lời còn chưa dứt, hắn bỗng nhiên chặn ngang chỗ ngồi cuối ôm lấy Kiều Ngữ Thần, không để ý tiếng kêu sợ hãi của nàng hướng trong sàn nhảy đi đến, chung quanh không biết đã xảy ra chuyện gì, nên náo loạn thành một mảnh ồn ào.
Những người quen biết Đường Học Khiêm biểu hiện khác nhau.
Tiêu Tố Tố kìm lòng không đậu mặt hồng lên, thấp giọng hỏi: “Học Khiêm…. Muốn nhảy điệu nhảy kia?”
Đường Úc sờ sờ cằm: “Ừm, xem tình hình này, tiểu tử này dường như đã mất hết kiên nhẫn rồi.” Lão bà đã không thèm để ý đến hắn, nếu hắn không ra tay thật sự không phải phong cách tên tiểu tử này.
Hoắc Vũ Thần tò mò hiếm thấy: “Điệu nhảy kia?”
“Tiểu Hoắc, cậu có phúc phần để xem rồi.” Chung Minh Hiên nhảy đến bên cạnh hắn, bộ dạng thân mật: “Học Khiêm chưa bao giờ ở trước mặt người bên ngoài nhảy điệu nhảy đó, chỉ nhảy một lần với…. mẹ cậu ấy, sau đó thì….”
“Sau đó?”
Vẻ mặt thần bí Chung Minh Hiên nói cho hắn biết: “Sau đó, từ lúc bác gái nhìn thấy hắn nhảy qua điệu nhảy đó đến tận nửa năm sau, nếu bác ấy nhìn thấy Học Khiêm mặt vẫn còn đỏ ửng, hoàn toàn không dám nhìn cậu ấy….”
Thời điểm mọi người ở đây xì xào bàn tán, Đường Học Khiêm ôm Kiều Ngữ Thần